Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch rời đi Anh Tuyết tẩm cung tâm tình không mấy tốt, hắn không trở về Long Điện nghỉ ngơi chờ nữ nhân mình thị tẩm mà thẳng đến một tòa tẩm cung.

Nó không thuộc trên trời lơ lửng mà nằm ở đỉnh một ngọn núi, tẩm cung không lớn nhưng kiến trúc bày trí tinh xảo mà đẹp mắt.

Cung gọi Hạ Vũ cũng là danh tự của chủ nhân nơi này, là Chu quốc công chúa Hạ Vũ.

Tẩm cung trong Hạ Vũ đang cùng một cái nữ tử khác trò chuyện.

Nữ tử này dung mạo thậm chí còn trội hơn cả Hạ Vũ, mỹ nhân đẹp đến độ khiến người ta bất khả tư nghị.

Đó là cái đẹp kinh người, cái đẹp không phàm tục, cái đẹp siêu phàm tuyệt tục.

Mỹ nhân trên đời này tuy nhiều, trong Đế Cung không thiếu tuyệt sắc mỹ mạo nhưng nếu đứng trước mặt cô ta để so sánh, thì đa phần đều bị đè bẹp.

Cái đẹp thế tục, nhiều lắm là khiến cho con người trầm mê.

Còn cái đẹp của cô ta, lại phải khiến cho người la cuồng loạn.

Đó là một loại đẹp kỳ dị, đẹp thần bí, kèm theo mê lực cuốn hút lòng người. Đẹp không thể so sánh nổi, không thể tả nổi.

Nàng gọi Mộ Dung Tích Sinh, tam công chúa của Mộ Vương thành.

“ Chuyện này vốn là do Anh Tuyết làm ra, một khi bại lộ khó thoát khỏi tội chết, còn bệ hạ có giận lây hay không? ta cũng không biết” Mộ Dung Tích Sinh đem chén trà đặt xuống rồi nói.

Nàng vốn lẽ không biết chuyện của Anh Tuyết, song Hạ Vũ vì muốn lôi kéo thế lực cùng nhân mạch trong Đế Cung mà đem chuyện trọng đại này nói cho Mộ Dung Tích Sinh, một phần Mộ Dung Tích Sinh xuất thân là Mộ Vương Thành một phần khác lại có chung gốc với Đế Phi Mộ Dung Thu Địch.

Hạ Vũ tính toán đường lui, muốn để Mộ Dung Tích Sinh ra tay song không nghĩ đến Mộ Dung Tích Sinh cũng chẳng vừa, tĩnh quan kỳ biến không đả động gì, cũng không tham dự vào.

“Đại Việt hiến pháp không quy định đích thứ chi phân, tuy Đế vị không truyền cho con trưởng, song hiện giờ Anh Tuyết tỷ tỷ lại hạ sanh một cái không thuộc huyết thống của bệ hạ. Chuyện này có thể dấu được mấy năm chứ, ngài ấy chung quy cũng sẽ phát hiện ra mà thôi” Hạ Vũ một bộ lo lắng bày ra nói : “ chúng ta phải làm sao cho tốt đây?”

Gần một năm đến nơi này luật pháp của Bách Việt nàng đã rõ ràng, bản thân bây giờ đã là hoàng thất Đại Việt một thành viên, nàng cũng đã tham dự vào bộ máy Đại Việt, một khi Việt Đế thoái vị nàng cũng có thể đứng ra tranh cử.

Chỉ là Hạ Vũ rõ ràng mình so với những nữ tử sủng ái khác thì thua kém hơn nhiều, bởi nàng không hoài thai Long tử, không thể tiến sâu vào cao tầng của Đại Việt, càng thêm chuyện của Anh Tuyết khiến nàng bất an.

Thần ma thủ đoạn bày ra nàng rõ ràng y sức mạnh cùng đáng sợ, mà chuyện của Anh Tuyết chẳng khác nào là quả bom hẹn giờ. Nó không chỉ ảnh hưởng đến mỗi Anh Tuyết mà có khi còn ảnh hưởng rất nhiều kẻ, mà nàng là một trong những người cùng với Anh Tuyết chung đụng nhất, bị liên đới là không thoát khỏi.

Mộ Dung Tích Sinh đáp : “ bệ hạ là thiên cổ Đế Vương, bất luận ngài ấy làm gì cũng không phải bất cứ ai có thể ngăn cản, ta khuyên cô tốt nhất nên tự thu tay lại, còn đừng có ý định kéo ta vào vũng nước đục này.”

Hạ Vũ trầm mặc không nói.

Cái bom hẹn giờ của Anh Tuyết, Hạ Vũ sớm đã có sinh ý trừ diệt, và thậm chí bí mật cho người ám hại. Động thai sinh non cũng có nàng một tay tác động, ý đồ muốn bóp chết hài tử này, loại trừ nguy hiểm cho mình.

Hài tử chết non, chuyện này có thể là kinh động không nhỏ. Nhưng không phải là không kinh qua được. Dù sao tại hậu cung các nước chuyện này cũng không thiếu, chỉ cần trót lọt yên ắng thì mối họa vĩnh viễn này sẽ lưu trừ.

Cho nên nàng bàn tính với Anh Tuyết, tạo ra việc động thai sinh non, Anh Tuyết vì nghĩ cho hài tử cho nên đồng ý chấp nhận, chờ hài tử sinh non lấy chết yếu mà bí mật đưa ra hoàng cung.

Chỉ là trong quá trình thực hiện Anh Tuyết cũng nghi ngờ lo lắng, sau lại Liên Hoa Tích Nguyệt bí mật phát hiện ra được Hạ Vũ không có ý định trợ giúp mà là diệt trừ, cho nên Anh Tuyết mới hủy đi kế hoạch vốn bàn.

Hạ Vũ muốn trừ nhưng Liên Hoa Tích Nguyệt cùng Anh Hoa cung phòng vệ nghiêm ngặt, mà chuyện này Hạ Vũ cũng không dám nói ra ngoài, cho nên vẫn ở trong tối tính đường đi nước bước.

Bây giờ Việt Đế đã về, cứ kéo dài chuyện này lộ ra rồi nàng sẽ thế nào? mà nàng ra tay cho dù thành công cũng có thoát được ánh mắt của người kia ư?

Lặng yên qua đi mấy phút, đột ngột cả hai đem mắt dời về cửa, liền thấy được một cái thân ảnh như trống rỗng nứt ra, uy áp từ xa truyền lại chính là thứ khiến cho hai người phát hiện được.

“ Thần thiếp tham kiến bệ hạ!” Mộ Dung Tích Sinh, Cơ Hạ Vũ cùng các cung nữ lập tức cung kính thi lễ.

Thiên Trạch chậm rãi đi vào, nói : “ các ngươi lui ra”

Đám cung nữ cung kính thi lễ sau đó vội vả nhường chổ.

Mộ Dung Tích Sinh, Hạ Vũ khẩn trương.

“ Trẫm mới từ chổ Anh Tuyết trở về” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Một lời này càng khiến hai nữ lo lắng hơn, bởi cả hai tại Đế Cung một thời gian càng rõ được Thiên Trạch thần thông thế nào?

“ Bệ hạ đã rõ rồi?” Mộ Dung Tích Sinh nhẹ cắn môi rồi hỏi.

Thiên Trạch nói : “ trẫm vốn rất chờ mong, không nghĩ đến Đại Chu cùng Mộ Vương Thành cho trẫm đại lễ rất lớn, nếu không phải đêm nay trẫm cất công đi xem trưởng tử của trẫm thì còn không biết đến khi nào rõ ràng”

Cơ Hạ Vũ nghe xong mặt biến sắc, dù chưa nói rõ nhưng nàng biết chuyện của tỷ tỷ đã bại lộ rồi, dập đầu cúi sát : “ thần thiếp tội đáng muôn chết, biết tỷ tỷ mình làm sai trái lại không dám nói ra, không dám cầu xin tha thứ nguyện nhận phạt. Chỉ xin bệ hạ bớt giận, minh xét xử phạt kẻ có tội”

Đứng trước Thiên Trạch nàng không có gan lừa dối, bởi nàng chỉ là phàm nhân mà y là cái thần tiên người, chỉ có thành khẩn nói rõ may ra còn có đường sinh cơ.

“ Thiếp không có gì để nói, tùy bệ hạ xử phạt” Mộ Dung Tích Sinh nói.

Thiên Trạch nói: “ nếu trẫm ban chết cho các nàng đây?”

Hạ Vũ nghe được thân hình run rẩy, nàng nhất thời tràn đầy không cam lòng có bi thương cũng phẩn hận còn cả bi ai bất lực, nhưng nghĩ đến cái cảnh tượng ngoài thành những kẻ bị trừng phạt, chết mà nói tính ra còn giải thoát.

“ Thiếp đã gã cho bệ hạ, là người của bệ hạ, sinh hay tử do bệ hạ định đoạt. Chỉ là thiếp trước khi chết muốn minh bạch, thiếp phạm tội gì mà thôi?” Mộ Dung Tích Sinh nghe được cũng run lên, ngẩng đầu lên chậm nói.

Thiên Trạch đem tay nâng cằm nàng : “ lẽ nào tội nàng đồng lõa không đáng chết”

“ Đáng chết” Mộ Dung Tích Sinh bi thương nói, sau đó nhắm mắt lại tựa như đón nhận sắp tới tử vong.

“ Vậy còn nàng?” Thiên Trạch đưa mắt nhìn Cơ Hạ Vũ, nữ nhân này tâm kế cũng có một tay, nhưng có thể trách nàng ta ư?

Đổi lại là hắn vì muốn bảo mệnh mình cũng làm như vậy thôi. Huống chi Hạ Vũ sinh ra ở Đại Chu vốn không chịu chú ý như Anh Tuyết, lòng đố kỵ hẳn không thiếu. Nếu không phải sự tình của Anh Tuyết liên quan đến nàng, chỉ sợ nàng đã đem chuyện này vạch trần rồi.

“ Thiếp, thiếp toàn theo bệ hạ phân xét, sống là người của bệ hạ chết làm ma của bệ hạ” Cơ Hạ Vũ run giọng mà nói.

Thiên Trạch nhìn nữ tử này, thần lực kiểm soát liền rõ ràng nàng trong đầu nghĩ gì, vừa sợ hãi lại muốn kiếm sinh cơ, bất lực nhỏ bé lại hy vọng vào kẻ quyết định sinh tử của nàng hiện giờ.

“ Ah!” Liền ngay sau đó Mộ Dung Tích Sinh nhẹ thốt một tiếng khi xúc cảm đột ngột truyền lên đại não, da thịt như có điện giật tê dại, nàng mở mắt ra đã thấy bản thân mình bị Thiên Trạch nhắc lên đặt vào đùi, xiêm y cũng bị hắn cởi ra thắt lưng, tay cũng luồn vào y phục trong.

“ Trẫm mềm lòng tha mạng cho mẹ con nàng ta, bỏ qua cho họ thì hai nàng cũng không tính là gì.” Thiên Trạch đem y phục của Mộ Dung Tịch Sinh cởi xuống, da trắng như mở đông hiển lộ, đôi ngọc nhũ phong ẩn hiện sau cái yếm xanh cao ngất.

Hạ Vũ vốn nghe được Mộ Dung Tích Sinh thất thố còn tưởng bị Thiên Trạch hạ sát thủ mà kinh sợ, song khi nghe được Thiên Trạch nói liền vở òa chìm trong vui sướng, ngẩng đầu lên lập tức thấy được cảnh tượng phía trước, cảm xúc lại thay đổi.

“ Bệ......bệ hạ.... đừng.... còn.... còn đèn” Mộ Dung Tích Sinh cũng không khác gì, nàng 3 phần vui mừng 7 phần xấu hổ, theo Thiên Trạch đem đôi ngọc nữ phong mình nhào nặn, khiến thanh âm đứt quãng nói ra.

“Phốc!” nhẹ nhàng một tiếng, đèn trong phòng tắt đi.

Cơ Hạ Vũ thân hình khẽ run lên, sau đó quỳ tiến lại gần, thẹn nói : “ tạ ơn bệ hạ thiện giải nhân lý, Đế ân cuồn cuộn Vũ nhi không gì cảm hết, xin dùng chút sức mọn phân ưu cho bệ hạ”

Nói xong nàng đứng dậy, đem tay nhỏ hướng y phục của Thiên Trạch muốn thay y phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK