Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn Dự thoát được cái họa bút xuyên qua ngực, vội giơ ngón tay cái lên sử động Thiếu Thương kiếm pháp.

Lộ kiếm pháp này đóng mở rộng rãi, khí mạch hoằng vĩ, mỗi kiếm đâm ra đều như trời long đất lở, gió táp mưa sa.

Mộ Dung Phục một bút một câu xem chừng khó bề chống đỡ.

Đoàn Dự được chỉ điểm nên chỉ sử dụng một đường Thiếu Thương kiếm pháp, quả nhiên kết cấu nghiêm cẩn không còn chút sơ hở nào.

Vốn dĩ Lục Mạch Thần Kiếm sáu đường kiếm pháp đắp đổi tới lui, uy lực so với một đường mạnh mẽ gấp bội, thế nhưng Đoàn Dự không biết yếu quyết bên trong, sử dụng một đường lại thành thục hơn, nên chỉ hơn một chục kiếm đã thấy Mộ Dung Phục toát mồ hôi trán, liên tiếp thối lui.

Đoàn Dự sử dụng xong Thiếu Thương kiếm pháp, ngón cái co lại, ngón trỏ bung ra biến thành Thương Dương kiếm pháp.

Thương Dương kiếm pháp so với Thiếu Thương không hoằng đại bằng nhưng lại khinh linh huyền ảo, ngón tay trỏ vận động, từng kiếm từng kiếm bắn ra nhanh nhẹn không gì sánh kịp.

Sử kiếm toàn nhờ cổ tay linh hoạt, nhưng tung ra thu về, dù có nhanh nhẹn cỡ nào, cũng phải cách nhau vài thước, còn chàng dùng ngón tay vận dụng kiếm khí vô hình, chỉ dùng ngón tay chuyển động trong vài tấc, đâm ra điểm tới thật tiện lợi biết bao? Huống chi Mộ Dung Phục bị chàng đẩy lùi ra ngoài hơn một trượng, không cách gì hoàn thủ được.

Đoàn Dự nếu như cùng y từng chiêu sách giải thì chưa đến chiêu thứ hai đã bị Mộ Dung Phục lấy mạng rồi, bây giờ chỉ công mà không cần thủ, sử dụng Thương Dương kiếm pháp học được nơi chùa Thiên Long quả thật tiện nghi quá đỗi.

Mộ Dung Phục lúc này nhìn không ra đạo lộ của vô hình kiếm khí, chỉ còn nước múa tít một bút một câu gió mưa không lọt, hộ vệ toàn thân.

Bỗng nhiên nghe soẹt một tiếng, kiếm khí của Đoàn Dự đã đâm thủng vòng vây, mũ của Mộ Dung Phục bị cắt đứt, tóc xõa tung ra trông thật thảm thương.

Vương Ngữ Yên kinh hoảng kêu lên: “ Đoàn ca ca xin nhẹ tay cho!”

“ Đoàn công tử xin hạ thủ lưu tình” Mộ Dung Thu Địch cũng gấp kêu lên.

Đoàn Dự từ xa nghe được trong lòng chột dạ, thở dài một tiếng, kiếm thứ hai không tung ra nữa, rút tay về ôm ngực nghĩ thầm: “Như ta lỡ tay giết y, muội ấy sẽ vô cùng đau đớn, từ nay không bao giờ nở một nụ cười. Muội ấy là muội muội ta, không thể nào để cho muội đau thương không chịu nổi”.

Mộ Dung Phục sắc mặt như chàm, nghĩ đến hôm nay tại Thăng Long đấu kiếm bị thua, quả là kỳ sỉ đại nhục, lại phải để một cô gái mở miệng van xin đối phương mới tha mạng cho mình, từ nay sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa? Y rống lên: “Đại trượng phu có chết thì chết, ai cần mi mua chuộc nhường chiêu.”

Y vũ động cương câu, xông thẳng vào Đoàn Dự.

Đoàn Dự hai tay xua lia lịa nói: “Chúng mình không thù không oán, tái đấu làm gì?không đánh nữa, không đánh nữa.”

Mộ Dung Phục tính tình cao ngạo, vẫn coi người bằng nửa con mắt, hôm nay trước bao nhiêu hào kiệt, bị Đoàn Dự đánh cho không trả lại được miếng nào, nhờ Vương Ngữ Yên Mộ Dung Thu Địch nên đối phương mới dung tha, mối hận đó làm sao chịu nổi cơ chứ?

Cương câu của y móc vào mặt còn phán quan bút thì đâm thẳng vào ngực địch thủ, trong bụng tính thầm: “Ngươi dùng kiếm khí vô hình giết ta đi, thôi cả hai đồng qui ư tận, còn hơn lê kiếp sống thừa”.

Y xông lên không còn coi tính mạng mình ra gì nữa.

Đoàn Dự thấy Mộ Dung Phục hung hăng xông đến, nếu dùng Lục Mạch Thần Kiếm đâm vào chỗ yếu hại của y e rằng sẽ bỏ mạng, nhất thời luống cuống, đứng chết sững, không nghĩ ra phải dùng Lăng Ba Vi Bộ tránh né.

Mộ Dung Phục chí đã muốn chết, xốc tới nhanh biết chừng nào, chỉ thấy bóng người thấp thoáng, phụp một cái, phán quan bút đã đâm vào người Đoàn Dự.

Cũng may trong cơn nguy cấp Đoàn Dự né qua bên trái, tránh được chỗ yếu hại trên ngực, bút đâm ngập vào vai phải.

Đoàn Dự rú lên một tiếng, sợ đến run lẩy bẩy đứng không vững.

Mộ Dung Phục liền dùng cương câu bên tay trái móc ngang ót Đoàn Dự, chiêu Đại Hải Liệu Châm là một chiêu số lợi hại của Ngư Tẩu Câu Pháp của họ Thác Bạt ngoài Bắc Hải, lấy từ cách móc cá đánh cá ngoài bể khơi biến hóa thành, vừa chính xác, vừa hiểm độc vô cùng.

“ Phanh!”

Lại một lần nữa Đoàn Dự thoát hiểm, không phải Kiều Phong mà là Thiên Trạch, hắn đè đánh Đại Bi một hồi liền nhảy lùi, cách không vận lấy thần lực kéo Đoàn Dự ra, đồng thời còn một tay hươ trực tiếp chấn bay Mộ Dung Phục.

“Đoàn Dự chỉ mới học võ công cho nên mới để ngươi sống sót đến giờ, ngươi không phải là hắn đối thủ, cút đi” Thiên Trạch khinh miệt nói.

Bọn Đặng Bách Xuyên vội sang phía Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục vận chuyển nội tức, không đợi bọn thủ hạ chạy tới, đã đứng lên được.

Y mặt tái nhợt, rút phắt thanh kiếm đeo nơi hông Bao Bất Đồng, tay trái vung ra một vòng, gạt bọn Đặng Bách Xuyên dạt ra mấy thước, cổ tay phải lật lại đưa kiếm cứa ngang cổ một cái.

Vương Ngữ Yên từ xa nhìn thấy kêu lên: “Biểu ca! Chớ có ....”

“ Chớ....” Mộ Dung Thu Địch kêu lên, Mộ Dung Phục là thiếu chủ của Cô Tô Mộ Dung hắn nếu tự vẫn ở đây khiến nhà họ Cô Tô đoạn hậu.

Ngay lúc đó, có tiếng gió rít xé không, một món ám khí từ mươi trượng xa vọt ngang đến, đụng vào thanh kiếm trên tay Mộ Dung Phục, nghe keng một tiếng, thanh kiếm tuột tay văng ra, bàn tay đầy máu, hổ khẩu đả bị rách rồi.

Mộ Dung Phục kinh hãi không sao kể xiết, ngẩng đầu nhìn lên chỗ ném ám khí ra thấy có một nhà sư mặc áo xám tại quần hào đi ra, mặt bịt khăn vải cũng màu tro.

“Ngươi có tổ tông không?” Tăng nhân đó nhanh nhẹn tiến đến bên cạnh Mộ Dung Phục hất hàm hỏi, giọng nói có vẻ già cả.

Mộ Dung Phục bực bội, lớn tiếng đáp: “Dĩ nhiên là có! Tôi tự nguyện tìm cái chết, có liên can gì đến ông? Sĩ khả sát bất khả nhục, Mộ Dung Phục đường đường nam tử, đâu để cho người ta nói lời vô lễ như thế.”

Nhà sư áo xám nói: “Ha ha! Cô Tô Mộ Dụng anh hùng nhường nào, ngờ đâu lại có một đứa như ngươi, chỉ vì đấu kiếm thất bại đã đòi chết, ngươi cũng xứng làm con cháu họ Mộ Dung”

Mộ Dung Phục đang tức giận nghe y nói chẳng khác gì dội một chậu nước lạnh lên đầu, nghĩ thầm: “Tiên phụ năm xưa dặn đi dặn lại, bảo ta lấy chuyện đoạt Mộ Vương làm chí nguyện suốt đời, hôm nay ta vì cái phẫn uất nhất thời, mà Mộ Dung Diệp tình cảnh nguy nan, ta sau lại nghĩ quẩn được”

Mộ Dung Phục không khỏi trán toát mồ hôi lạnh, lập tức lạy phục xuống đất nói: “Mộ Dung Phục kiến thức thô thiển, được cao tăng chỉ dạy bến mê, đại ân đại đức đó suốt đời không dám quên.”

Nhà sư áo xám nói: “Đứng lên đi!”

Mộ Dung Phục cung kính khấu đầu ba lần rồi mới đứng dậy.

Nhà sư áo xám lại tiếp: “Võ công gia truyền của họ Cô Tô Mộ Dung nhà ngươi thần kỳ tinh áo, chỉ có điều ngươi học chưa đến đầu đến đuôi chứ lẽ nào lại không bằng Lục Mạch Thần Kiếm của họ Đoàn Đại Lý hay sao? Xem kỹ này!”

Ông ta vươn ngón tay trỏ, lăng hư điểm một cái hướng về Thiên Trạch sử ra tuyệt học của Mộ Dung thị- Tham Hợp Chỉ.

Một chỉ này bắn ra nhanh như điện, khí thế kinh hồng.

“ Phanh!”

Chỉ lực bắn lên người Thiên Trạch vang một tiếng nhưng không để lại gì.

Thiên Trạch một tay nhẹ phủi đi y phục, khiến cho quần hùng trố mắt, lớn tiếng : “ dám khiêu khích Bản Đế, ngươi đúng là không biết chữ chết như thế nào”

Nhà sư áo xám quay sang chắp tay hành lễ với Thiên Trạch: “ Xích Mi Long Xà võ công trác tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền, lão nạp bội phục cũng rất muốn thỉnh giáo”

Nói xong nội lực hùng hậu trong người tản ra, cuốn lên bụi mù gió lốc.

Thiên Trạch chỉ đưa một tay lên nắm lại, thần lực vận dụng.

“ Bành!!”

Hai luồng khí bất đồng đụng nhau vang một tiếng, nhà sư áo xám lui về sau ba bước.

Quần hào nhìn liền rõ cao thấp chi phân.

Nhà sư áo xám biến sắc, bởi thân ảnh Thiên Trạch đã di hình hoán vị ra sau, một thương đâm đến, lão lập tức khinh thân nhảy đi.

“ Xoạt!”

Thiên Trạch cướp đến Truy Tinh Lôi Vân Thương đâm.

Nhà sư trong ngắn ngủi sở ra nội lực, một chưởng cương mảnh đánh ra, là Vi Đà Chưởng của Thiếu Lâm.

Một chưởng này chỉ ngăn được Thiên Trạch công kích nhất thời, nhưng thế là đủ rồi, nhà sư áo xám khinh thân thoát đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK