Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Tần cung chính điện.

Trên đại điện Doanh Chính nhìn văn thần vỏ tướng hai bên trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn trấn định như thường, không có một chút biến hóa nào.

Bên tai vang đến thanh âm của đám văn thần vỏ tướng không ngừng tấu chương, ánh mắt có chút sáng lên khi thấy từ xa một tên binh lính chạy vội vả vào trong.

Doanh Chính trong lòng hô lên : “ Đến rồi”

“ Báoooooooooo”

Âm thanh từ xa vang lại làm cho đám quan thần vỏ tướng trong triều tranh luận cũng dừng lại. Nhất là Lữ Bất Vi hắn không hiểu sao tâm bất an trở nên nhiều hơn, ánh mắt quan sát lên Tần Vương trên triều mơ hồ cảm nhận được chuyện gì đó phát sinh.

“ Bịch” Tên quân lính nhanh chóng khẩu đấu cúi rạp xuống mặt đất, cất lời : “ Bẩm bệ hạ, Trường Tín hầu xuất lĩnh 20 vạn đại quân binh phát Hàm Dương”

Doanh Chính một tay vổ mạnh lên án kỷ, lớn tiếng thốt : “ Cái gì”

“ Hả” Lữ Bất Vi sắc mặt biến sắc trong lòng nhấc lên bài sơn đảo hải, hắn ngàn tính vạn tính không ngờ được Lao Ái lại nửa đường tạo phản, đồng tử mở to ra nhìn phía trên đại điện Doanh Chính.

“ Bệ hạ việc lớn nguy cấp” Mông Võ nhanh chóng bước ra.

Chắp tay hành lễ nói : “Ung thành đến Hàm Dương thành, hành quân gấp bất quá hai ngày khoảng cách, ta Tần quốc mặc dù thực lực cường đại, nhưng binh lực tất cả đều trấn thủ biên cương, mà Hàm Dương trong thành quân lực chỉ có 30 vạn quân Lao Ái đột nhiên dấy binh nếu không nhanh chóng ứng biến, e là Tần quốc lâm vào cơn sóng giữ”

“ Lệnh cho Mông Võ làm tướng Vương Tiễn làm phó suất lĩnh đại quân tru diệt phản tặc” Doanh Chính thân ảnh đứng dậy gương mặt giận dữ quát lớn nói.

“ Thần lĩnh mệnh” Hai người nhanh chóng bước ra hàng ngủ chấp tay hành lễ, sau đó cất bước rời khỏi triều đình.

“ Trọng Phụ, Trường Tín Hầu là ngài và mẫu hậu đề cử, hắn tạo phản đây là chuyện thế nào?” Doanh Chính giận giữ quát lớn nhìn về Lữ Bất Vi.

Lữ Bất Vi lúc này gương mặt biến ảo mặc cho trong lòng kinh thiên phích lịch cũng trấn định lại, bước ra cúi đầu nói : “ Chuyện này... chuyện này...Thần quả thật không biết, Trường Tín hầu lại gan to tày trời như vậy”

Lữ Bất Vi lúc này gương mặt biến ảo, bên tai nghe Doanh Chính quát lớn bàn tay nắm chặt , hắn dù sao cũng trải qua mưa gió đối mặt với không biết bao nhiêu chuyện gian nan đây, leo đến chức vị hiện giờ cũng không phải ăn chay mà có.

“ Chuyện này... chuyện này...Thần quả thật không biết, Trường Tín Hầu lại gan to tày trời như vậy, Ung Thành binh lực nằm trong tay thái hậu, Trường Tín Hầu lại điều động được, chuyện này lảo thần cũng không sở rõ.”

Đánh chết hắn cũng không hiểu chuyện này như thế nào, hắn chỉ thông cáo Tư Mã Không đến găp y xuất lĩnh Hắc Băng Đài, chứ có bảo y cầm quân Ung Thành đâu chứ, lẽ nào y không biết tự động dấy binh là tội chết?

“Lảo hồ ly” Doanh Chính trong lòng thầm mắng khi Lữ Bất Vi đá trái bóng qua cho mẹ của hắn Triệu Cơ.

Đối với việc này hắn mừng không thôi khi mà quyền lực trên tay của mẹ hắn Triệu Cơ và Lữ Bất Vi chưởng khống quá nhiều, Thiên Hùng một tiễn hạ song điêu đem Lao Ái là người kết nối hai người này đẩy lên bàn cờ, lôi đình thủ đoạn như vậy hắn cũng trở tay không kịp.

Lữ Bất Vi lúc này gương mặt biến ảo hắn đả lường ra được kết cục của mình, chỉ e lần này hắn đả không thể trở mình kịp.

Lần này hắn không thể không thua, khi mà lúc này đa số La Võng thành viên còn đang mai phục ở Hàm Dương thành còn hắn lại bị kẹt ở triều đình bên trên bại cục đả sẵn.

Thủ thành Hàm Dương lại cần Mông Võ và Vương Tiễn cùng lúc, chuyện cười hay người này đều có thể thống lĩnh đại quân hơn nữa mấy ngày trước Xương Bình Quân được lệnh rời khỏi Hàm Dương hắn đả đoán ra được hết thảy.

Chỉ e hiện giờ trong phủ đệ của hắn môn khách cũng đã lọt vào dạ tập.Hắn Lữ Bất Vi nhất định thua, mấu chốt liền nhìn Doanh Chính muốn thắng bao nhiêu.

Là thiên hạ này, vẫn là hắn mệnh nữa mà thôi, mà hết thảy nguồn cơn đều bắt đầu từ một người Đế Thiên Hùng, hắn bị đối phương cuốn vào trong tính toán, để rồi bị một kích không trở tay được.

Nghĩ tới những thứ này, Lữ Bất Vi sắc mặt nhiều khó coi, chỉ cảm thấy đại thế đã qua, không thể làm gì, đồng thời trong lòng có một chút tự hào trong đó.

Dù sao đây là nhi tử của hắn đây, cho dù hắn có bại đi nữa thì sau này Doanh Chính chấp chưởng vương vị sẻ lấy hắn làm sở tác, sẽ không cho phép một người thứ hai như hắn xuất hiện.

Quả nhiên, Doanh Chính xoay người qua, nhìn xem Lữ Bất Vi, sắc mặt sâm hàn: "Trọng Phụ đại nhân, Lao Ái là ngươi mang vào trong cung, lại là hộ vệ trước đây bên người, càng là tại người duy trì dưới, làm đến Hầu gia vị trí. Nhưng bây giờ hắn lại công nhiên tạo phản, ngươi, có thể có lời nói ?"

Lữ Bất Vi lay lay đầu, thở dài, lại là không biết nói gì.

"Hừ!" Doanh Chính hừ lạnh một tiếng, nói: "Trọng Phụ quan tới Tướng Quốc, là trọng thần một nước, lại xuất hiện vấn đề như vậy, tất đi đầu đi nghĩ lại, sau đó luận tội đi ra. Người tới, đem Trọng Phụ giam giử, xem thật kỹ quản, chờ đợi nghiêm phạt"

"Là"Lữ Bất Vi thở dài, biết lần này mình thua.

Doanh Chính trên đại điện nắm chặt Thiên Vấn ánh mắt quét lạnh xuống triều thần văn vỏ bên dưới, làm cho đám vây cánh của Lữ Bất Vi mồ hôi chảy ròng.

Bọn họ hiện giờ chính là hoảng sợ mười phần, chỉ mong mình có thể thoát khỏi một kiếp này mà thôi, nhưng mà có thể thoát được sao?

Lao Ái tạo phản tin tức này, như là như gió lốc, trực tiếp quét sạch toàn bộ Hàm Dương thành, tất cả vương công quý tộc, tất cả đều trở nên khiếp sợ.

Liền ngay cả bách tính cũng đều nghe nói biết được, mà trước mắt đám quan lại nơi này là kinh thiên phích lịch một dạng, ai cũng không dám tin được về việc này.

Hàm Dương ngoại thành trăm dặm, một mảnh khói bụi mù mịt giăng kín một chi quân đội không ngừng trùng điệp mà đến.

Một đường di chuyển đến bóng trời chiều thì đại quân Ung Thành cũng đã có mặt ở Hàm Dương ngoài thành.

Có điều người nào người nấy mệt mỏi rã rời khi liên tục hành quân chỉ có thể nghỉ ngơi những phút ít ỏi cho ngựa hồi sức mà thôi, lúc này trên tường thành đã có mặt vô số cung tiễn thủ thành cùng một chi quân đội có mặt.

“ Trường Tín hầu, ngươi đã có mệnh lệnh của Vương thượng chưa lại đám xuất binh đến Hàm Dương, muốn mưu phản sao?” Xương Bình Quân nghiêm nghị nhìn về thân ảnh Lao Ái phía trước.

Lao Ái cười lạnh rút ra bên hông bội kiếm sắc bén, thanh kiếm này cũng nổi danh không kém -Hào Tào kiếm, cùng là một thanh kiếm từ nước Việt năm xưa, mà người này đương nhiên không phải thật sự là Trường Tín Hầu rồi.

Là do phân thân Đế Thiên An tạo ra bài cũ lại soạn lại mà thôi, lấy đi phượng trâm, thứ có thể điều khiển binh quyền trong Ung Thành, rồi bài cũ soạn lại giả mạo Lao Ái điều binh rời đi, Lao Ái bước vào Đại Trịnh còn không hề hay biết mình đã bị âm một cước từ lâu.

“ Toàn quân nghe lệnh, vào thành hộ giá Tướng quốc” Lao Ái rút ra bội kiếm chỉ về phía trước quát lớn : “ giết”

“ Rầm rầm rầm rẩm rầm” theo lời hắn hạ lệnh trùng điệp đại quân từ phía sau vọt lên, mặt đất rung động khi hàng vạn bước chân di chuyển cùng lúc.

Có điều một đường bôn ba di chuyển sức lực yếu đi lại không được ăn gì cả trong hai ngày, cơ hồ không là đối thủ của quân Tần trong thành Hàm Dương.

Chỉ thấy Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh do Mông Võ xuất lĩnh đục thủng đại quân Ung Thành, như mũi tên rẻ gió bay đi, Mông Võ mang theo kỵ binh xông thẳng một đường giết đến Lao Ái.

Khi đêm tối buông xuống, cuộc chiến ở ngoại thành Hàm Dương đả kết thúc chóng vánh khi nửa đường Lao Ái giục ngựa bỏ chạy, để cho binh sĩ Ung Thành ngẩn người, không có người điều khiển cộng thêm sức lực không có rất nhanh đám người này cũng bị Vương Tiễn, Mông Võ bình định xuống.

Đồng thời xuất quân đuổi theo Lao Ái, về phần Lữ Bất Vi liền bị giam giữ khi Lao Ái lại mở miệng trước đại quân hộ giá cho hắn, mà Doanh Chính liền thuận lý thành chương đem hắn tạm giam chờ bắt được Lao Ái điều tra xét xử.

Cả tòa thành Hàm Dương mưa gió giăng đầy, toàn thành giới nghiêm trong đêm lòng người bàng hoàng, khi tin tức Trường Tín Hầu mang quân hộ giá cho Tướng quốc Lữ Bất Vi lan truyền ra ngoài.

Hàm Dương thành Lữ Bất Vi phủ đệ.

“Hưu hưu hưu hưu”

Một trung niên nam nhân đôi tay đỏ rực trên tay kết thành một chú ấn âm dương đỏ rực, từ người đạo âm dương đồ án này lập tức tuôn ra hàng ngàn đạo ấn nhỏ hơn lao nhanh đến trước, đem cái kia không ngừng nhào tới binh lính, đều tru sát.

Người này chính là Âm Dương Gia ngủ đại trưởng lão một trong Đại Tư Mệnh.

Cách đó không xa một thân ảnh nam tử trẻ tuổi, mang trên người một bộ y phục màu trắng khác với Trung Nguyên đại địa, chân mang một đôi guốc gổ, trên tay là một thanh katana sắc bén, theo thanh kiếm vung ra một đường kiếm khí sắc bén không thể cản nổi lao đến phía trước.

Mặc kệ là bảo mã trọng giáp hay cây cối đều bị đường kiếm khí này cắt đứt làm đôi.

Thanh niên trẻ tuổi này chính là Vân Trung Quân chấp chưởng Kim bộ của Âm Dương Gia, lần lượt cao thủ Tạp Gia lẫn La Võng thành viên xông đến đều mất mạng dưới kiếm.

Thanh kiếm trên tay hắn cũng là hiếm có nổi danh đứng thứ 13 trong Kiếm Phổ, tên Thiên Chiếu.

Mà chấp chưởng kim bộ kim tu Cự Linh Huyễn Tượng một chiêu Chiêu Vân Vị Ương Trảm cộng thêm công lực thâm hậu, cho dù là Tuyệt Đỉnh cao thủ bình thường cũng không dám ngạnh tiếp một chiêu kiếm khí sắc bén từ hắn.

“ Đáng chết, đáng chết” Hàn Thiền ánh mắt đỏ bừng, nhìn trong Tướng phủ một mảnh chém giết.

“ Âm Dương Gia, khốn kiếp” Thiên Sát đồng tử co rút nhìn Nguyệt Thần xuất hiện phía trước trên tay rút ra thanh kiếm, cố gắng dồn hết sức lực của mình oanh kích đối phương.

NguyệtThần mày nhíu lên khi cảm nhận được đối phương lại giống như người bình thường một dạng, thân ảnh nhanh như thiểm điện để lại trong không khí một vệt quang mang đồng thời còn tiếng long ngâm khẻ vang .

Hồn Hề Long Du thân pháp vận chuyển , lắc mình xuất hiện bên cạnh y chưởng lực vỗ nhẹ lên người hắn.

“ Phanh”

Chỉ thấy Thiên Sát thân ảnh như không xương một dạng mềm oặt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh đi. Từ lần trước đại chiến với Đế Thiên An y vẫn thụ thương chưa khỏi, không chỉ y mà những chữ Thiên cao thủ tham dự cùng đồng cảnh ngộ.

Cách xa Nguyệt Thần một đôi bích nhân đen trắng song sinh nữ tử, dung mạo che lấy một mảnh vải che mỏng, theo bàn tay khẽ động vô số chiếc lá màu xanh du tẩu, phi diệp lại như sắc bén lợi khí đem từng tên thị vệ Tướng phủ giết chết.

Đứng hàng mộc bộ trong ngủ đại trưởng lão Hắc Bạch Tư Mệnh chủ tu Vạn Diệp Phi Hoa Lưu, dưới tay nàng lá xanh còn đáng sợ hơn cả sắc bén lợi khí, âm dương thuật không ngừng lưu chuyển.

Cùng ngủ đại trưởng lão, hai đại hộ pháp tham dự vào vây giết Tạp Gia cao thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK