Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bối Nhi bơi đến gần Thận Lâu, rồi đem thân hình của mình xuyên vào bên trong kết giới, cả thân hình to lớn di chuyển trên bong tàu rộng lớn, ánh mắt nhìn cảnh quan xinh đẹp bên trong gật đầu tán thưởng.

Rồi chọn lấy một cái cầu lớn liên kết giữa hai tòa lầu các cao lớn, không rõ chất liệu cẩm thạch mà ngồi lên, lại nói : “ chưa có người nào đến được đáy vực cả. Nghe phụ vương nói từng có ngọn núi cao nhất lục địa rơi vào đáy vực này. Cuối cùng chìm xuống rồi biến mất. Từ đó ông ấy liền không cho phép bất cứ ai của Thủy tộc đến gần nơi này”

“ Ngày càng âm u lạnh lẽo, cũng không thấy dấu hiệu của bất cứ sự sống gì” Vũ Canh lẩm bẩm.

“ Cho dù là Địa Ngục Giới vạn năm qua không thấy được mặt trời, cũng không bằng bóng tối của Phong Uyên. Càng để người ta cảm thấy nhỏ bé” Nghịch Thiên Nhi Hành nhìn càng chìm xuống sâu con thuyền mà thầm nói.

“ Sưu!!”

Bối Nhi đem đầu nghiêng qua trái, nàng cảm nhận được một cái khí tức hiện ra, vừa quay qua nàng thấy được một cái thân ảnh nam tử bắt mắt, tay cầm chung rượu đang ngắm nhìn mình.

“ Ngô” Bối Nhi bật thốt lên, nàng vừa định mở miệng hỏi, thì một thứ gì đó bay vọt vào trong miệng nàng, quá nhanh lại nhỏ bé khiến nàng không kịp đề phòng mà nuốt xuống.

Còn chưa cho nàng phản ứng, Bối Nhi liền cảm nhận được trong cơ thể mình phát sinh biến hóa, hết thảy mọi thứ đều là do thứ mà nàng vừa nuốt vào cơ thể mà ra.

Mắt thường có thể thấy cơ thể to lớn của Bối Nhi lại co rút lại, một lớp sương mù bao bọc lấy thân hình của nàng, rất nhanh dài đến mười mét hình thể đả không còn, mà thay vào đó là một mét bảy lăm chiều cao.

Chiếc đuôi cá đặc trưng của Hải Yêu cũng biến mất, mà thay vào là một cặp chân dài thon thả của nhân loại. Làn da trắng nõn, một vài nơi lại xuất hiện những chiếc vảy lam xanh óng ánh, xích lõa toàn thân hiện rõ mồn một trước Đế Thiên An.

“ Đây là!!” Bối Nhi tràn đầy khó tin nhìn về cơ thể của mình, đôi mắt nàng thấy được cái đuôi cá của mình đã không còn mà thay vào đó là một đôi chân giống như những thân ảnh bên dưới.

“ Thứ nàng ăn là Hóa Hình Đan do Bản Đế chính tay luyện, có thể ảo hóa thành nhân dạng nhân loại. Nàng cũng có thể hóa về chân thân của mình nếu muốn, Bản Đế rất ưa thích tiếng ca của Hải Yêu nên muốn mời nàng ca xướng” Đế Thiên An tạo ra một bộ vày dài xinh đẹp bao phủ lên cơ thể của Bối Nhi.

Một tay đưa ra đến Bối Nhi trước mặt, cười nói : “ Bối Nhi thật xinh đẹp, nàng sẽ không trách Bản Đế tự tiện hành động đó chứ”

Bối Nhi nghe được hiểu ra mọi thứ trên cơ thể mình phát sinh, gò má có chút ửng hồng lên khi nghe được hắn tán dương, lại nhớ đến chỉ mới vừa rồi cơ thể mình hoàn toàn bại lộ sạch sẽ trước hắn, lòng xấu hổ cùng thẹn thùng.

“ Ân!” Bối Nhi khẽ thốt, đầu gật nhẹ, không hiểu vì sao lại đem tay mình đưa cho hắn cầm, theo đó cả cơ thể nàng cũng được nâng lên, thân thể nàng giống như những người kia đứng bằng hai chân.

“ Cảm tạ ngươi!! Nhờ ngươi mà ta có thể giống như bọn họ có thể đi lại trên đất liền, cảm ơn ngươi” Bối Nhi nội tâm vui mừng nói, thử dùng đôi chân của mình di chuyển.

“ Mỹ nữ vui là được rồi! Bản Đế còn sợ mỹ nhân không thích chứ!” Đế Thiên An cười nói.

“ Cái tên này lại trêu thêm một em khác, xong rồi đồ ăn lại ít thêm một phần” Lục Vân ngồi trên cái Đế Vương Tọa của Đế Thiên An, tay cầm túi thức ăn vừa ăn nghĩ đến có thêm nữ ăn lấy thức ăn đồ uống mà đau lòng.

“ Đúng là cái tên háo sắc” Khổng Tước, A Lam, Tùy Phong Khởi Vũ, Tinh Tinh Hữu Lệ, Thương Bạch Đích Kiểm, Bất Văn Bất Vấn cùng mắng lấy.

Đế Thiên An đi đến gần Bối Nhi, đem chung rượu đưa đến gần nàng nói : “ rượu này gọi là Mỹ Nữ Tửu là chính tay Bản Đế nhưỡng, thường ngày chỉ tặng mỹ nữ, Bối Nhi không chê chứ”

Bối Nhi mặt đỏ hơn, nhìn hắn đem chung rượu đến gần, nàng đả sớm chú ý chung rượu này rồi, nhưng ngại mặt mủi. Bây giờ nghe hắn nói càng thẹn thùng hơn, từ trước đến giờ còn chưa có ai trừ tỷ tỷ nàng khen nàng xinh đẹp cả.

Đối với Đế Thiên An tất nhiên có hảo cảm vô cùng, đem tay tiếp nhận chung rượu đưa đến, cảm tạ xong rồi uống lấy.

Đế Thiên An cười nói : “ Bản Đế lại quên mất, chung rượu này Bản Đế đã uống một ngụm, ai nhà trí nhớ thiếu sót, không cẩn thận lại cùng Bối Nhi hôn gián tiếp mất rồi”

“ Ah!!” Bối Nhi so với trước mặt còn đỏ hơn bao giờ hết, đầu cúi xuống ngượng ngùng vô cùng, trong lòng như nai loạn nhảy lên.

“ Cái tên này!!!” Phục Hy đám người cũng im lặng nhìn Đế Thiên An tán gái.

Đế Thiên An lại được đà lấn tới, tiến lại gần Bối Nhi nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng, cười nói : “ lúc nãy thật xinh đẹp, Bản Đế vô tình chứng kiến thân thể xích lỏa của nàng, nhất thời say lòng khuynh tâm, Bối Nhi nàng bảo ta có nên chịu trách nhiệm lấy thân đền…”

“ Đúng là Đế Thiên An đại ca, chỉ nhìn mỹ nữ à! Thật hâm mộ” Lưu Si nhìn mà hâm mộ lấy.

Đế Thiên An không chỉ có thực lực mà để cho hắn ngước nhìn hâm mộ, bản lĩnh cao cường, nhất là có thể trêu chọc mỹ nữ, mỗi cô gái bên cạnh đều là xinh đẹp cả.

“Ban đầu là Bạch Thái, sau đó là A Lam, Khổng Tước, tiếp đến là Tùy Phong Khởi Vũ, Thương Bạch Đích Kiểm, Tinh Tinh Hữu Lệ, Thương Bạch Đích Kiểm giờ là Bối Nhi à còn cả Lục Vân nữa, tình duyên của đại ca càng ngày càng vượng rồi” A Kim đem mắt đảo qua một vài nữ cũng hâm mộ nói : “đều là xinh đẹp cả”

“ Đúng là giống như Vân Trung Tử ta phong lưu tiêu sái mà” Vân Trung Tử vuốt râu mình chen lời vào.

“ Phong lưu tiêu sái” Tiểu Hổ, A Xuyên, Na Tra nghe xong lại cười một tràng khúc khích dường như chuyện này là một chuyện cười vậy.

Chính ngay lúc này.

“ Tranh tranh tranh tranh…!!!”

Chói tay hoa lửa không ngừng phát sinh, Tùy Phong Khởi Vũ cùng Thương Bạch Đích Kiểm nhịn không được cái tên lưu manh này đùa giỡn Bối Nhi, cả hai một thì cầm đao một thì dùng trảo đánh lên cơ thể của hắn.

“ Bối Nhi quên mọi chuyện mà hắn nói đi, cái tên này là đồ lưu manh!” Khổng Tước xuất hiện bên cạnh Bối Nhi, một tay nắm lấy tay nàng kéo đi, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của nàng : “ cái tên này đánh không chết đâu”

“ Nhưng....” Bối Nhi muốn nói lại thôi, đành đi theo Khổng Tước ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, nhìn hắn không một chút sợ hãi tổn thương gì, còn nháy mắt về hướng mình mà nhỏ giọng mắng : “ cái tên này, thật là!!”

“ Hừ!!” A Lam hừ lạnh một tiếng, hai bàn tay thôi động Ám Sát Điệp kết thành 3 luồng góp sức vào công kích hắn.

“ Bọn các ngươi thật quá đáng! Thiên An ta đến giúp ngươi đây!” Lục Vân hô hào lên tiếng, nhưng miệng thì kêu to nhưng chẳng góp sức bao nhiêu, chỉ đánh đấm cho có mà thôi.

“ Thân thể hắn cứng rắn vô bì, dể gì đánh thương được chứ ” Thiết Huyết Vô Song cầm lấy vò rượu một bên uống một bên nói.

Trong các đại tướng hắn là kẻ vũ si, ưa thích nhất là giao chiến với cường giả, nhưng hắn biết rõ cái tên kia khủng bố đáng sợ. Hơn nữa bản thân cũng đả lĩnh giáo qua, còn bị chỉnh thê thảm, cho dù hắn dùng hết cả lực lượng cũng không làm gì được y.

“ Quả là mạnh mẽ, Tùy Phong Khởi Vũ cùng Thương Bạch Đích Kiểm đều không tổn thương được y. Nhất là cả hai đều đả dùng mệnh khí, quả là đáng sợ, một kẻ như vậy cũng may không phải là địch thủ.” Tung Hoành Thiên Hạ một bên quan sát nói.

“ Được để ta thử xem!” Tinh Tinh Hữu Lệ nhìn Đế Thiên An không một chút hề hấn gì, thần sắc phong khinh vân đạm, tiếu ý nhìn đám nữ, thỉnh thoảng trong giao chiến còn chiếm không ít tiện nghi hai nữ, nàng cũng ngứa ngáy.

Ngay lập tức dưới chân pháp trận màu xanh hiện lên, đại cung vung ra, dưới linh hồn lực thả vào, đại cung biến lớn được Tinh Tinh Hữu Lệ quăng lên trên.

Tinh Tinh Hữu Lệ tung người nhảy lên bắt lấy cánh cung một đầu, rồi theo nàng hạ xuống đập mạnh mà cắm xuống, thân ảnh lùi về sau hai tay hợp nắm dây cung mà kéo về sau.

“ Đại tỷ dùng chiêu mạnh nhất của mình rồi!” Quỷ Mị Sâm Lâm cũng bật thốt lên khi nhìn Tinh Tinh Hữu Lệ dùng ra chiêu mạnh nhất của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK