Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, lời vừa dứt từ trong cơ thể của Thiên Vân Nhạc và Trần Bái Vân bay ra hai đóm lửa xanh sau đó dung nhập vào cơ thể Đế Thiên An biến mất. Đây mới chính là nguyên nhân chính khiến cho hai Lục Đại Thần Long không cách nào kháng cự, bởi lực lượng trong người cả hai bị thiêu đốt và cướp đoạt đi.

“ Khụ khụ khụ” Thiên Vân Nhạc, Trần Bái Vân gương mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra không ngừng, dưỡng khí đã có lại cả hai tham lam hít lấy không khí cùng ho khan.

Từ cửa chết trở về, giờ phút này cả hai mới biết được gả đàn ông phía trước kia đáng sợ thế nào. Bọn họ dù gì cũng là Lục Đại Thần Long trong Chính phái, ấy vậy mà trước người kia căn bản không nhắc lên được phản kháng.

Đáng nói là ngay khi bị chế trụ, bọn họ muốn làm ra phản kháng thì mới hay rằng trong cơ thể mình, có một đóa hỏa diễm thiêu đốt. Mặc kệ là chân khí điều động đến dập tắt đều bị nó thiêu cháy và cướp đoạt.

“ Đa tạ công tử khai ân không giết” Y Hoa thở phào nhẹ nhỏm khi thấy được tính mạng hai người kia đã được nhặt về, trong lòng đối với vị kia càng thêm kính sợ, trước đây khi tin đồn về người này truyền ra nàng cũng có phần không tin lắm.

“Ta cũng đã gặp Đao Đế cùng Dược Tiên, hai kẻ kia cũng là nhân nghĩa người. Làm sau lại dạy ra hai thứ không có phép tắc. Đúng là một đời không bằng một đời. ” Đế Thiên An cầm lại bút lông trên bàn, tiếp tục vẻ nốt bức tranh giang dở của mình, một bên mở lời châm chọc : “ cút đi, về kêu thêm thuộc hạ rồi đến đây bái phỏng thỉnh chiến, đúng là không có gia giáo lễ nghĩa.”

“ Ngươi nói mĩ công tử ta không biết phép tắc…” Thiên Vân Nhạc nghe được lại la lên oai oái, thô thần kinh lại ném đi chuyện vừa rồi trong đầu chỉ nghĩ ngay đến vấn đề này.

“ Còn không phải, bọn các ngươi xông vào chổ của lệnh huynh ta. Có ai mời các ngươi đến chưa? Tự ý xông vào còn không phải là mất lễ nghĩa sao?” Hàn Phi Quang cũng bị cái chủ đề này kéo đi, chỉ tay mắng lấy.

Phù Dung, Liên Vân Chi, Đàm Hoa Liên nghe mà im lặng lên, cái tên này không lâu trước còn không biết phép tắt xông vào đấy.

Trần Bái Vân mặc lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên nghe được mấy lời này tựa như mấy lưỡi đao chém vào tâm, hơn nữa hắn lại đuối lý.

“ Công tử xin nghe Y Hoa nói một lời” Y Hoa chắp tay thi lễ, lén lén quan sát thấy đối phương không để ý tiếp tục họa tranh, hiểu y ngầm cho phép nói : “ chuyện là Y Hoa có nghe Trần Bái Vân và Thiên Vân Nhạc có nói gặp được đệ tử Thiên Mã Tướng Quân trong Yến Châu, cho nên mới cùng bọn họ đi đến. Vì nóng lòng cho nên mất đi lễ nghĩa”

“ Đúng!” Thiên Vân Nhạc nghe được Y Hoa nói, một tay hất tóc mình tạo thế : “ đường đường là mĩ công tử ta đây, làm sao lại không rõ lễ nghĩa được. Chỉ là do nóng lòng truy tìm đệ tử Thiên Mã Tướng Quân mà thôi”

Đế Thiên An nhàn nhạt nói: “ còn ảnh hưởng tâm trạng bản tọa họa tranh, các ngươi đã đến thì đừng đi nữa.”

“ Đã làm phiền công tử, Y Hoa xin cáo từ” Y Hoa ôm quyền thi lễ, sau đó ra hiệu cho thuộc hạ phía sau đem hai đồng bạn còn bị thương của mình dời đi.

Mặc dù không muốn nhưng Trần Bái Vân và Thiên Vân Nhạc đành phải tạm lánh mặt khỏi nơi này. Bọn họ cũng không có rời đi khỏi khách điếm mà chọn một gian phòng khác nàn lại, đồng thời Y Hoa cho thuộc hạ thông báo bí mật theo dõi.

“ Chậc! cái đám này” Hàn Phi Quang thấy đám người đã rời đi, đem tay bắt lấy một mẫu bánh quế cùng một vò rượu ăn lấy, ngữ khí có mấy phần dè bỉu khi thấy Tiểu Hương cùng ba con sủng thú say ngủ.

Ngay lập tức Phù Dung cho hắn một cái bạo lật vào đầu, mắng : “ đã bảo ngươi ở yên lại gây thêm chuyện cho chúng ta”

“ Hung dữ quá” Hàn Phi Quang thương tâm nhìn cái nữ nhân như cọp cái kia

Luôn im lặng Liên Vân Chi nói : “ công tử giờ thân phận đã lộ, chỉ e nơi này sẽ sớm bị canh gác để ý. Người mau rời đi đi, không nguy hiểm”

Liên Vân Chi giống như Phù Dung là một cái thợ săn tiền thưởng, nàng có mặt ở nơi này chính là phát hiện ra tỷ muội của mình đi vào cửa thành. Thế là nhân cái quan hệ cùng với Phù Dung mà chung đụng.

Tòa khách điếm này cũng chính là Liên Vân Chi giới thiệu cho đám người biết mà thuê xuống. Và hiển nhiên việc nàng đánh quan hệ cũng để nàng thu lấy không ít chổ tốt, chẳng hạn như tiền bạc Đế Thiên An cấp cho nàng làm hướng dẫn cũng không nhỏ.

“ Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau rời đi thôi” Hàn Phi Quang hốt hoảng đi đến bên cửa sổ, chực chờ dùng khinh công thoát đi.

Đế Thiên An đáp : “ngươi muốn chạy cứ chạy, đây là họa do ngươi mà ra cũng nên tự học lấy cách giải quyết. Về phần bản tọa không chính không tà, cộng thêm thân phận của ta hiện giờ cần gì phải chạy”

“ Thân phận!” Phù Dung tam nữ nghi hoặc không rõ.

Hàn Phi Quang quay đầu nói : “ này, vậy có còn nghĩa khí nữa không? Bạn bè thế à”

“ Nếu không phải xem ngươi là bạn bè, ta có cần phải giúp hóa giải ngươi độc do Phích Lịch Tử lưu lại không? Ngươi trộm học võ công không nói, đến cả đồ ăn thức uống rượu ngon của ta vào bụng không ít. Ta còn để cho một kẻ có ý đồ với nữ nhân mình cạnh tranh công bằng đấy. Gây cho ta không ít chuyện, đổi lại kẻ khác ta đã sớm một đao giết mất rồi” Đế Thiên An cười nói, sau đó đem bức mỹ nhân đồ hoàn thành.

Hàn Phi Quang nghe mà lúng túng, nhưng rất nhanh ném đi, xuất hiện nhanh chóng đến bên cạnh Đế Thiên An vỗ vai, nói : “ quả là bạn tốt của Hàn Phi Quang này, người anh em cậu nhường Hòa Liên cho tôi đi. Cậu với cô ấy không có kết quả tốt đâu, chỉ có tôi mới đem lại hạnh phúc chân chính cho cô ấy”

Đàm Hoa Liên một bên nghe, mặt lại đỏ hồng dữ dội, xấu hổ thành giận trực tiếp cho Hàn Phi Quang một quyền đem hắn đánh văng : “ anh lại ăn nói linh tinh gì? Tôi là món đồ của các anh sao hả?”

“ Ha ha” Đế Thiên An cười nói : “ ta chưa bao giờ xem Hoa Liên là đồ đạc cả, mà xem nàng là tâm can bảo bối cần phải nâng niu trân giữ"

Cùng thời gian, Yến Vân Châu một cái con hẻm.

Một cái trung niên nam nhân cao lớn cầm theo một thanh đại kiếm hình thể không nhỏ một chút nào. Phía sau y còn có mười mấy cái hắc y nhân bịt mặt cầm lấy kiếm.

“ Ngài đến đúng lúc đấy, Huyết Lôi” một gã hắc y nhân mở miệng.

“ Hừ” Huyết Lôi nam nhân hừ một tiếng, hạ lệnh : “ bọn chúng giờ ở đâu?”

Gã đối đáp với Huyết Lôi trả lời : “ Dạ bẩm ở khách điếm Nguyệt Sương lầu hai trên”

“ Một lũ ngu ngốc! sao lại để lộ thân thế dễ dàng như vậy.” Huyết Lôi nghe xong ngữ khí có mấy phần xem thường chế giễu : “ ta sẽ dạy cho các ngươi về việc cầm Ma Linh Kiếm, Hỏa Long Đao, Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo bôn ba hành tẩu giang hồ sẽ phải nhận kết cục bi thảm thế nào”

Hắn nói xong lại cất bước mà đi, phương hướng chính là nhóm người Đế Thiên An khách điếm Nguyệt Sương mà đến.

Chừng hai mươi phút đổ lại, Huyết Lôi đã đi đến căn khách điếm, khóe môi nhích lên độ cong nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK