Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm dần qua, ngày mới dần bắt đầu.

Mặt trời lên cao, hai khung xe ngựa vừa từ một tẩm cung đổ nát bao phủ cây cối đi ra, hai bên là cây cối tươi tốt, các gốc cây đều có xương cốt bên dưới, trước sau có bốn cái nam tử cởi ngựa theo sau.

Là nhóm người Đoàn Chính Thuần không tiện ở lại trong cung rời đi, có chăng khi đi lại thiếu mất một người, A Tử chết sống không chịu rời đi bảo địa muốn cùng tỷ tỷ ở trong.

Vì ăn đào còn quang minh chính đại lấy lý do ở cùng tỷ tỷ, mà đám người Đoàn Chính Thuần cũng không phải rời khỏi đô thành, chỉ dọn ra ngoài kiếm một gian khách điếm dừng chân mà thôi, cho nên mặc kệ nàng.

“ Công tử”

Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch, Chử Vạn Lý vừa đi trước dẫn đường, thấy được một nam một nữ cởi ngựa mà đi vào, cả hai đang quan sát cảnh vật trên đường đi, thấy được dung mạo nam tử bọn họ vui mừng thốt lên.

“ Phạm thúc, Hoa thúc, Ba thúc, Chử thúc” Đoàn Dự đang trò chuyện với Vương Ngữ Yên thấy người kêu mình liền quay đầu, nhìn thấy ai liền vui sướng gọi.

Bọn Chử Vạn Lý ở triều đình Đại Lý là phận thần tử, đối với Đoàn gia có thể nói là tử sĩ trung thần. Thế nhưng Đoàn thị gốc gát lại xuất thân từ võ lâm trung nguyên, theo quy cũ giang hồ, tuy là bầy tôi nhưng Đoàn Chính Minh; Đoàn Chính Thuần xem như anh em.

Đoàn Dự thuở nhỏ sùng phật, lại cùng bốn người này thân thuộc, cho nên tình cảm là có, hiện giờ ở nơi này gặp người quen làm sao không vui, không mừng được.

“ Dự nhi” Đoàn Chính Thuần nghe thanh âm con trai vén rèm ra nhìn vui sướng vô cùng, bất quá hắn thấy được cái nữ tữ đi theo càng chấn động hơn.

“ Đoàn lang!” Mộc Uyển Thanh vui mừng khi gặp lại Đoàn Dự.

Vốn Đoàn Dự được Thiên Trạch thả về cùng Vương Ngữ Yên ở Cô Tích thành, sau đó hắn lại mặt dày mày dạn đưa tiễn cô ta về Mạn Đà sơn trang. Không chút sợ hãi bởi lẽ biết được quan hệ của y, Vương Ngữ Yên với Tiêu Dao phái.

Tân nhiệm chưởng môn Đạo Thánh không để ý, hắn còn sợ gì chứ. Lấy thân phận Tiêu Dao môn đồ mà ở lại Mạn Đà sơn trang.

Cho đến gần đây nghe tin Đạo Thánh là Thiên Trạch, y đã về Thăng Long và bị võ lâm các nước tiến đánh thì lại đi ra.

Không phải là hắn chủ ý mà Vương Ngữ Yên, tuy Thiên Trạch gây nàng xấu hổ cùng thẹn thùng không ít nhưng nàng biết y là chưởng môn của phái Tiếu Dao và bản thân cũng nhận ân tình của y.

Cộng thêm việc biểu ca có khả năng trở về tham dự vào, nàng lại cùng Đoàn Dự rời Mạn Đà sơn trang mà đến Thăng Long. Việc này mẫu thân nàng cũng muốn ngăn cản, chỉ là công lực kém mà nữ nhi lại rời đi không báo trước, Lý Thanh La chỉ bất lực.

Mà khi đi vào Đoàn Dự Vương Ngữ yên hướng canh giữ Vô Song Quỷ thông tri, lại được Thiên Trạch cảm ứng được khí tức của hắn, liền cho hắn đi vào bên trong.

“ Đại ca!” Đoàn Dự lại thấy được một cái thân ảnh quen thuộc, vui mừng thốt lên.

Tiêu Phong đã sớm từ trong hoan ái đi ra, mang theo A Châu đi ra ngoài muốn gặp Thiên Trạch hổ trợ đôi chút, không nghĩ lại đụng Đoàn Dự, cười nói : “ nhị đệ”

“Hắn ta là ca ca ta à! nhìn thật không có chổ nào lợi hại” A Tử âm thầm quan sát, nàng lại thó một quả đào khác ăn lấy, chỉ là ăn được một nữa lại phải tiêu hóa linh khí trong đó

“ Tên si tình ngươi cũng chịu bỏ được chạy xuống nơi này, ta nghĩ mười phần không phải là vì ta và đại ca của ngươi đến đâu nhỉ?”

Một đạo thanh âm vang lên truyền đến tai đám người.

Chỉ thấy Thiên Trạch mang theo đám nữ nhân của mình đi ra, mỗi cái đều xinh đẹp tụ chung một chổ, khiến vườn hoa khoe sắc.

Đoàn Dự cũng bị mấy cái mỹ mạo kia Nữ tử cho lạc nhịp, chỉ là hắn nhanh trấn định lại trong đầu nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ của mình, ngượng ngùng nói : “ Đoàn Dự bái kiến Việt Đế đại ca, cùng các nương nương”

Tỳ Bà hứng thú nhìn : “ Đoàn Dự, hắn chính là Đoàn vương gia trưởng tử đó ư?”

Diệp Linh nói : “ tên này quả thật so với phụ vương hắn không sai nha, còn mang thêm một cái mỹ nhân theo cùng”

“ Đoàn thị vốn nổi danh phong lưu, nhất là con của Trấn Nam Vương thì làm sao mà có thể thua kém được chứ” Công Tôn Lan nói vào.

Vương Ngữ Yên đưa mắt nhìn Thiên Trạch, tại y đến Mạn Đà sơn trang trêu ghẹo rồi rời đi nàng vẫn lưu ý tin tức y, nàng nghe rất nhiều chiến tích của y, đối với y cường đại lẫn cướp bóc mà vô ngữ.

“ Ngữ Yên, công pháp ta dặn đã luyện tốt chưa?” Thiên Trạch cười hỏi.

Vương Ngữ Yên bị hắn cố tình nói đến, bất giác nhớ lại chuyện cũ, gò má đỏ lên, nhẹ mắng lấy : “ bại hoại”

“ Hóa ra là bệ hạ quen biết à” Thượng Quan Tuyết Nhi cười nói.

Phượng Vũ ẩn ý nói : “ công pháp này hẳn rất đặc biệc đi”

Thiên Trạch cười nói : “ tiến bộ không ít”

Vương Ngữ Yên nghe được có chút đắc ý.

Thiên Trạch chậm nói : “ ngươi vẫn còn si tình như vậy à, ta có khuyên đệ biết khó mà lui chưa vậy?”

Đoàn Dự lúng túng, ấp úng : “ ta.... ta....”

Thiên Trạch vổ vai hắn, nói : “ khó ở đây không phải là chổ của Mộ Dung Phục, chỉ là đệ si tình sai đối tượng, có trách thì trách có một cái phụ thân chuyên đào hố cho chính con mình nhảy”

“ Khụ khụ” Trấn Nam quân Đoàn Chính Thuần ho khan lên, dù là công phu hàm dưỡng hắn rất tốt nhưng bị nói trước nhiều người như vậy cũng không tốt đẹp gì : “ ta biết Việt Đế đối với Đoàn mỗ có nhận định không tốt, chỉ là Dự nhi cũng là nhi tử của ta, hổ dử còn không ăn thịt con lẽ nào ta lại hại con mình chứ”

Thiên Trạch cười nói : “ ông có phải khi thấy thiếu nữ này dung mạo rất quen không?”

Đoàn Chính Thuần nghe hỏi trầm mặc một lát gật đầu, khi hắn phát hiện được thiếu nữ kia quả thật hắn như thấy lại một cái tình nhân khác của hắn vậy, chỉ là nơi này còn nhiều người hắn cũng không tiện hỏi.

“ Nàng ta là Vương Ngữ Yên con gái của Lý Thanh La, một cái thiếu nữ khác bị ông lừa gạt, cũng là một cái con gái của ông bị bỏ rơi và nhờ Vương gia ở Cô Tô nuôi giùm, Đoàn Dự xui lắm mới làm con ông. Yêu mến Chung Linh thì hay là em gái, động lòng Mộc Uyển Thanh cũng không khác. Đến tận Mạn Đà Sơn Trang phải lòng mỹ nhân lại là một cái em gái khác”

Thiên Trạch chậm chạp nói : “ hố con chuyện này ông làm rất chuyên nghiệp đấy”

Lời ra đám người sững sờ trong giây lát.

“ Phốc xuy!” đám nữ ở gần Thiên Trạch nghe xong lại che miệng cười, ánh mắt thú vị nhìn về Đoàn Dự.

“Ngươi lời ấy sai rồi, cha tôi là Vương thị làm sao là họ Đoàn chứ” Vương Ngữ Yên phản bác, ngữ khí có chút giận cũng hoài nghi.

Thiên Trạch nói : “ năm xưa Lý Thanh La thời thiếu nữ cùng với Đoàn vương gia đây quen biết, sau này hoài thai muốn cưới gả, cha ruột nàng nghe tin liền bỏ chạy. Mẹ của nàng rơi vào thế quẩn, mà khi đó Vương gia cậu của Mộ Dung Phục lại si mê lấy, cưới về không lâu thì bị chết. Không tin nàng quay về hỏi mẹ nàng thật hư, vì sao lại hận người họ Đoàn như vậy. Vì sao mẹ của Mộ Dung Phục lại căm ghét mẹ nàng, hết thảy đều là vị cha ruột của nàng đấy”

Vương Ngữ Yên không nói nữa, nàng cau mày suy nghĩ, cẩn thận thì việc này không phải không có khả năng, và Thiên Trạch cũng không nhất thiết phải lừa gạt nàng, chỉ là nàng nhất thời còn chưa tin sự thật này.

“ Chuyện này....” bọn Ba Thiên Thạch cũng không phải biết nói sao với tình cảnh hiện giờ, tác phong của chủ tử cả bọn đều rõ.

Hai bà Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc đã hiểu rõ tính nết Đoàn Chính Thuần, biết ngay ông đã cùng Vương phu nhân tư tình với nhau sinh ra con gái là Ngữ Yên gì gì đó, nào ngờ Đoàn Dự lại có tư tình với Ngữ Yên.

Tần Hồng Miên lập tức nhớ đến con gái mình là Mộc Uyển Thanh, đều cảm thấy vừa thương tâm vừa hổ thẹn.

“ Nữ nhân như quần áo, phong lưu như Đoàn vương gia thì cần gì nghĩ hậu quả chứ, Khang Mẫn cũng thế thôi, hắn lừa người ta lớn bụng, sau đó lại quất ngựa chạy, rõ ràng là vương gia một nước lại không nuôi nổi một cái cơ thiếp. Để cho cô ta phải giết chính con ruột của mình mà sinh tồn.” Thiên Trạch lại nói vào : “ không cần để ý, dù sau xuất thân nhà Đế vương, cũng là thân phận tôn quý, ta hiểu mà”

Đoàn Chính Thuần tràn đầy cười khổ lẫn tự trách, hắn giờ phút này bị người khác đánh mặt nhưng lại không hoàn trả được, bởi mấy lời kia có sai ư?

Đám nữ nhân của Thiên Trạch nhìn về Đoàn Chính Thuần ánh mắt trong hiện ra khinh thị lấy y, bởi cùng là nữ nhân cho nên bọn họ đối với y hành vi có thiện cảm ư?

“Nếu Ngữ Yên là em cùng cha khác mẹ với mình thì mối tương tư ôm ấp bấy lâu bỗng tan vỡ như bọt nước, sống trên thế gian cũng chẳng còn chi là sinh thú. Thà mình trở thành phế nhân không biết gì nữa, lại càng đỡ phải phiền não suốt đời.” Đoàn Dự nhìn sắc mặt của cha mình đã tin lấy, nhất thời chán nản vô cùng.

“ Uống đi! có trách thì trách đệ đầu thai nhầm nhà! Có một cái cha quen đi lừa gạt con gái người ta, đợi mang thai liền chạy thì trách ai được.”

“ Này đúng là đời cha ăn mặn đời con khát nước mà”

“ Phong đệ, có tấm gương sáng như vậy, đừng để sau này hài tử giống như Đoàn Dự, mặt dày mày dạn cưa cẩm cô nương, ai ngờ lại là em gái mình!”

“ Ôi! Đau lòng thay!”

“ Cái này gọi là nghiệp cha quật”

Thiên Trạch một bên đem hủ rượu cấp cho Đoàn Dự, thấy hắn thẩn thờ tiếp rồi uống một hơi, lại sát muối vào tim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK