Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua, đêm tối nhanh xuống.

Dưới ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống, một chi nhân mã đang di chuyển trên quan lộ.

Chi đội này đa phần là nữ, mỗi cái đều mặc lấy hồng y đội nón vành mang theo trường kiếm bên hông, trước sau hộ tống lấy một khung xe ngựa xa hoa được bốn con ngựa lớn kéo ở giữa.

“ Liên Hoa! Cứ ở đây đi!” khung xa giá bên trong, Anh Tuyết hướng thiếp thân thị nữ bên cạnh cất lời.

Liên Hoa nhẹ gật đầu, một tay giơ lên ra hiệu.

Lập tức Anh Hoa cung người cùng ngựa dừng lại cước bộ.

Ở bên phải cởi ngựa song hành, Mộ Dung Diệp giục ngựa đến trước chờ Anh Tuyết cho hắn câu trả lời, hiện giờ sự tình gấp gáp làm sao lại dừng cước bộ nơi này?

Anh Tuyết vén rèm vải đi ra : “ ta nghe nói mỗi lần Diệp ca ca rời Mộ Vương Thành, các thiếu nữ trong thành đều sẽ thả đèn chúc chàng mã đáo thành công”

Mộ Dung Diệp nghe được trả lời : “ bây giờ ta là tội nhân của Mộ Vương Thành, sau còn được phong quang như lúc đầu”

Anh Tuyết an ủi : “ thắng bại là chuyện thường tình mà. Thiên hạ cũng không có tướng quân thường thắng, đèn thánh này người khác thả hay không thả nhưng Anh Hoa cung ta nhất định sẽ thả đèn chúc phúc cho Diệp ca ca”

Liên Hoa cởi ngựa đi đến, chủ động nói : “ trong 6 năm nay, mỗi lần hay tin thiếu thành chủ dẫn đội xuất binh, công chúa đều bảo chúng nô tỳ thả đèn chúc phúc trong cung”

Lúc này một Anh Hoa cung cung nữ cẩn thận mang đến một cái đèn lồng đã được thắp nến, cung kính đưa cho Anh Tuyết, ngoài ra các Anh Hoa cung cung nữ cũng đã được chuẩn bị trước, mỗi người đem đèn lồng chuẩn bị thắp sáng và giữ bên người, chờ hiệu lệnh phân phó.

“ Thả đèn chúc phúc” Liên Hoa cất lời.

Lấy Anh Tuyết đem tay thả ra, mấy trăm đèn lồng vải hồng dưới sức nóng đèn nến mà chậm bay lên bầu trời đêm.

Mộ Dung Diệp nhìn đèn lồng bay lên trời mà đối với tình cảm của Anh Tuyết cảm động, hắn trước kia không quá nhiệt tình với nàng, dù sao từ nhỏ trở thành món đồ chơi bên cạnh cũng khiến hắn trong lòng sinh chút cách trở lẫn chống đối. Chỉ là khi đó hắn làm con tin, có thể bảo hộ hắn cũng chỉ có Anh Tuyết cho nên vẫn một mực giấu diếm cùng tận dụng sự yêu mến của Anh Tuyết.

Nhưng khi hắn thất bại ở Cốc Tử mộ, giữa lúc tứ đại gia tộc gây sức ép cho hắn cũng chính là nàng từ hoàng cung mà đến Mộ Vương thành. Dùng thân phận công chúa và Anh Hoa cung mạnh mẽ chèn ép tứ đại gia tộc.

Cũng là nàng hiện giờ lấy Anh Hoa cung đứng ra muốn giúp hắn thu hồi lại Lệnh Phá mộ, nàng ta thân phận cao quý lại hy sinh nhiều như vậy vì hắn, không tâm động quả thật là giả.

Anh Tuyết thành tâm chúc phúc xong, đôi mắt lại mở ra rồi tiến đến chổ cung nữ khiến xe ngựa, trực tiếp nắm giữ cương ngựa, nhìn về Mộ Dung Diệp nói : “ hôm nay có thể cùng Diệp ca ca xuất hành, ta thật sự rất vui, sắc trời vừa đẹp, Diệp ca ca có nguyện cùng ta đánh xe du ngoạn không?”

Mộ Dung Diệp không nói mà trực tiếp khinh thân cướp qua bên cạnh, tay nhận lấy dây cương khiến ngựa, dùng hành động trực tiếp nói rõ.

Bên cạnh nữ tử khiến xe ngựa hiểu y lập tức lui xuống nhường chổ.

Anh Tuyết đi sang bên cạnh, trước khi ngồi xuống hạ lệnh cho thuộc hạ : “ các ngươi từ từ đi theo phía sau”

Mệnh lệnh ban xuống, Anh Hoa cung cung nữ phía trước lập tức tản ra hai bên nhường chổ cho xa giá công chúa di chuyển.

Mộ Dung Diệp đợi Anh Tuyết ngồi xuống xong khiển dây cương, khung xe ngựa rất nhanh lăn bánh về trước.

Di chuyển được ngàn mét có hơn, bỗng…

Một sợi dây thừng được căng ở giữa đường ở thấp tầm chân ngựa, dưới sắc trời không mấy sáng sủa lại thêm không có ai đi trước cảnh giác, Mộ Dung Diệp và Anh Tuyết công chúa chìm trong thế giới của mình không ngờ được việc này, cả hai không chú ý đến phía trước lại có một sợi dây căng ngang qua.

Để rồi bốn con ngựa một mực chạy đi, dưới sợi dây thừng căng qua té ngả, khung xe ngựa cũng vì thế mà lật đi.

Nhưng Mộ Dung Diệp không phải là kẻ bình thường, hắn tuy bất ngờ khi khung xe ngựa xảy ra ngoài ý muốn, nhưng trong biến cố, hắn đã kịp đem tay luồn qua eo Anh Tuyết, trước khi khung xe ngựa ngả lăn qua một bên khinh thân mang nữ tử bên cạnh nhảy vào không trung thoát đi.

“ Sưu!Sưu!Sưu!”

Chính lúc Mộ Dung Diệp mang Anh Tuyết lùi vào không trung, từ phía đối diện lại xuất hiện các đạo mủi tên, từng căn từng căn lao nhanh rít gió mà đến.

May mắn là Mộ Dung Diệp đã mang Anh Tuyết rời đi, các mủi tên cũng không gây uy hiếp chí mệnh, cuối cùng ghim vào khung xe ngựa đang ngả lật, bạo phát ra một tiếng vang rồi kéo lên bụi mù.

“ Ầm!”

Liền sau khi Mộ Dung Diệp đem Anh Tuyết đáp xuống mặt đất thành công, một cái hắc y cầm đao cướp ra, một đao đem khung xe ngựa đánh nát, y cướp đến Mộ Dung Diệp và Anh Tuyết và bổ đao xuống.

“ Phốc xích!!”

Mộ Dung Diệp đã không cho kẻ ám sát có cơ hội, Thôi Hỏa kiếm bên cạnh được rút ra, nhanh như chớp quét ngang một đường, một kiếm này cắt đôi thân hình của tên ám sát khiến máu tươi xối xả tuôn ra.

“ Là ai?” Anh Tuyết không có sợ hãi như những nữ tử bình thường khác, nhìn thấy gả ám sát đã chết đi và không có kẻ nào khác, nàng lớn tiếng hỏi, ngữ khí trong có nộ hỏa.

Không thể không giận được, nàng khó khăn lắm mới cùng Diệp ca ca đánh xe du ngoạn, ấy vậy mà có kẻ dám cả gan ám sát. Chuyện này có thể chấp nhận được ư?

Mộ Dung Diệp sau khi quan sát liền trả lời Anh Tuyết : “ trộm vặt sơn dã mà thôi, không cần lo lắng”

Chỉ là Mộ Dung Diệp hoàn toàn không hề hay biết rằng, tại trong tối có một thân ảnh đang ẩn nấp, y giương cung cài tên nhắm đến hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK