Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người tinh mắt đều nhận ra từ lúc Âu Dương Hi Di đứng lên, hai người đã bắt đầu tỷ đấu về khí thế.

Điều làm người ta khinh ngạc nhất chính là nhóm người đến lại có thể chống cự với khí thế của đại cao thủ ngạnh công Âu Dương Hi Di lâu đến như vậy, chỉ cần việc này truyền ra giang hồ lập tức có thể khiến một kẻ vô danh như y trở nên danh động thiên hạ rồi.

“ Ngươi chỉ có được như vậy thôi ư?” Thiên Trạch nói xong đưa tay ra, trường thương phía sau nhanh chóng đến tay y.

“ Thương tốt” Nhiều kẻ quan sát thấy được cây thương màu xanh kia khen lấy.

Chỉ thấy ngọn thương ở tay Thiên Trạch nhẹ xoay một hồi, sau đó lóe lên lôi điện.

“ ẦM!!”

Đột ngột, như sấm nổ giữa trời.

Chỉ thấy Âu Dương Hi Di liên tục lùi về sau mấy chục bước, bộ y phục của y càng thêm rách rưới.

Vị trí của y đứng chính là Thiên Trạch, y cầm thương giữ tư thế đâm, ngọn thương bập bùng lôi điện tản ra lôi điện chi lực, dao động khổng lồ năng lượng khiến cho nhiều kẻ tê cả da đầu.

Theo Âu Dương Hi Di lùi bước, bảy trăm con người trong viện lặng ngắt như tờ, không ai nghĩ cao thủ thành danh như Âu Dương Hi Di lại dưới một chiêu đã bị thất thế, lùi nhiều như vậy.

“ Hắn còn là tay luyện thương ư?” Phó Quân Du thầm kinh, kiếm pháp của y nàng đã thấy qua, có thể nói là đương thời đệ nhất cũng không ngoa, bây giờ y lại dùng thương, một thương sở ra để nàng biết y thương pháp cũng cao tuyệt.

“ Mẹ! mẹ có phải y đến cứu mẹ không?” Từ Khấu ánh mắt hâm mộ rồi hỏi.

Hắn nhớ trước khi hắn chạy đi, mẹ nuôi hắn dùng tấm lệnh bài của vị kia cấp đưa, bây giờ thấy được mẹ nuôi mình lẫn hai vị kia, bằng trí thông minh của hắn liền đoán ra.

Phó Quân Sước gật đầu : “ ukm, là tướng công đến cứu”

“ Tướng công” Từ Khấu hai gã thốt lên, sau đó nhìn nhau, cùng nói : “ anh hùng cứu mỹ nhân nha, vậy chúng con cũng gọi y là cha nuôi rồi”

Phó Quân Sước biết hai đứa này trêu ghẹo trừng mắt một cái.

Từ Khấu liền thu lại tâm tư đùa giỡn.

Lúc này, Vương Thế Sung và Vương Thông đưa mắt nhìn nhau, không những nhìn ra được sự kinh hãi trong mắt đối phương, mà còn nhìn thấy sát cơ hiển hiện.

Nếu không trừ ngay kẻ này, Bách Việt sẽ có một cao thủ khiến vùng đất Bắc Ly cai trị thêm khó khăn.

Âu Dương Hi Di cũng có tâm ý như hai bọn họ, tâm niệm chuyển động, Âu Dương Hi Di hừ lạnh một tiếng, vung kiếm mà đến.

Một chiêu kiếm này xem ra có vẻ hết sức bình phàm, nhưng thực ra lại hàm chứa công lực tu vi cả đời của Âu Dương Hi Di, đạt tới cảnh giới hóa thô thành xảo, đại xảo ẩn trong tiểu chuyết.

Trâm Sa Kiếm pháp của Âu Dương Hi Di khí thế hung mãnh đặt đối phương vào tử địa. Giờ đây lão đã động sát cơ, kiếm khí lăng lệ khác thường, kiếm thế càng thịnh so với một kiếm vừa rồi hoàn toàn khác biệt.

Trong lúc Âu Dương Hi Di ra chiêu, Thiên Trạchđem Truy Tinh Lôi Vân Thương nâng lên thần lực bùng phát.

“Thiên Chi Nộ! Vạn Tượng Giới, Lôi Điện!”

Thần lực bùng phát,Truy Tinh Lôi Vân Thương lôi điện, bay lên bầu trời phía trên, lôi minh rít gào, mây đen uồn uồn kéo đến, trong ngắn ngủi cả bầu trời nhộm đen.

Thần lực Thiên Trạch đã không còn mạnh mẽ như trước nhưng hắn lại mượn thanh Truy Tinh Lôi Vân Thương mà dẫn động thiên tượng.

“ Đây.... đây là....” Vô số kẻ kinh sợ nhìn vị kia ra tay.

Ai nấy nhìn lôi điện rít gào trên lôi vân, lôi thương bộc phát ra thiên uy lực lượng kia nhiều kẻ biến sắc.

Tiếng lôi điện vang dội như đè nén vào tim đám người.

Nhất là Âu Dương Hi Di y rõ ràng được kẻ kia cường đại, nhìn khí thế kia hắn biết vừa rồi nhát thương còn quá nhẹ.

Lúc này, một tiếng tiêu bất chợt nổi lên.

Tiếng tiêu này kỳ diệu vô cùng, ngừng ngắt vô thường, thoắt ẩn thoắt hiện giữa lôi minh, dường như không hề theo một điệu nhạc nhất định nào đó.

Nhưng điều làm người ta khó có thể tin tưởng là trong tiếng lôi minh, tiếng nhạc thoạt ngưng thoạt hiện, tuy có gián đoạn nhưng người nghe lại cảm thấy như kéo dài liên tục không ngừng nghỉ.

Hỏa hầu này quả thật đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực trên tiêu đạo.

Tiếng tiêu vẫn không ngừng vang lên, mà lôi minh trên bầu trời cũng bắt đầu có xu hướng tán đi, mà khí thế của Bạt Phong Hàn cũng như thủy triều rút đi, hắn nhìn thấy người kia không động thủ cũng đứng yên bắt động.

Tiếng tiêu vẫn không ngừng vang lên, nhưng đột nhiên chuyển thành nhu dịu, tuy vậy vẫn lan truyền đại sảnh tĩnh lặng tựa như được cất lên từ một chốn vĩnh hằng huyền bí nào đó, tiếng tiêu diệu kỳ cất lên mang theo cả những thống khổ và hoan lạc của cõi người, khiến chúng nhân tất thảy đều quên hết tất cả, ngây người lắng nghe.

Tiếng tiêu lại đổi thay lần nữa, mang theo một sự nhiệt tình trong âm vực, phảng phất như muốn kể cho mỗi người nghe câu chuyện trong lòng.

Thời gian qua đi....

Tiếng tiêu đã ngưng hẳn.

Nhưng đại sảnh vẫn im lặng như tờ.

Vương Thông lúc này cũng đã quên mất sự tồn tại của những vị khách không mời mà đến kia, ngửa mặt thở dài, cất giọng thê lương nói: “Được rồi! Được rồi! Được nghe khúc nhạc của Thạch tiểu thư, sau này e rằng khó có gia âm nào lọt vào lỗ tai già này được nữa, tiêu nghệ của tiểu thư chẳng những đạt hết chân truyền của lệnh đường mà còn thanh xuất vu lam nữa, Vương Thông bái phục, bái phục.”

Chúng nhân giờ mới biết thì ra Vương Thông và Thạch Thanh Tuyền có uyên nguyên sâu xa. Lại thấy lão nhắc tới mẫu thân của nàng mà song mục lấp lánh ánh lệ, ai nấy đều đoán rằng chắc hẳn đã có một chuyện tình không có kết quả đã từng xảy ra.

“ Nàng can thiệp vào chuyện của ta có biết là một chuyện rất nguy hiểm?” Thiên Trạch lúc này cũng đã thu lại trường thương, hướng về thân ảnh nữ tử thổi tiêu hỏi.

Chỉ nghe một tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó từ mái hiên vọng xuống một thanh âm nữ tử ôn nhu hòa dịu dàng, không một từ ngữ nào có thể hình dung: “Tuyền phụng di mệnh của gia mẫu đến thổi tặng hai vị thế bá một khúc nhạc, cho nên mới mạo phạm tiên sinh, xin tiên sinh bỏ qua cho”

Chúng nhân vô cùng kinh ngạc, giờ mới biết chẳng trách không thấy bóng nữ tử thần bí này đâu, nguyên lai đến giờ này nàng mới đại giá quang lâm, dùng tiếng tiêu tuyệt nghệ để hóa giải một trường nguy hiểm.

Phải biết một thương của vị kia sử ra kia, lôi vân dày đặc trên bầu trời kia nếu đánh xuống không chỉ có mỗi Bạt Phong Hàn chịu, bọn họ cũng bị vạ lây không kém.

Âu Dương Hi Di cao giọng nói: “Thanh Tuyền tiên giá tới đây, hà có gì không vào đây tương kiến, để bá bá xem con xinh đẹp thế nào rồi?”

Bạt Phong Hàn cũng cất giọng nói: “Nếu hân hạnh được tương kiến phương dung của tiểu thư, Bạt Phong Hàn có chết cũng không hối hận.”

Thạch Thanh Tuyền đáp : “Tương kiến chi bằng bất kiến, Thanh Tuyền phụng di mệnh của gia mẫu mà đến, việc đã làm rồi, Thanh Tuyền xin được cáo lui.”

Trong sảnh lập tức ồn ào náo động, ai nấy đều lên tiếng lưu giữ nàng ở lại.

Chỉ là Thạch Thanh Tuyền không chút để ý, thổi xong một khúc tiêu đó nàng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK