Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh quốc, Luân Đôn một nơi.

Một cái giống như một tảng đá lớn ở ngoài biển khơi. Nhô trên mỏm đá là một cái lều con thảm hại nhất mà người ta có thể tưởng tượn ra.Làn nước biển buốt giá hiệp lực với làn nước mưa lạnh tê trên trời đổ xuống, một căn chòi vô cùng tồi tàn duy nhất trên đảo.

Bên trong chòi nồng nặc mùi rong biển, và gió thì gào thét luồn qua những chỗ hở trên vách ván, bếp lửa ẩm ướt và trống trơ. Cái chòi được chia làm hai gian, đáng nói giữa cái nơi khỉ ho có gáy này giữa cơn mưa bão, ở ngay bên trong căn chòi lại có một gia đình ở bên trong này sinh sống.

Họ vốn không phải là cư dân ở nơi này vốn sinh sống ở ngôi nhà ở số 4 Privet Drive sạch sẻ êm đẹp, cho đến một ngày những lá thư không rõ xuất sứ từ những đầu cú mèo gởi đến, làm cho cả gia đình hoảng sợ, lên đường chạy trốn đi nơi đảo hoang này là điểm mà ông Dursley cho rằng có thể trốn chạy được.

Thời gian lại từng phút một trôi qua căn chòi hẻo lánh vẫn ở bên trong mưa gió gào thét lẻ loi ở nơi này.

Cho đến khi còn cách nửa đêm ít phút, từ mặt biển lại xuất hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ phiêu bồng trong không trung đi đến căn chòi này.

Chỉ thấy thân ảnh to con khổng lồ kia đem cánh tay to lớn đập lên căn chòi, làm vang lên từng tiếng thanh âm vang dội làm cho bốn người ở bên trong giật mình tỉnh dậy.

Ông Dursley là một người cao lớn lực lưỡng, cổ gần như không có, nhưng lại có một bộ ria mép vĩ đại. Còn bà Dursley thì ốm nhom, tóc vàng, với một cái cổ dài gấp đôi bình thường, rất tiện cho bà nhóng qua hàng rào để dòm ngó nhà hàng xóm.

Hai ông bà Dursley có một cậu quý tử tên là Dudley, mà theo ý họ thì không thể có đứa bé nào trên đời này ngoan hơn được nữa, so với đứa bé gầy nhom còm nhòm còn lại đeo một cặp kính cận thì mập mạp béo tốt hơn rất nhiều.

Bị âm thanh thức giấc, ông Dursley bước ra, tay lăm lăm khẩu súng.À thì ra cái gói dài dài mà mọi người thấy ông cầm theo ra đảo là cây súng này. Ông quát: “ Ai đó? Tôi cảnh cáo là tôi có súng đấy”

Yên một lúc. Rồi…RRRR…RẦM.Cánh cửa bị đấm mạnh đến nỗi nó long cả bản lề, kêu lên một tiếng điếc tai khi đổ sập xuống sàn.Trên ngưỡng cửa, một người khổng lồ đã đứng sẵn.

Gương mặt gần như bị râu ria rậm rì và tóc tai bờm xờm che kín, nhưng sau đám tóc râu ấy, lấp láy một đôi mắt đen huyền sáng long lanh.

Lão khổng lồ khum người đi vào chòi, hơi thu mình lại. Mái tóc của lão đụng trần nhà, quét sạch đám mạng nhện trên đó. Lão cuối xuống dựng tấm cửa lên, gắn nó vô lại khung cửa một cách dễ dàng. Tiếng giông bão gầm rú bên ngoài nhờ vậy nguôi đi một chút.

Bấy giờ người khách lạ mới quay lại nhìn mọi người: “Không có trà nước gì sao? Chà! Chuyến đi thiệt là vất vả”

Lão lắc cái ghế dài, nơi Dudley đang co vô một góc, sợ chết khiếp, lại nói “Dậy đi chứ, đồ bị thịt”

Dudley hết hồn chạy ù lại ôm mẹ, và mẹ nó thì hoảng hốt ôm chặt con núp sau lưng chồng. Lão khổng lồ nói: “À Harry đây rồi”

Harry ngước nhìn lên bộ mặt lông lá hoang dã hung tợn và bắt gặp đôi mắt đen long lanh đang lấp lánh tia cười.

Lão khổng lồ nói tiếp: “Lần cuối ta gặp con, con hãy còn là một đứa bé sơ sinh. Con giống cha con lắm, nhưng đôi mắt của con thì lại giống mẹ.”

Ông Dursley lên tiếng bằng giọng rè rè: “Tôi yêu cầu ông ra khỏi nơi đây tức thì. Ông đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp”

“Ê, im dùm nghe, ông Dursley”Lão khổng lồ chồm qua cái ghế dài, giựt cây súng trên tay ông Dursley, bóp vặn nó thành một cục như thể nó được làm bằng cao su, rồi quăng vô góc phòng.

Ông Dursley lại thốt lên những tiếng gì đó, nghe kỳ cục như tiếng chuột bi mắc bẫy.

Nhưng lão khổng lồ quay lưng về phía ông bà Dursley, nói với Harry: “Dù sao thì cũng chúc mừng con một sinh nhật vui vẻ nhé Harry. Có chút quà cho con đây. Không chừng ta có đè mông lên nó một chút, nhưng mà mùi vị nó vẫn ngon lành.”

Lão móc từ túi áo khoác đen ra một cái hôp khá to. Harry mở hộp ra bằng những ngón tay run run rẩy. Bên trong là một cái bánh sô cô la dẻo, bự, với hàng chữ sinh nhật hạnh phúc được viết bằng kem màu xanh lá cây.

Harry ngước nhìn người khổng lồ. Nó muốn nói cám ơn, nhưng lời lẽ lạc đâu mất trên quãng đường từ đáy lòng tới miệng,thay vì hai tiếng “cám ơn”, thì là câu hỏi:” Bác là ai?”

Lão khổng lồ chắc lưỡi “Ờ, ta chưa tự giới thiệu. Ta là Rubeus Hagrid, người giữ khóa và gác sân ở Hogwarts.”

Nói xong giơ ra một bàn tay khổng lồ, nắm nguyên cánh tay Harry mà lắc. Rồi xoa hai bàn tay vào nhau, lão Hagrid nói : “ Ê, có trà không? Ta không từ chối món xi cu la đâu, nếu có thêm chút trà”

Lão Hagrid chợt ngó thấy mấy bao khoai tây chiên dúm dó trong lò sưởi và khị mũi. Lão cuối xuống lò, mọi người không biết được lão đang làm gì, chỉ thấy một giây sau đó, khi lão đứng lên thì lửa bùng cháy trong lò sưởi.

Ánh lửa làm cho cả cái chòi ầm ướt bừng sáng lên và Harry cảm nhận được sự ấm áp tràn qua nó, ôm trùm lấy nó như thể nó vừa chuồi mình vô một bồn tắm nước nóng.

Hagrid ngồi xuống cái ghế dài, cái ghế kêu răng rắc dưới sức nặng của lão.

Từ trong túi áo khoát đen, lão lôi ra đủ thứ, một bao xúc xích, một cái que, một bình pha trà, mấy cái tách con, và một chai đựng nước màu hổ phách mà lão làm một ngụm trước rồi mới pha trà. Chỉ một lát sau lả cả căn chòi thơm phứt mùi xúc xích.

Trong lúc lão khổng lồ bận pha trà, nướng xúc xích, không ai dám nói năng gì cả. Nhưng khi lão bắt đầu gỡ sáu mẩu xúc xích bóng lưỡng no tròn và hơi cháy một chut ra khỏi cái que thì Dudley nhích tới gần một tí. Ông Dursley vội lạnh lùng nạt con: “Dudley con không được đụng vô bất cứ thứ gì lão ấy đưa.”

“Yên tâm ông Dursley ạ, Thằng con bị thịt của ông đâu cần thêm chút mỡ nào nữa.” Nói xong lại đưa xúc xích cho Harry.

Nó đang đói cồn cào, mà trước nay chưa từng được nếm thử món nào trông ngon lành như vậy, nhưng mắt nó vẫn ngó trừng lão khổng lồ. Cuối cùng, vì thấy có vẻ không ai giải thích được thêm điều gì, nó đành nói: “Con xin lỗi… nhưng mà con vẫn không biết bác là ai?”

“ Cứ gọi ta là bác Hagrid. Và như ta đã nói với con rồi đó, ta là người giữ khóa ở Hogwarts.Dĩ nhiên là rồi đây con sẽ biết hết mọi thứ về Hogwarts”

“Dạ… con không biết” nhìn lão Hagrid có vẻ sửng sốt. Harry vội nói: “Con xin lỗi.”

“Xin lỗi à?” Hagrid nạt to quay sang ông bà Dursley đang co rúm lại trong góc tối lại lớn tiếng: “Chính bọn này mới phải nói xin lỗi! Ta biết con không nhận được những lá thư, nhưng ta không thể ngờ con lại không biết gì về Hogwarts. Con không bao giờ thắc mắc là cha mẹ của con học được tất cả từ đâu à?”

“Tất cả cái gì?”

Lão Hagrid nổi trận lôi đình, quát lên như sấm: “TẤT CẢ CÁI GÌ Ư? Được, con chờ ta một chút.”

Lão đứng lên, cơn giận giữ phát tiết ra dường như ngập hết căn chòi.

Gia đình ông Dursley nép sát vô vách.

Lúc này ở bên ngoài căn lều, đột nhiên, không gian trở nên xao động lạ thường, rồi trở nên quỷ dị vặn xoắn lại, sau đó một cái hố đen mở ra, từ bên trong tối đen hắc động một thân ảnh nam tử bước ra.

“ Harry Potter” Đế Thiên An nhìn xuyên qua vách lều chứng kiến được bên trong từng người vẻ ngoài, khóe miệng nhích lên độ cong nhỏ.

Thế giới này chẳng có thiên địa linh khí, chẳng có võ công cao cường, cổ độc đáng sợ hay Titan giết người ăn thịt, cũng chẳng có bảo vật trong các mộ địa... Thế giới này trong thiên địa chỉ tồn tại một loại năng lượng gọi mà ma thuật, một thế giới ma pháp kỳ ảo.

Đây là thế giới tiếp theo mà Đế Thiên An thông qua Thứ Nguyên Chi Môn cất bước lữ hành, là một thế giới tràn đầy sắc màu huyền bí.

Một thế giới mà chính bản thân hắn rất chờ mong, thế giới tràn đầy phép thuật có đầy rẩy nguy hiểm lẫn huyền ảo, một thế giới mà trước đây, khi hắn còn là một tên gỗ mục tầm thường từng say mê yêu thích.

Tính đến ngày hôm nay hắn đã đặt chân đến Harry Potter thế giới đả gần năm năm thời gian, suốt quãng thời gian này chu du trên tinh cầu này, du ngoạn kiến thức mọi thứ, tiếp xúc với phép thuật huyền ảo lẫn năng lượng của thế giới này, thu về không ít kiến thức.

Có thể nói tại thế giới này hắn thu hoạch không nhỏ, từ kiến thức của giới Muglle người bình thường, khoa học kĩ thuật, ẩm thực, y học, âm nhạc... đến giới phù thủy các loại phép thuật sách vở, các sinh vật ma thuật…làm giàu cho thế giới bên trong mình.

Kiến thức là thứ vũ khí sắc bén nhất, thực lực của hắn cùng gia đình cũng được đề thăng lên một mảng lớn khi thu gom kiến thức của những thế giới đả qua. Mà khi đến thế giới này hắn cũng không quên thả người nhà của mình ra bên ngoài du ngoạn, thu lấy những thứ mình yêu thích.

Chẳng hạn như Lộng Ngọc, Cầm Thanh, Tiểu Ngu ưa thích đi sưu tầm thế giới này âm nhạc, nhạc luật. Niệm Đoan, Hoa Cẩm, Đoạn Mộc Dung thì đối với nền y học hay cách chữa bệnh của giới pháp thuật hứng thú, còn cả trang thiết bị công nghệ hiện đại y khoa rất hứng khởi. Hay tham ăn Sasha thì muốn ăn hết những món ngon của thế giới này…

“ Khí vận thật dày, còn cả linh hồn ngủ say kia hắn là của Voldermort rồi” Đế Thiên An cười nói, đôi nhãn đồng đả vận chuyển gắt gao nhìn lấy thân ảnh nhỏ con của Harry Potter.

Mọi bí mật của hắn đều không cách nào che dấu, khí vận trên người của hắn so với nhiều người khác cực kỳ dày, hơn nữa một linh hồn ngủ say bu bám trên cơ thể của Harry Potter, chính là chúa tể hắc ám vô tình tạo ra, cũng chính vì thế giúp cho cậu bé này có được năng lực nói chuyện với rắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK