Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết nói gì cho phải, tài trí như yêu, mưu lược không lọt kẻ hở. Thực lực mạnh mẽ khiến người ở đây ai cũng lắc đầu than thở không bằng. Nhưng mà đi cùng với đó là cái tính phong lưu đa tình, thêm vào không theo lẽ thường khiến đám người không biết phải làm sao đối mặt.

“ Huynh, tên hoa tâm này! Con khi dễ Diệc Tuyết sư muội” Lâm Thủy Dao ăn vị, đi đến gần tay vươn ra bắt lấy eo hắn vặn một cái.

“ Ha ha! Chỉ đùa một chút mà thôi. Thay đổi bầu không khí mà! Nhưng mà Tuyết Tuyết nàng cứ suy nghĩ à. Lang quân như ý như ta đốt đèn lồng soi vạn năm cũng không có được người thứ hai đâu. Ta tuy phong lưu đa tình nhưng không có phụ tình à.” Đế Thiên An lại không đứng đắn mở miệng.

“ Đa tạ sư huynh nâng đở, Diệc Tuyết còn chưa nghĩ đến chuyện đó” Thiên Diệc Tuyết xấu hổ, ngượng ngùng nói.

“ Vậy khi nào nàng nghĩ đến phải nói cho ta à. Tận Phong anh vợ, Tịnh Dật sư thái hai người cũng ở bên nói vài câu cho ta à. Nước phù sa không chảy ruộng khác” Đế Thiên An lại quay sang hai người thân của tiểu sư muội cười nói.

“ Nói cũng đúng, ta thấy Lâu đại ca cùng Thời Thu bọn họ cũng chưa có chung thân đại sự đâu?” Hàn Thiên Lạc một bên góp lời vào.

“ Ta!” Lâu Lạc hai người ở một bên xem kịch không nghĩ đến bị trúng đạn.

“ Hai tên này quá kém, võ công mèo cào ba chân có thể làm được gì chứ. Ta tinh thông Đế Vương tâm thuật, Binh gia phương trận, thông hiểu Đạo gia, Pháp gia, thông thông Vu thuật, hội cơ quan. So với ta hai tên này kém một vạn tám ngạn dặm, như trời đất cách biệc” Đế Thiên An một bên tâng bốc mình chà đạp đối thủ.

Lại trang bức đưa tay giang ra, khiển chín sợi Long Xà Tỏa : “Lực vạn người chi địch, mưu phân địch càn khôn, tài quỷ thần kinh sợ.phóng nhãn thiên hạ Bách Việt Đế Thiên An ta đứng thứ hai. Kẻ nào dám đứng thứ nhất.Ta muốn giết người ai có thể cản, ta muốn đi thiên quân vạn mã có thể ngăn. Trời đất này kẻ nào có thể làm khó được ta”

Bầu không khí liền rơi vào im lặng, đám người nhìn về Đế Thiên An mà sửng sốt một hồi, lời nói đầy cuồng ngạo và bá khí. Nhưng bọn họ tin tưởng, hết sức thuyết phục, từ khi Đế Thiên An xuất đạo đến nay mỗi một kiện hắn làm ra để cho bọn họ nể phục.

Một giây trước còn bá khí hoành hoành, một giây sau đã thay đổi sắc mặt : “ Cho nên Tuyết Tuyết, nàng chớ dại bị hai tên tiểu tử đần kia mà lừa đi. Tuy lệnh huynh và sư phụ khó trái. Nhưng mà nhiều khi trưởng bối lời chưa chắc đã đúng đâu. Nhất là nếu mà gã nàng cho người khác không phải ta chính là thiên đại sai lầm. Hơn nữa nàng yên tâm, Thiên Lạc Thủy Dao đều rất tốt tính. Chỉ có Ly Ly là có chút ngạo khí, có điều đợi ta cưới nàng ấy xong, liền thu phục ổn thỏa.”

Đám người nhất thời dở khóc dở cười, khi tâm tình cũng lên xuống thất thường theo lời nói của Đế Thiên An.

“ Khụ khụ!” Lạc Thiên Văn ho khan che đi lúng túng, còn mấy người kia thì lắc đầu.

“ Cheng!” Thần Sai kiếm lại rơi vỏ, Mộc Tuyết Ly thẹn quá thành giận lớn tiếng : “ Xích Mi Long Xà ngươi đừng tưởng võ công cao cường liền muốn khinh nhục kẻ khác. Bản thánh sứ thà chết cũng sẽ không gã cho tên như ngươi”

“ Nàng ấy có chút xấu hổ, thẹn thùng ấy mà. Mấy vị không cần để ý. Lạc Thời Thu, Lâu Mãn Phong có câu vợ bạn không thể lấn à. ” Đế Thiên An vừa nói xong bàn tay lập tức vươn ra trực tiếp bắt lấy Mộc Tuyết Ly đâm đến trường kiếm, sau đó bắn một đạo chỉ lực phong bế vào người nàng.

“ Bại hoại!” Thiên Diệc Tuyết mặc đỏ bừng, nàng đương nhiên nghe hiểu hắn muốn nói gì, thẹn thùng cúi đầu như muỗi kêu mắng nhẹ.

Đế Thiên An đem kiếm thả ra, sau đó lắc người đã đến phía bên cạnh hai nữ, một tay đưa ra từ tốn nói : “ nàng cũng đã nghe được trò chuyện rồi, sự thật có chút tàn khốc nhưng lại là thực tế. Tuy là kẻ địch nhưng ta trước giờ thương hoa tiếc ngọc không xuống tay với nữ nhân”

“ Ân!”Tế Nguyệt bị một kích của Phục Thành đánh cho trọng thương, vốn trên đường xuống hoàng tuyền lại được kẻ này cứu lại, lại nghe được trò chuyện của đám người này mà không biết phải đối mặt thế nào.

Đệ đệ cùng phụ vương chết dưới tay Quỷ Tôn Phục Thành, lão sư của mình Đại Vu Sư cũng đã chết,toàn bộ U tộc đi theo chỉ sợ còn lại nàng một người, thân nhân một cái cũng không ở, nhất thời bi thương không biết làm sao.

“Từ nhỏ ta nhờ có dị tướng mà tu luyện tinh thông Vu thuật. Sau này ta nhận ngôi thái tử Bách Việt, dưới trướng ta kỳ nhân dị sĩ rất nhiều. Ta khinh cuồng, ngạo mạn tự phu thông minh lẫn vũ lực. Cuối cùng trúng kế địch nhân, một tay ta cõng rắn cắn gà nhà, Bách Việt chịu diệt vong. Tộc nhân ta bị giết thảm, cả nhà ta không ai còn mạng.” Đế Thiên An nói đến đây ngữ khí có phần ưu thương.

“Còn ta không chỉ đẩy quốc gia ta vào hố lửa, còn giúp địch nhân loại trừ đối thủ một mất một còn, y nương nhờ quân công mà ngồi lên vương vị. Ta lại bị giam giữ dưới ngục tối, chúng dùng Trấn Hồn Tỏa khóa thân ta. Dùng cổ độc giày vò ta, sống không bằng chết tư vị. Nhưng ta chưa từng nghĩ chết, nàng cũng đừng nghĩ quẩn.”

Tế Nguyệt há miệng, nàng không nghĩ đến người nam nhân trước lực bại phụ vương tài trí đáng sợ kia lại có một đoạn quá khứ như vậy, nhất thời bị lời nói của y lôi kéo vào, không nhịn được hỏi : “ sau đó thì sao?”

Không chỉ nàng, trừ hai thê tử của Đế Thiên An ra còn lại trong đây ai cũng bất ngờ khi nghe được Đế Thiên An tự thoại như vậy. Không nghĩ đến y còn có một đoạn quá khứ đau thương, càng không nghĩ một Xích Mi Long Xà tài trí như yêu thực lực mạnh mẽ lại từng chịu cảnh khuất nhục lẫn bại vong.

Đế Thiên An nhàn nhã đáp : “ Bách Việt lửa độc trước khi báo thù tuyệt không dập tắt. Ta dùng huyết hải thâm thù, dùng khuất nhục, dùng áy náy tự trách, dùng sự ngu xuẩn của ta trong nghịch cảnh vật lộn. Ta dùng những gì ta biết tạo nên Bất Bại Long Thân, đem những xiềng xích trói buộc ta luyện hóa ngược lại. Sau đó ta khuất nhục chạy trốn, sống như một con chó lưu vong.”

“ Hắn đã từng như vậy ư?” Mộc Tuyết Ly thầm nói, con mắt quang mang nhìn về Đế Thiên An, giờ phút này một Đế Thiên An khác mà nàng thấy được, hắn không phóng đãng không cuồng ngạo như trước, mà tràn đầy bất lực chua chat, khiến cho lòng nàng lại ngổn ngang theo đó.

“ Ngươi muốn khuyên ta giống như ngươi” Tế Nguyệt hiểu ra nói.

Đế Thiên An gật đầu, nói : “ bất luận thế nào còn sống so với chết còn tốt hơn. Nàng là U tộc tương lai, tuy lần này thương vong nặng nề nhưng không phải diệt tuyệt. Phục quốc là một chuyện rất lớn, tiêu hao rất nhiều. Từ tài chính, nhân lực đến thiên mệnh, mỗi một cái đều rất tốn tâm huyết”

Tại Đế Thiên An tận tình khuyên bảo khuyên bảo phía dưới, cuối cùng Tế Nguyệt công chúa khai khiếu,chắp tay hành lễ :“Tế Nguyệt đã hiểu, cảm ân Xích Mi Long Xà khuyên bảo chi ân cùng không giết.”

“ Đi thôi, ta đưa nàng đi một chuyến, để tránh U tộc thêm thương vong. Có điều ta phí tâm như vậy, không biết có được hồi báo gì không?”

Tế Nguyệt ngẩn người sau đó thấy hắn một tay chỉ má mình liền hiểu ra, có phần ngượng đem đầu kế sát, sau đó hôn một cái tuyệt không xấu hổ như nữ nhân trung nguyên.

“ Ha ha!” Đế Thiên An cười lên, bàn tay vung ra hấp lấy xích chùy của Thổ đường sứ vào tay, sau đó tung người nhảy lên trên đạp lấy Hàn Long Tỏa mà đứng : “ hoan nghênh gót ngọc mỹ nữ”

“ Cái tên bại hoại, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi” Hai nữ lầm bẩm nhỏ giọng, sau đó chắp tay chào đám người một cái rồi tung người đạp xích của Thổ đường sứ.

Tịnh Trần cảm khái :“ Thật là, không biết đâu mới là y”

“ Diệt quốc mối hận, huyết hải thâm cừu, y lại có thể từ nghịch cảnh đi ra. Dùng hận thù tôi luyện, thật không nghĩ đến được.” Vô Khả cảm khái mà nói.

Lâu Mãn Phong tiếp lời : “ khó ai nghĩ một bất bại Xích Mi Long Xà, đệ nhất cao thủ Mộ phái lẫn võ lâm đều có quá khứ như vậy.Huynh ấy biểu hiện các mặt khác nhau, có lẽ là muốn quên đi con người thật kia”

Một vài người gật đầu đồng ý, diệt quốc chi hận thù, một tay đẩy chính quốc gia mình vào biển lửa, thành toàn cho địch nhân. Bị địch nhân giam cầm giày vò, bọn họ chưa thấy tận mắt nhưng cũng biết được có bao nhiêu hận ý có bao nhiêu áy náy lẫn tự trách.

Đế Thiên An mang theo ba nữ một đường trở ngược về trên Quỷ Long Điện, có điều khi đến nơi thì đã muộn. Chiến sự đã ngã ngủ, toàn bộ U tộc trong thành đã bị giết sạch, chỉ còn lại một ít người ở Quỷ Môn quan đang hỗn chiến với võ lâm minh cùng biên quan triều đình.

Mà chiến sự cũng dừng lại theo Đế Thiên An bốn người xuất hiện, U tộc người cũng buông bỏ vũ khí quy hàng không chiến. Đến đâyU Đô Thành chi chiến cũng đã kết thúc.

Lấy thắng lợi tuyệt đối nghiêng về Công Mộ trận doanh, Mộ Vương Thành thiếu thành chủ Mộ Dung Diệp chết trận, Phá Mộ Lệnh U Đô Thành bị lấy ra.

Còn U tộc thì thương vong nặng nề hơn, U Đế cùng toàn bộ cao thủ của U tộc đều chết trận. Những kẻ chết đều được Tế Nguyệt sai U tộc còn sống đem vào chôn cất bên trong tổ địa đã sập đổ, coi như là cùng tổ tiên an nghĩ.

Nếu nói ai thắng lợi nhất không ai qua được Đế Thiên An, giống như ba tòa Mộ Vương Chi Vương khác hắn ăn đậm. Những thứ quý giá tài bảo qua ngàn năm lưu giữ đều chảy vào túi hắn cả.

Đáng kể nhất đó là chướng khí khổng lồ tích tụ dưới U Đô Địa Phủ, đây mới chính là nguồn thu hoạch phong phú nhất. Xuyên Không Toa có được không nhỏ nguồn điểm, bây giờ hắn tùy thời có thể mở ra thông đạo mà rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK