Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Nhan Chiến Thiên Phá Quân kiếm, kiếm thế một đường xông đến, Thừa Ảnh Hàm Quang rốt cuộc cũng đả khỏi vỏ, chỉ hiện chuôi kiếm, kiếm khí vô hình ẩn hiện xông đến kiếm khí đầy giận giữ của Nhan Chiến Thên công kích.

“ Đang” một tiếng thanh thúy vang lên, hai chuôi vũ khí va chạm với nhau, hoa lửa bắn lên không dứt.

Hai người trên đất trợt đi xấp xỉ mấy chục trượng, Nhan Chiến Thiên bá đạo uy lăng kiếm thế, vẫn không tổn hao được Đế Thiên An chút gì.

"Chết đi!" Nhan Chiến Thiên huơ kiếm chém một cái.

Lúc này Đế Thiên An liên tục chém ra song kiếm, tốc độ nhanh cực kỳ, để lại trong không khí từng tiếng ma sát, theo hắn tốc độ từng đường kiếm lửa hiện ra, sau đó kiếm sau chồng kiếm trước, sau đó va chạm cùng Nhất Kiếm Nộ Trảm kiếm thế.

Cuồng phong lại nổi, các kiến trúc ven đường bị tàn phá bởi kiếm khí, con đường cũng bị cày xới, bụi mù hiện ra hòa lẫn với những sắc kiếm quang. Khí kình tản phát khiến cho rất nhiều người phải đem tay cản lại bụi bặm lao đến.

“ Đang” Một tiếng thanh thúy, chỉ thấy lúc trước Nhan Chiến Thiên một kiếm bức lui Đế Thiên An trượt trên con phố, bây giờ tỉnh cảnh lại đảo ngược, thanh cự kiếm chống đở song kiếm vô hình cắm xuống mặt đất bị song kiếm chặt đẩy đi trên con đường, làm cho nguyên một con đường sạch sẻ khang trang đả không còn.

Nhan Chiến Thiên rút lên chuôi này Phá Quân, thần sắc ngưng trọng chiến ý lại kéo lên hơn bao giờ hết. Ánh mắt nhìn về phía trước không xa Đế Thiên An, hai tay hợp nắm chuôi kiếm, thi triển ra thức cuối cùng của mình.

Kiếm lúc thiên lôi kinh động, vào vỏ lúc tiếng sấm hồi sinh. Nếu là cuối cùng một kiếm, như vậy tất nhiên, không là ngươi chết, liền là ta mất mạng.Nhan Chiến Thiên giận kiếm ý dâng trào mãnh liệt, giống như là một tấm lưới bao lại Đế Thiên An bốn phương tám hướng.

Đế Thiên An mũi chân đạp lên một ngọn gỗ vụn bắn trên không trung, hai trường kiếm phát ra kiếm minh, nhất thời kiếm ảnh vô hình đại thịnh, vòng kiếm luân lại hiện ra xung quanh, cả người kiếm khí không ngừng kéo lên.

Lúc này cảnh tượng xung quanh Đế Thiên An bắt đầu thay đổi, những người quan chiến đều thấy rõ được dị tượng phát sinh, còn cả nghe được kiếm minh của hai thanh kiếm vô hình kia, boong boong long ngâm không dứt bên tai.

Trong nháy mắt bọn họ cảm giác được một luồng sát cơ mãnh liệt, như đặt mình trong băng thiên tuyết địa, mà ảo cảnh trong thực vật tự nhiên héo tàn, khô héo, thế nhưng một cỗ khác sức sống tràn trề nhưng có tự nhiên tản mát ra.

Ảo cảnh trong hàn ý càng thêm lạnh lẽo, như vào đông trời đông giá rét, nước đóng thành băng, thế nhưng Thừa Ảnh thân kiếm nhưng tỏa ra sinh cơ bừng bừng, phảng phất trời đông giá rét đã sắp qua đi, mùa xuân sắp xảy ra.

Boong boong kiếm reo bên trong, Thừa Ảnh trên thân kiếm cho thấy bốn cái chữ nhỏ, Giao Long Thừa Ảnh, mà Hàm Quang trên thân kiếm nhưng là Nhạn Lạc Vong Quy.

Giao Long Thừa Ảnh, Nhạn Lạc Hàm Quang bao hàm kiếm ý nhanh chóng được đại thành, một long một nhạn hiện ra bay lượn xoay quanh. Mà hai cỗ kiếm ý như Giao Long bay lên không, bình sa lạc nhạn, ở ảo cảnh trong huyễn vũ.

“ Giao Long Thừa Ảnh, Lạc Nhạn Vong Quy” Tạ Uyên nhìn kiếm thế tuyệt đẹp hiện ra thốt lên.

“ Thật là đẹp một kiếm” Lôi Vô Kiệt say mê nói.

Lạc Hà đứng trên nóc nhà quan sát, năm xưa cũng có một gả đàn ông thi triển một chiêu kiếm, chiêu kiếm kia đẹp đến nổi khiến cho lạc nhạn quên lối về. Nàng cũng bị một kiếm kia mê hoặc, hôm nay nàng lại gặp như vậy, khác chăng chiêu kiếm này lại mỹ, lại đẹp hơn rất nhiều.

“ Kiếm Tiên một kiếm có khác” Tư Không Trường Phong khen lấy.

Lý Hàn Y đứng trên Đăng Thiên Các đỉnh lầu con mắt cũng bị một kiếm này cho chú ý. So với Tịch Nguyệt Họa Thần của nàng mà nói không kém một chút nào ưu mỹ, lúc này cả một mảng trời xung quanh nam tử kia cũng đả thay đổi, tạo thành một khung cảnh mỷ lệ khó quên.

“ Sư phụ, kiếm này thật đẹp” Lạc Minh Hiên cũng thốt lên trầm trồ.

Duẫn Lạc Hà gật đầu, nỉ non : ““ Giao Long Thừa Ảnh, Lạc Nhạn Vong Quy, một long một nhạn, một kiếm này đả có thể du thiên cổ”

Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y lẫn các cô nương trong thành, hay những người đến dự Bách Hoa Hội, chứng kiến một kiếm này chỉ khen : “ thật đẹp”

Giao Long Thừa Ảnh Lạc Nhạn Vong Quy như là một cây kim liền xuyên phá cái lưới giận giữ kia. Một long một nhạn xé toạc tấm lưới, có khi đan xen có khi lại tách nhau ra vẻ lên bầu trời khung cảnh mỷ lệ, rồi chậm rãi tiêu biến.

Ánh mặt trời bỗng nhiên liền chiếu vào.

Phá Quân kiếm vào vỏ.

Thừa Ảnh, Hàm Quang vào vỏ.

Có người dụi mắt một cái, hắn đã rất cẩn thận nhìn, nhưng hết thảy ngay tại trong nháy mắt, hắn thật giống như cái gì cũng không có thấy, hai người cũng đã đánh xong rồi.

Nhan Chiến Thiên cùng Đế Thiên An một người một trên một dưới nhìn nhau.

Diệp Nhược Y không hề hiểu kiếm, tự nhiên đắm chìm trong cuối cùng một kiếm kia trình độ cao nhất mỹ cảm trong, chỉ là nói: "Cuối cùng một kiếm kia, thật là tới mỹ tới thịnh, chỉ là.... người nào thắng?"

"Tốt vấn đề, người nào thắng."Tạ Tuyên cười một tiếng, giơ lên ly trà trong tay uống một hơi cạn sạch : "Lấy thắng thua bàn về kiếm này, tục."

Lôi Vô Kiệt hiếu kỳ nói :"Tục là tục, nhưng dù sao cũng phải có cái kết quả đi."

"Kết quả, tự nhiên sẽ có." Tạ Tuyên gõ một cái trên bàn Vạn Quyển Thư.

Tiêu Sắt bỗng nhiên nói : “ thế gian năm đại Kiếm Tiên, Nộ Cô Tuyết Đạo Nho, bây giờ chỉ còn Nho Đạo hai người”

“ Công tử tất nhiên sẻ thắng rồi” Nhã Lan ánh mắt tràn đầy say mê nhìn thân ảnh nam tử tuấn lãng kia.

Một câu nói xong, bên trong lầu còn chưa có xác định này trận tỷ thí thắng bại người rốt cuộc có được một cái hơi đáp án xác thực. Kế tiếp, dưới lầu phát sinh hết thảy các thứ này, cũng ấn chứng Tiêu Sắt và Nhã Lan lời.

Nhan Chiến Thiên xoay người rời đi khỏi tòa thành Tuyết Nguyệt để lại trên đường đầy hổ lổn, về phần Đế Thiên An đạp bước trên không di chuyển đến Vụ Vũ Hiên.

“ Bản công tử muốn uống một chung ẩm ướt tiêu hồn vị, không biết mỹ nhân bằng lòng chăng?” Đế Thiên An lắc mình đi đến gần Tư Không Thiên Lạc, một tay nâng cằm nàng lên.

Tư Không Thiên Lạc mặt nhanh đỏ lên, một chưởng đẩy hắn ra, thẹn thùng nâng lên trường thương, mắng : “ tên dâm tặc, nằm mộng đi”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An lại cười lên, rồi đi đến gần Diệp Nhược Y nói : “ còn nàng đây, ta nhớ được từ khi điều trị đến giờ ta vẫn chưa thu tiền thuốc men à”

Diệp Nhược Y mặc cũng đỏ lên, khi biết hắn ám chỉ thuốc men là gì, còn không phải là hôn hắn sao, nói : “ công tử lại trêu chọc ta”

Nhã Lan lúc này đả bưng đến chung rượu, đi đến gần, thẹn thùng nói : “công tử vừa rồi một kiếm lại làm cho Nhã Lan say mê hơn rồi”


Tạ Tuyên bỗng nhiên đứng dậy, sau đó lên tiếng : “ lần này đến Tuyết Nguyệt Thành đúng là không uổng một chuyến đi, cũng nên đi rồi.".

Xa xa có thanh âm truyền tới tai đám người, là Lý Hàn Y từ Đăng Thiên Các di chuyển đến nơi này: "Ta vừa mới tới, ngươi muốn đi. Thì thật như vậy sợ ta?"

Tạ Tuyên bước nhanh đi về phía trước, trong miệng ngâm: "Gặp nhau không bằng không thấy, không thấy như gặp nhau, mắt tuy không thấy, lòng đã thấy."

"Chết thư sinh." Xa xa Lý Hàn Y thanh âm kia lạnh lùng nói.

"Hung...." Tạ Tuyên càng đi càng xa, sau cùng hai chữ đã khó mà nghe rõ.

Đế Thiên An mắng lấy : “ chết thư sinh dám mắng Hàn Y nhà ta, đợi lần sau gặp bản công tử cho ngươi biết vì sao nước biển lại mặn.”

Lôi Vô Kiệt mặt đầy hốt hoảng, quay đầu chớ muốn cùng chạy, lại bị một kiếm ngăn cản đường đi. Nguyên lai mới vừa nói chuyện người nọ đã chạy tới, một bộ quần áo trắng, mặt lộ vẻ u tối cân, đang là kia Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y.

"Sư phụ." Lôi Vô Kiệt cúi người gật đầu, một bộ đã làm sai chuyện dáng vẻ.

"Ai cho phép ngươi chạy xuống núi!" Lý Hàn Y nhắc tới một kiếm, liền đem còn há hốc mồm cười to Lôi Vô Kiệt đánh bay ra ngoài.

Đế Thiên An lắc mình xuất hiện bên cạnh Lý Hàn Y, cười nói : “ Hàn Y chớ giận chớ giận, là ta đem hắn xuống kiến thức một chút, cho biết đây biết đó”

“ Cút” Lý Hàn Y lạnh giọng nói : “ đồ đệ của ta không đến phiên ngươi dạy dỗ”

Đế Thiên An cười nói : “ nàng nói như vậy là không đúng rồi, Lôi Vô Kiệt trước khi đến Tuyết Nguyệt Thành đả sớm vào Mỹ Nam Phái của ta à. Hơn nửa bằng quan hệ hai chúng ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”

Lý Hàn Y lửa giận bốc lên, Thiết Mã Băng Hà hung hăn đâm thẳng đến người y, nhưng bị hắn né đi, lại vô tình hay cố ý đem y phục hắn cắt rớt. Ẩn sau tấm mặt nạ hiện lên đỏ hồng khi thấy được cơ thể hắn.

“Có câu đánh là thương mắng là yêu, ta có chút dối nàng chạy xuống nơi này ngắm một chút hoa, nhưng mà tuyệt không có trêu hoa ghẹo nguyệt à...”

Lý Hàn Y giận mắng : “ Câm miệng”

Đế Thiên An lại né đi một kiếm : “ bảo bối à, đánh nữa y phục của ta đứt hết à, có gì chúng ta hai người đóng cửa bàn chuyện. Đánh nhau ngoài đường thế này, người ngoài nhìn mất mặt gia đình tình cảm à”

“ Cút” Lý Hàn Y quát lạnh một tiếng, chém ra một đường kiếm khí lăng lệ, sau đó chộp lấy Lôi Vô Kiệt mang hắn rời khỏi, quát : “ ngươi dám đặt chân lên Thương Sơn, ta chặt chân chó nhà ngươi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK