Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều Phó Hải lẫn Mộc Tuyết Nhu đều không ngờ được một việc, ngay lúc một hôn khiến cho Mộc Tuyết Nhu thần trí mụ mị kia, Đế Thiên An đã làm ra một việc mà cả hai không cách nào nghĩ đến.

Ngay chính lúc này, giữa mi tâm của Mộc Tuyết Nhu đột ngột hiện lên một cái ấn ký phát sáng, nhưng vì góc độ Phó Hải không cách nào có thể nhìn ra được dị thường trên cơ thể của Mộc Tuyết Nhu, còn bản thân nàng lúc này lại càng không thể.

Cả người như bị định thân một dạng, đôi mắt vốn mụ mị bởi tiêu hồn xúc cảm mà hai đầu lưỡi quấn quýt, bất chợt mở lớn ra. Sau đó lại như người say ngủ theo cái ấn ký tại mi tâm mờ nhạt, sau đó biến mất.

“ Bây giờ ta lại muốn Bá Vương Ngạnh Thương Cung, Tuyết Nhu bảo bối nàng nói có đúng không nào” Đế Thiên An khóe miệng nhích lên độ cong nhỏ, đem bờ môi tách ra thâm ý mà nói.

Mộc Tuyết Ly đôi mắt đã phong bế khẽ run run mở ra, gò má trên phủ đầy hồng hà chẳng khác nào như thiếu nữ hoài xuân mới lớn cả, trông kiều diễm vô cùng.

“ Chủ nhâ...!!”

Đế Thiên An một tay đặt lên môi chặn lại, cười nói : “ gọi ta là Đế Thiên An, ta gọi nàng là Tuyết Nhu là được, đâu cần phải xa lạ thế đâu? Nàng cứ như bình thường là được rồi, ta là muốn đoạt phương tâm nàng cho nên sẽ từ từ”

Ở những người khác đến xem, Mộc Tuyết Nhu tội đáng chết vạn lần, đem Tà Linh Ly Hồn Câu lấy ra ngoài, đem Tà Linh giáo nhóm lại lần nữa, dùng nước Tà Linh độc hại võ lâm, chính là đại ma đầu chết càng không hết tội.

Nhưng với Đế Thiên An thì không xem là vậy, hắn tại Bách Việt chấp chưởng hùng cứ một phương, thời đại loạn thế mạng người như cỏ rác, gió tanh mưa máu chứng kiến không ít.

Mạnh được yếu thua là chuyện bình thường mà thôi, hơn nữa ở cái giang hồ này bên trong ai chưa từng giết người qua?

Mộc Tuyết Nhu đôi mắt lay động, gật đầu, cả người nép sát vào lồng ngực, nũng nịu mà nói: “ Vậy Tuyết Nhu gọi người là An ca ca”

Thông qua tầm nhìn 360 độ, Đế Thiên An vẫn quan sát hết thảy động tĩnh của Phó Hải bên ngoài, vẫn thấy hắn không có gì khác thường, tâm tình vô cùng tốt, trong lòng cười nói : “ Phó Hải, Phó Hải! đợi đến lúc cuối để xem ngươi có kinh hỉ hay không?”

Phó Hải là huynh trưởng của Phó Dịch, lấy ra Tà Linh Ly Hồn Câu đích xác có thể hiệu lệnh được Tà Linh giáo năm xưa vây giết còn sót. Hắn là người nắm rõ nước Tà Linh cách phối chế lẫn giải dược, còn lại biết công pháp của Tà Linh Ly Hồn Câu theo lý thì thích hợp ngồi lên địa vị chưởng giáo.

Nhưng dựa theo ký ức cũ của Đế Thiên An hắn biết cái vị trí này lại là Mộc Tuyết Nhu ngồi lên, mà Phó Hải lại cam nguyện nghe nàng sai khiến. Đế Thiên An mấy trăm năm lăn lộn trong tu tiên giới, hiển nhiên sẽ không tin Phó Hải lại tốt bụng như thế.

Hắn cho rằng cái ngôi vị giáo chủ kia Phó Hải cũng muốn ngồi vào, nhưng lại để cho Mộc Tuyết Nhu ngồi vào trước. Thay hắn làm tấm mộc, lợi dụng Mộc Tuyết Ly là tâm ma của Mộc Tuyết Nhu, từ đó giúp hắn làm việc mà hắn cần.

Mộc Tuyết Nhu khi lựa chọn cùng Tà Linh giáo một chỗ, với tài trí của nàng hiển nhiên cũng đoán ra được Phó Dịch mưu đồ. Nhưng nàng chỉ bận tâm đến việc đánh bại với tỷ tỷ mình, hơn nữa tự tin vào trí thông minh của mình có thể đối phó được Phó Hải.

Cả hai như dây leo bám lên trường thụ, giữa hai bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Chưa đến lúc mấu chốt sẽ không xé rách tầng quan hệ kia.

“Tuyết Nhu, hôn đã hôn rồi vậy còn Tuyết Phù Dung?” Đế Thiên An cười hỏi

Mộc Tuyết Ly nghe xong lại từ trong tay áo lấy ra một đóa hoa, bông hoa màu trắng như đóa mẫu đơn, tỏa ra hương thơm thanh tịnh khiến người ngửi được thần thanh khí sảng, đưa đến trước người hắn : “Đây là Tuyết Phù Dung mà Trạch ca ca cần”

Đóa hoa này chính là nguồn cơn gây lên gió tanh mưa máu ở hồ Vong Xuyên, khiến cho rất nhiều nhân sĩ võ lâm dù biết nguy hiểm vẫn đến Kỳ Lân tổ mộ, ngàn năm mới xuất hiện thành thục, là bảo vật mà rất nhiều nữ tử thèm muốn.

Nguyên tác trong Tuyết Phù Dung sau khi Mộc Tuyết Nhu từ Lâu Lạc hai người lấy đi, sau đó liền đưa cho thái tử Chích Viêm thông qua đó mà nương nhờ thế lực thái tử mà lớn mạnh Tà Linh giáo.

Nhưng sự xuất hiện của Đế Thiên An đã thay đổi, giờ đây Tuyết Phù Dung không chỉ có trên tay hắn mà cả Mộc Tuyết Nhu cũng đã ở trong tay hắn rồi.

Không sai! Mộc Tuyết Nhu giờ này giống như Anh Tuyết công chúa vì bất cẩn để cho Đế Thiên An gieo xuống khế ước. Đã bước lên một con đường không có lối về, sinh tử của bọn họ đều do hắn một niệm mà thôi.

Cho dù Mộc Tuyết Nhu tài trí thế nào, Phó Hải có cảnh giác bao nhiêu đi nữa cũng không nghĩ đến được, Xích Mi Long Xà còn có thể có thủ đoạn như vậy, thành ra thất thủ ngay trước mặt mà không hề biết lẫn phản kháng.

Việc này cũng không trách hai người được, một phần Đế Thiên An không phải là trung nguyên nhân sĩ, hắn gia nhập Công Mộ phái chính là muốn công phá chín tòa Mộ Vương, không theo lễ tiết quy cũ của trung nguyên chuyện này thiên hạ cũng đã rõ.

Từ khi xuất đạo đến nay chỉ giết đúng một Tần Tứ Hải, đả bại chư vị cao thủ của Mộ phái, hơn nữa lưu tình khắp nơi với mỹ nhân. Cho dù là Âm Ma đảo tiếng xấu trên giang hồ cũng trợ giúp một hai.

Thành ra cả hai đối với hắn tâm đề phòng cũng giảm xuống. Nếu như là Lạc Thời Thu đám người đã sớm rút kiếm chém, nhưng Đế Thiên An lại khác. Chờ bọn họ nhận ra được thì đã muộn cả rồi.

“ Mau mở quan tài đi”Đế Thiên An thu lấy Tuyết Phù Dung, ra hiệu cho Mộc Tuyết Nhu làm chuyện của mình.

“ Ân!” Mộc Tuyết Nhu nhu thuận gật đầu, rồi từ trong người Đế Thiên An đi đến phía trước, không nhanh không chậm đã đến trước trung tâm thạch thất.

“ Ầm ầm ầm!!”

Thạch thất không nhỏ so với phòng bên ngoài, tại trung tâm có một cái quan tài làm từ Huyền Thuyết, các mặt trên đều được chạm trỗ hoa văn và có cơ quan hắn kết.Lúc này quan tài không ngừng phát ra thanh âm đinh tai.

Bốn tấm Phá Mộ Lệnh đã được Mộc Tuyết Nhu gắn trên nắp quan tài, theo đó cơ quan khởi động, nắp quan tài chậm rãi được kéo ra. Từ bên trong quan tài bốc lên một làn khí lạnh lẽo.

Quan tài trong một cái thây khô nam tử khoanh tay màn nằm, hắn chính là giáo chủ của Tà Linh giáo đã chết nhiều năm trước, Phó Dịch.

Tại trước ngực đặt một thanh vũ khí, là một cái liêm đao, cán liêm đao được sửa tạo thành tựa như một nhánh cây, phía trên có cây hoa đào hoa đào cùng một chỗ, trông bắt mắt vô cùng.

Đây chính là đệ nhất sát khí của Mộ phái Tà Linh Ly Hồn Câu, bề ngoài nhìn vào là một món binh khí để cho nữ nhân dùng .

Mộc Tuyết Nhu đem Tà Linh Ly Hồn Câu ra vuốt ve, thần sắc tràn đầy yêu thích, rồi chợt nhớ đến đồn đại của thanh vũ khí này, tự thoại : “Sát khí Tà Linh, duy ngã độc tôn, Tà Linh khoáng thế, nhất thống giang hồ, ha ha ha ha.”

Đế Thiên An nói : “ Đám người kia cũng nhanh đến, nàng cũng nhanh rời đi được rồi.”

“ Cô nương! Chúng ta cũng mau đi thôi!” Phó Hải bên ngoài nghe xong cũng gấp gáp nói, đồ đã có trong tay lại có thêm Xích Mi Long Xà ở nơi này, nhanh chân rời khỏi đây hắn mới an tâm được.

“ Được!” Mộc Tuyết Nhu gật đầu đồng ý, nhìn qua Đế Thiên An gật đầu một cái nhanh chóng thoát thân đi ra bên ngoài.

Một bên khác, Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong, Hàn Thiên Lạc khi theo sau Đế Thiên An liền bị Cầu Hoàng phu nhân còn có Thư Thánh dẫn đến một căn phòng khác và bị nhốt lại ở bên trong.

Giống như gian phòng của Đế Thiên An có chăng con mắt trần nhà trên lại một màu xích hồng, cả ba người bị cửa đá nhốt lại và theo cơ quan khởi động liền bị Cầu Hoàng và Họa Thánh bất ngờ từ trên con mắt trên trần lao xuống công kích.

Năm người hỗn chiến một chỗ, cuối cùng như nguyên tác trong Thư Thánh dưới Chỉ Đao Thái Cổ của Hàn Thiên Lạc mà cắt thành từng mảnh, Cầu Hoàng phu nhân thông qua con mắt trên trần nhà mà chạy đi, sau đó cùng Mộc Tuyết Nhu đám người rời đi.

“ Đế Thiên An chàng không sao chứ?” Thông qua bí đạo của Cầu Hoàng phu nhân thoát đi, Hàn Thiên Lạc cùng Lâu Lạc hai người đi xuyên qua gian phòng Đế Thiên An, nhìn thấy được nam nhân của mình ở bên trong gian mật thất, vội vả tiến vào trong cất lời hỏi.

Đế Thiên An bày ra một bọ suy nhược dựa lưng vào tường, nói : “ lần này ta khinh suất, Mộc Tuyết Ly đoán được ta đến đã giăng sớm hương độc, để nàng lo lắng rồi”

“ Chàng đó! Lần sau không được như thế nữa!” Hàn Thiên Lạc nghe xong thở phào một cái, đồng thời có chút giận tay vươn ra kéo lấy tai hắn quở mắng.

Đế Thiên An gấp nói : “ Được! được! nghe nàng”

“ Đế huynh, bọn hắn người đâu?” Lâu Mẫn Phong vội hỏi thăm

Đế Thiên An đáp : “ ta trúng bẫy của nàng ta, để cho bọn họ lấy đi Tà Linh Ly Hồn Câu”

“ Thời Thu, Mãn Phong các con ở đâu?”

“ Diệt sạch dư nghiệt Tà Linh giáo, giết không tha”

“ Thiên Lạc, Đế Thiên An hai con ở đâu?”

Lần lượt ba đạo thanh âm của Lạc Thiên Thành, Mộ Dung Hiển cùng Hàn thị tổ mẫu vang vọng trong mộ địa bên dưới, thanh âm từ xa vọng lại truyền đến tai những người trong mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK