Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Mãn Lâu tắm gội huân hương ngồi yên lặng chờ đợi .

Gã muốn nếm một bữa chay do chính tay Khổ Qua đại sư nấu nướng. Chẳng những gã muốn tắm gội huân hương mà còn muốn học tính nhẫn nại .

Khổ Qua đại sư chẳng phải người vào bếp một cách dễ dàng, chẳng những người mời đến phải xứng đáng mà còn phải gặp lúc lão cao hứng nữa .

Bữa nay những người tới đều xứng đáng. Ngoài Hoa Mãn Lâu còn có Cổ Tùng Cư Sĩ ở Huỳnh Sơn và Mộc đạo nhân .

Những người này đều chẳng phải tục khách, nên bữa nay Khổ Qua đại sư cao hứng đặc biệt .

Trong thiền phòng rèm trúc buông rũ. Đã có tấm rèm mà còn ngửi thấy mùi thơm khó tả. Mùi thơm này khiến cho bất cứ ai cũng nổi thực dục .

Cổ Tùng Cư Sĩ thở dài nói : “ trên đời nếu còn trù sư nào so bì cùng với công tử Đế Thiên An, chỉ e có Khổ Qua đại sư làm tiệc chay ”

Mộc đạo nhân cười đáp : “Y thường bảo y mà nấu cơm chay thì đức Bồ Tát ngửi thấy cũng thèm”

Cổ Tùng Cư Sĩ hỏi : “ Xem chừng cơm canh đã đặt lên bàn rồi, chúng ta còn chờ gì nữa ?”

Mấy người bèn vém rèm trúc đi vào, đột nhiên ngẩn người ra .Chẳng những cơm canh đã bày trên bàn mà còn có một người đang ngồi ăn ngấu nghiến .

Ông khách đến bất thình lình này chẳng chờ đợi ai cũng không tắm gội huân hương.

Sự thật trên mình y chẳng những dính đầy bùn đất mà toàn thân mồ hôi tiết ra mùi khó ngửi vô cùng.

Mộc đạo nhân thở dài nói : “ Nhà sư này bụng dạ thiên lệch .”

Cổ Tùng Cư Sĩ cũng nói : “ Lão mời bọn ta mà lại để người khác đến ăn trước .”

Mộc đạo nhân nói : “Nhất định lúc chúng ta tắm gội huân hương thì cha này ở dưới ao bùn vừa mới chui lên.”

Khổ Qua đại sư cả cười nói : “ Hòa thượng có lòng thiên lệch, nhưng cũng chỉ có lòng thiên lệch với một người mà thôi, các vị có tức tối cũng vô ích .”

Mộc đạo nhân hỏi : “Tại sao đạo huynh có dạ thiên tư với y ?”

Khổ Qua đại sư đáp : “Vì gặp phải con người này, bần tăng đành bó tay.”

Mộc đạo nhân cười nói : “Bần đạo không trách đại sư đâu. Chuyến trước y ăn cắp của bần đạo Quân Châm Ngân Châm xin được từ Hoa công tử một ít để dành uống . Bần đạo đành dương mắt lên nhìn y.”

Hoa Mãn Lâu nhăn nhó cười nói : “Gặp phải hạng người này, e rằng Đức Bồ Tát cũng chịu phép.”

Người mới đến dĩ nhiên là Lục Tiểu Phụng .

Lục Tiểu Phụng ăn hết một đĩa Hỏa Thoái, một bát đậu hũ mới dừng lại. Một hồi xuống ba người còn lại cũng không để ý tình trạng, cùng chung với y dùng bữa.

Cơm nước trò chuyện hỏi ra mới biết vì sao Lục Tiểu Phụng thường ngày nho nhã lãng tử lại có tình trạng lôi thôi lếch thếch như bây giờ.

Thì ra là do y đánh cuộc thua với bằng hữu của mình, trộm vương vang danh trên giang hồ, Tư Không Trích Tinh.

Chuyến trước Lục Tiểu Phụng cùng y tỷ thí lộn nhào được gã một phen thắng Lần này gã tìm đến đòi tỷ thí lần nữa, Lục Tiểu Phụng nhận lời.

Ngờ đâu Tư Không Trích Tinh từ lần thua trước không phục.

Lâu nay chẳng làm gì, chỉ chuyên nghề lộn nhào. Gã lộn một hơi liền sáu trăm tám chục cái thắng đứt Lục Tiểu Phụng.

Hai bên đã ước hẹn với nhau, Lục Tiểu Phụng mà thắng thì từ nay gặp ở đâu gã cũng phải khấu đầu và kêu bằng đại thúc.

Lục Tiểu Phụng mà thua thì phải trả gã bằng giun, mỗi cái nhào lộn một con.

Trong vòng mười mấy ngày phải đào tìm cho gã sáu trăm tám chục con giun. Liên tiếp 10 ngày Lục Tiểu Phụng phải đi đào giun trả nợ cho y.

Mộc đạo nhân thở dài nói : “Ai ngờ nhân vật lừng lẫy tiếng tăm như Lục Tiểu Phụng mà cũng chịu nhận thua thì thật là quái dị .”

Khổ Qua đại sư chen vào : “Thực ra nhân vật hách nhất trên chốn giang hồ mới đây không phải là y nữa.”

Lục Tiểu Phụng nói : “thiên hạ vô song công tử”

Khổ Qua đáp : “ người ta đồn công tử bị đánh cướp, toàn bộ đồ quý giá đều bị lấy hết, hiện đang truy tìm lại đồ của mình”

Mộc đạo nhân cười nói : “ cái đám cướp này thật đúng làm người kinh sợ:

Cổ Tùng cư sỉ gật đầu, cười nói : “ cũng nhờ đó mà lảo thu được không ít đồ tốt”

Hoa Mãn Lâu tiếp lời : “vô song công tử họa kỹ siêu phàm, mỗi một bức thiên kim khó cầu”

Cổ Tùng than thở : “ lảo chỉ tranh được có 2 bức, cái đám cường đạo này đúng làm cho người hận mà”

“ Dám từ hắn trộm, mà y lại không có động tĩnh gì lớn, xem ra cái băng cướp này hắn đều là mỹ nhân” Lục Tiểu Phụng cười nói.

Đám người ở đây ai cũng đoán ra cả, ai cũng biết Đế Thiên An thương hoa tiếc ngọc, nữ nhân đến chổ hắn sở cầu đều được cả.

Chỉ có cái băng cướp nữ này, bằng không với bản lĩnh của hắn, có thể ngự kiếm, võ công cao cường, đến cả Độc Cô Nhất Hạc còn bị bại trận, thì ai có đủ bản lĩnh từ tay y mà cướp đồ chứ.

Ngừng một chút Lục Tiểu Phụng lại nói : “ nếu không phải là y lẻ nào là Tây Môn Xuy Tuyết ?”

Hoa Mãn Lâu cười đáp : “Người ta đồn gần đây y bế quan sơn trang không có rời khỏi, chuyên tâm luyện kiếm, đã lâu không xuất hiện trên chốn giang hồ.”

Lục Tiểu Phụng nghe xong cũng hiểu được, nói : “ chứng kiến một kiếm kia, y hẳn là tập kiếm rồi.”

Khổ Qua đại sư nói : “ 13 chuôi phi kiếm, tuyệt diệu vô song”

Cổ Tùng cư sỉ gật đầu, hắn thấy qua y xuất phi kiếm : “ trên đời này âu chỉ có những kẻ như Diệp Cô Thành mới có tư cách cùng y luận kiếm”

Mộc đạo nhân nói tiếp “ Diệp Cô Thành cũng trở về chuyên tâm kiếm đạo”

Lục Tiểu Phụng lại trầm ngâm, rồi nói : “Lão Thực hòa thượng thì cũng chẳng có gì hiển hách ở đời. Đại Bi thiền sư lại càng không, mấy mụ lão hổ kia đều mất tăm, rốt cuộc là ai đây?”

Khổ Qua đại sư nói : “Người này chẳng những công tử không quen biết mà còn chưa từng nghe nói tới .”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Vậy y là nhân vật thế nào ?”

Khổ Qua đại sư đáp : ‘Y là một người đàn ông thêu hoa”

Lục Tiểu Phụng sửng sốt một chút rồi cười nói : “Thực ra đàn ông thêu hoa cũng không phải ít. Tại hạ có quen biết mấy tay rất giỏi trong bọn tài phúng .”

Khổ Qua đại sư nói : “Nhưng người này chẳng những biết thêu hoa mà còn thêu cả người mù nữa”

Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi : “Thêu người đui mù ư ?”

Khổ Qua đại sư đáp : “Nghe nói mới đây y thêu bảy tám người mù .”

Lục Tiểu Phụng càng nghi hoặc, hỏi : “thêu người mù thì làm thế nào ?”

Khổ Qua đại sư đáp : “Y cũng thêu bằng kim, chỉ hai mũi là thành một người mù “

Lục Tiểu Phụng đã hơi hiểu rõ hỏi : “Những người mù nào bị y thêu ?”

Khổ Qua đại sư đáp : “Trong đám này ít ra công tử cũng quen được bốn năm tên.”

“Những ai ?”

Khổ Qua đại sư vẫn mây trôi nước chảy, hỏi sau đáp vậy : “Thường Mạn Thiên, Hoa Nhất Phàm, Giang Trọng Uy...”

Lão chưa nói hết, Lục Tiểu Phụng đã động dung ngắt lời : “Có phải Giang Trọng Uy ở Bình Nam Vương phủ không ?”

Khổ Qua đại sư đáp : “Ngoài y chẳng lẽ còn Giang Trọng Uy nào khác ?”

Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi : “Nhưng từ khi Giang Trọng Uy vào phục vụ trong Vương Phủ rồi, y tuyệt không can thiệp đến việc ngoài giang hồ nữa mà sao lại dây với nhân vật này ?”

Khổ Qua đại sư đáp : “ Không phải y dây với người đó mà là mười tám hộp minh châu trong Vương phủ .”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Người đó chẳng những đâm mù mắt Giang Trọng Uy mà còn lấy cắp mười tám hộp minh châu ở trong vương phủ ư ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK