Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Tiên giờ phút này nhanh chóng bình ổn tâm tình, tuy hắn gặp được lục vương tử ở đây để hắn kinh sợ. Song phía trước đại chiêu sắp đến cũng ép hắn phải toàn lực chú ý vào, nội lực bùng nổ nhìn về trên bầu trời nam tử hai tay chỉ thiên hợp một, tử sắc lưỡi đao cường hoành lực lượng tản mát.

“Oanh” Một tiếng nổ vang dội vang lên, như sấm rền một dạng bụi mù gạch vụn bay tứ tung khi đám người thấy được một lưỡi đao dài đến ba chục mét theo hai tay của Đế Thiên An hợp lại giáng xuống trên bầu trời Thẫm Tịnh Chu, đem hắn đè ép xuống mặt đất, nhưng hắn cũng kịp thời thoát đi.

“ Ực” Đám người ở nơi này nuốt một ngụm nước miếng khi nhìn về một dãi hố sâu lẫn các kiến trúc chùa bị đánh sập, ánh mắt nhìn về thân ảnh đứng trên ngọn băng kia hay tay đang tỏa ra tử khí lợi nhận.

“ Keng keng keng keng keng keng” Chói tai kim loại vang lên, hoa lửa không ngừng mở ra đầy trời tàn ảnh, chỉ thấy theo thân ảnh Đế Thiên An thoát ly đôi song nhận tử sắc lao nhanh đén Thẫm Tịnh Chu cũng thanh kiếm của hắn giao chiến.

“ Bành” Vang dội thanh âm vang lên, thân ảnh của Thẫm Tịnh Chu bị một cước của Đế Thiên An đạp bay đi, khi mà song nhận từ Đế Thiên An đè đánh như lực ép ngàn cân mỗi lần chặt xuống hắn đón đở cũng khiến cho máu huyết sôi sục.

“ Sư phụ” Linh Quân, Bá Dung kêu lên thân ảnh nhảy vọt đến vách tường bị đập thủng bởi thân hình Thẫm Tịnh Chu, gương mặt biến sắt không ngờ được còn có một đại cao thủ như vậy.

“ Ngươi không phải là rất mạnh miệng sao, tên hòa thượng Vô Tâm ở đây này, đến ta cũng xem thử ngươi làm cách gì lấy mạng hắn đây” Đế Thiên An thu lại Tụ Khí Thành Nhận ngón tay vươn ra, màu vàng chân khí vươn vấn theo đầu ngón tay hắn viết lên vô số văn tự màu vàng kim hiện ra, chính là Tuyết Hậu Sơ Tinh của Đạo Gia.

Thôn phệ Đại Tần thu nạp Bách Gia vào Đại Việt xong thì cũng từ đám người này hắn lấy được võ công bí tịch của các phái cho mình sở dụng. Thậm chí tuyệt học của Quỷ Cốc cũng đến tay hắn. Nhất là Âm Dương Gia công pháp của ngủ bộ đều được hắn học lấy cả.

“ Đây là công pháp gì, lại có hơi thở của Đạo Gia vừa rồi song nhận đó, y giao thủ kiếm pháp tinh diệu, trên giang hồ sao ta lại không biết người này, chẳng lẽ là người của Thiên Ngoại Thiên” Thẫm Tịnh Chu lao đi vết máu trên người đại não phân tích, thân ảnh đứng dậy gạt ra hai đồ đệ của mình, ngưng trọng nói : “ Các hạ thực lực khiến ta sở phục, có điều các hạ có biết....”

“ Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh” Còn không để cho Thẫm Tịnh Chu nói hết, vố số dòng văn tự kim quang như linh xà được tạo thành từ vô số ký tự do Đế Thiên An viết ra, lao nhanh đến ba người công kích đem kiến trúc đánh thành mảnh vụn.

“Kengggggg” Chói tay tiếng ma sát vang lên, chỉ thấy trong khói bụi một đạo quang ảnh tím biết cùng lam xanh hiện ra, kéo thành một đoàn tàn ảnh hoa lửa nảy sinh trong đó, chỉ thấy thân hình của Thẫm Tịnh Chu như diều đứt dây văng lên trên bầu trời rồi đập vào cổ kiệu hắn đi đến, đem nó đánh bể đi.

“ Biết cái gì, không biết cái gì quan trọng sao” Đế Thiên An thân ảnh hạ xuống mặt đất, ánh mắt nhìn tóc tai bù xù quần áo xốc xếch Thẫm Tịnh Chu, trên vai đã là một lổ thủng máu tươi chảy ra, lạnh giọng nói : “ Phật môn là chổ thanh tịnh, ta không muốn giết người, nếu như các ngươi đủ nhanh còn giữ được mạng của mình”

“ Giết ta, các hạ có ngĩ đến hậu quả không?” Thẫm Tịnh Chu lên tiếng, hắn thân phận chính là một trong Ngũ Đại Giám của đế quốc, cho dù có là Tuyết Nguyệt Thành thành chủ lẫn các đại giang hồ thế lực cũng phải nể hắn mấy phần, giết hắn chả khác nào vả mặt vào hoàng đế bệ hạ cả.

Đế Thiên An mày nhíu lên, nói : “ Đã ngươi muốn chết, ta cũng tiễn ngươi lên đường”

“ Sát khí” Thẫm Tịnh Chu đại não tê rần, thân ảnh nhìn một vệt tàn ảnh lao đến mình ngay lập tức nhún người về sau, thân ảnh linh hoạt né tránh khi hắn cảm nhận được mấy luồng nguy hiểm khí tức vô hình lao đến hắn.

“ Phốc phốc phốc” ba thanh âm nhỏ vang lên, Thẫm Tịnh Chu động tử co rút nhìn trên vai lưng bắp đùi mình xuất hiện lổ thủng như vết đâm của thân kiếm vào người, trên mặt cũng đả bị cắt vài đường sướt, về phần hai đồ đệ mình lợi kiếm đả bị cắt đứt làm đôi.

“ Đi” Thẫm Tịnh Chu hô lên một tiếng, bất chấp cơn đau trên người truyền lại vận lên chân khí tung người rời khỏi nơi này, mà hai tên đệ tử cũng nhanh chóng đuổi theo sao.

“ Sát khí thật đáng sợ, thanh kiếm kia đả giết bao nhiêu người” Vương Nhân Tôn sợ hãi nhìn thanh kiếm yêu diễm trên tay Đế Thiên An mà sợ hãi.

Pháp Lan Tôn Giả vỗn một bộ ngủ say, đôi mắt cũng mở ra nhìn về thanh hung kiếm tỏa ra sát khí ngập trời. Nhưng y cũng nhanh nhắm mắt lại, khi chuôi kiếm vào vỏ, toàn bộ sát khí lại biến mất không để lại một giấu vết gì.

“ Hắn còn tà hơn cả ngươi nữa, nói giết liền giết” Tiêu Sắt thân ảnh từ nóc lâu nhảy xuống, trong lòng cũng bàn hoàng kinh sợ trước sát khí khiếp người của thanh kiếm kia, nó thậm chí còn đáng sợ hơn thanh đệ nhất kiếm của Bắc Ly.

Tiến đến đứng bên cạnh Vô Tâm lên tiếng : “ Cái gì phật môn chốn thanh tịnh, không giết người đây, nếu Cẩn Tiên công công không đi nhanh chỉ e đả chết”

Đế Thiên An thân ảnh bước đến cổ kiệu của tên này để lại, ánh mắt nhìn về Tiểu Hưu Hưu đả bay xuống đánh chén hoàng kim trên nóc kiệu, nói : “ Hy vọng sắp đến hắn mang cho ta chút tiêu khiển, nếu không sẻ nhàm chán”

Lôi Vô Kiệt nhảy từ trên nóc nhà xuống, sau đó chạy nhanh đến chổ Đế Thiên An, hưng phấn hỏi : “ vừa rồi hai thanh màu tím nhận kia là gì vậy, còn cả thanh kiếm này, thật lợi hại, cho ta xem một chút”

Đế Thiên An một tay vươn ra cho hắn một cái cốc đầu, rồi nói : “ ngươi công lực còn nhỏ, không cầm được. Vừa rồi là Tụ Khí Thành Nhận của bản phái, thế nào có muốn học không?”

“ Muốn” Lôi Vô Kiệt liền gật đầu, con mắt tràn đầy chờ mong.

Đế Thiên An cất lời : “ Gia nhập môn phái của ta, ta truyền cho”

Lôi Vô Kiệt nghe được nhất thời xoắn xuýt cả lên, hắn còn đang do dự nặng nhẹ giữa gia nhập môn phái vớ vẫn của Đế Thiên An với bái nhập Tuyết Nguyệt thành.

Lúc này Vô Tâm chậm rãi đi đến Vương Nhân Tôn, nói : “ Người không liên quan đều đả đi cả rồi, bây giờ nên bàn chuyện chính rồi”

Vương Nhân Tôn quay lại, bộ dáng say rượu nói : “ Con đả lớn rồi”

“Nói thừa, cũng đả mười hai năm qua” Vô Tâm cười mắng : “lẽ nào còn là thằng bé năm tuổi năm đó sao?”

Vương Nhân Tôn nói : “Chuyện hồi năm tuổi con còn nhớ bao nhiêu?"

Vô Tâm liền đáp : “Nhớ nhiều lắm, nhớ khi đó luôn cưỡi ở vai ông, bứt râu ông. Còn nhớ khi đó ông còn xuất gia, một tay Toái Không Đao xuất thần nhập hóa, ta còn ầm ĩ đòi theo ông học. Còn nhớ cái gì nửa nỉ ?”

Vô Tâm ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo : “Nhớ ông giết cha ta?”

Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt trong lòng cả kinh, Vô Tâm tại trong nháy mắt đó bộc lộ ra chưa bao giờ có sát khí, nhưng chẳng qua là thoáng qua rồi biến mất.

Vương Nhân Tôn cúi người ngồi xuống, nói : “ Mười hai năm nay, ta vẫn luôn nghĩ, đợi con lớn rồi có đến giết ta không. Ta hỏi Vong Ưu đại sư, ông nói thế gian mọi việc đều có nhân quả, nói một tràng giáo lý nhà phật. Nhưng ta là cái giả hòa thượng không hiểu những đạo lý này. Ta liền nghĩ nếu con tới giết ta, ta có thể làm gì đây. Đại khái chính là đưa đao cho con thôi”

Noi xong vung lên phá giới đao, kia giới đao trên không trung đánh một vòng, rơi vào Vô Tâm trước mặt, gần phân nửa thân đao cũng cắm vào dưới đất.

Vô Tâm tay hơi chạm qua cán đao, lại không có nhổ lên: "Lão hòa thượng nói người xuất gia lòng có từ bi. Yên tâm, ta không giết ông”

Vương Nhân Tôn lắc đầu một cái: "Ta hy vọng con là giết ta, con không giết ta, nói rõ có chuyện phiền phức cần ta”

"Không phiền phức, chẳng qua là muốn ông giúp ta làm tràng pháp sự."

Vương Nhân Tôn đứng lên, nói “Làm pháp sự? Ta chỉ là một giả hòa thượng, bao nhiêu năm còn không biết niệm cả bổn kinh”

Vô Tâm liền nói : “Không phải mình ông làm, ta muốn cả Đại Phạn Âm Tự giúp ta tổ chức tràng pháp sự này”

Đại Phạn Âm Tự chính là Vu Điền Quốc Quốc Tự, hôm nay bởi vì có đại địch xâm phạm, cho nên đại đa số hòa thượng cũng núp ở hậu viện tụng kinh nội đường. Nếu tất cả hòa thượng điều động, ít nhất có ba hơn trăm người, như vậy xếp hàng tràng lễ cúng, sợ là chỉ có Vu Điền Quốc quốc chủ mới có tư cách đi.

Vương Nhân Tôn chẳng qua là sững sốt một chút, quay đầu nhìn một cái phương trượng Pháp Lan Tôn Giả, kêu một tiếng: “Sư huynh”

Kia Pháp Lan Tôn Giả cả người chợt đánh giật mình một cái, mê mang đất mở mắt, nhìn hắn, khóe miệng tựa hồ còn có nước miếng chưa khô dấu vết.

“Cao nhân à” Lôi Vô Kiệt không khỏi giơ ngón tay cái lên, đối với người chỉ biết Diêu Đầu Tôn Giả hết sức khen ngợi, cái này cùng hắn nghe qua giang hồ trong truyền thuyết cao tăng giống nhau như đúc a. Chẳng qua là trong truyền thuyết, cao tăng đều là đối mặt đại nguy đại nạn thượng năng thiền định, mà đây cái tôn giả, đem thiền định dứt khoát coi thành ngủ....

“Sư huynh, sư đệ có một chuyện muốn nhờ.”

Pháp Lan Tôn Giả đưa tay lau đi khóe miệng nước miếng, nhẹ khẽ gật đầu.

“Sư đệ cần làm một tràng pháp sự, đại khái cần ba trăm tăng nhân của sư huynh”

Nhưng là Pháp Lan Tôn Giả nhưng thần sắc không thay đổi, nghe vậy chẳng qua là mặt lộ mỉm cười, như cũ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Vô Tâm lần nữa lên tiếng : “ Ông là hòa thượng đồng lứa của lảo hòa thượng, để ông chủ trì pháp sự này, coi như báo đáp ông ấy lải nhải nhiều năm như vậy. Ba ngày sau ta đợi ông ở đất cũ Đại Phan Âm Tự”

“ Sau đó thì sao” Vương Nhân Tôn truy hỏi.

“ Sau đó đợi ta sống sót rồi đả nói tiếp” Vô Tâm nói xong thân ảnh thả người lên vách tường, rồi nói : “ làm pháp sự xong ông cũng đi đi, mười hai năm trước họ ép ông vào chuyện này, mười hai năm sau ông không được đi theo vết xe đổ đó nữa”

Dứt lời, kia thân ảnh màu trắng từ miếu trên tường nhảy xuống, thấy vậy Tiêu Sắt liền nói :“Ta bảo Lôi Vô Kiệt.... Ngươi có phát hiện hay không mỗi lần Vô Tâm hòa thượng lẫn Đế Thiên An đi, đều không có định mang theo chúng ta?”

“ Hình như là vậy” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.

“Vậy chúng ta hai con tin, tại sao phải mặt dày đi theo “ Tiêu Sắt nghiêng đầu hỏi Lôi Vô Kiệt.

"Cũng đúng, vẫn là đi tìm Đường sư huynh cho rồi” Lôi Vô Kiệt liền nói.

Coi như hai người hiếm thấy đạt thành nhất trí thời điểm, kia miếu tường trên nhưng lại lộ ra 1 người tốt tuấn tú đầu, kia đầu hướng về phía Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt nháy mắt một cái: "Hai vị nhân huynh sao còn không đuổi theo a? bây giờ chúng ta phải đến một nơi rất xa, phải thuê mấy con ngựa đó. Ta lại không mang tiền a”

“ Hòa thượng này thật là tà môn”Tiêu Sắt chỉ có thể tức giận mắng một tiếng.

Mà Đế Thiên An lúc này chính là ở Đại Phạn Âm Tự đại điện bên trong, bên tai nghe lấy “ răng rắc răng rắc” thanh âm không ngừng vang lên, chỉ thấy bức tượng vàng phật tổ to lớn đang bị bào mòn đi, phát ra nhỏ bé thanh âm. Mà nơi phát ra là một đầu thú nhỏ xíu bé xinh đang há miệng cạp lấy.

“ Ăn no rồi, vậy để lần sao đến đi” Đế Thiên An nhìn chỉ còn lại một nửa bức tượng, mang theo Tiểu Hưu Hưu rời khỏi nơi này, còn việc Đại Phan Âm Tự như thế nào có liên quan đến hắn sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK