Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú Kiếm Sư luôn có độc môn bĩ kỹ của riêng mình trong việc chú kiếm, hơn nữa lão Từ cũng là một tay đúc kiếm đại sư đương nhiên bằng hắn nhãn quang nhìn ra được thanh Thiên Tịch lợi hại.

“ Làm cho ta thật tò mò đây? Rốt cuộc là thanh kiếm gì lợi hại như vậy? Còn hơn cả Uyên Hồng ư?” Đạo Chích có chút âm dương quái khí nói, ngữ khí trong có phần châm chọc.

Đế Thiên An nghe nhếch môi, hiện giờ Chakra bám trên ngườiđem hắn dịch dung đi, trừ khi hắn chủ động để lộ khó người có thể phát hiện ra được hắn thân phận chân thật.

Cho nên Đạo Chích mới dám ở trước mặt hắn châm chọc, bình thường cho hắn mấy cái lá gan cũng không dám bất kính mạo phạm.

“ Tranh!” Thiên Tịch phát ra một tiếng kiếm minh vang dội, thân kiếm rung động kịch liệt, chỉ thấy Từ Phu Tử gương mặt biến sắc liền ngưng trọng trên tay màu vàng chân khí tuôn vào chuôi kiếm muốn trấn áp nó.

“ Sát khí hung lệ quá!” Ban lão đầu đám người thầm hô một tiếng không ổn, bọn họ cũng bị luồng sát khí khổng lồ này sợ hãi.

“ Cheng!” Từ Phu Tử vội đem chuôi kiếm tra vào vỏ kiếm, gương mặt trắng bệch lui về sau hai bước.

Mới vừa rồi hắn cảm nhận được thi sơn huyết hãi sát khí ngập trời, bản thân là Chú Kiếm Sư hắn đương nhiên biết được một thanh kiếm giết càng nhiều người sát khí sẽ càng mạnh. Mà thanh kiếm này trên thân sát khí đả vượt qua mức tưởng tượng của hắn, không biết đã tướt đoạt bao nhiêu sinh mạng.

“ Thật đáng sợ sát khí, thủ pháp đúc kiếm đến chất liệu chưa từng thấy qua, cho dù có là Tàn Hồng năm xưa cũng không bằng, thanh tà binh này lại không có trên Kiếm Phổ thứ cho lão phu kiến thức nông cạn chẳng hay thanh kiếm này là…?” Từ Phu Tử một hồi kích động sau đó thở than nói.

Hắn xuẩt thân Đúc Kiếm thế gia cho nên khi nhìn qua đã biết được thanh kiếm này rèn đúc không phải người thường có thể rèn đúc được, cho dù Kỷ Nhân có sửa lại đi nữa nhưng cũng không có qua được con mắt hắn.

Nhất là nguyên liệu chú tạo nên thanh kiếm này, còn thở than chính là thanh kiếm này sát khí quá nặng ảnh hưởng thần trí người cầm.

“ Thiên Tịch” Đế Thiên An chậm rãi nói.

“ Thiên Tịch sao... từ trời cao hạ xuống” Từ Phu Tử vuốt râu, rồi nói : “ Thanh kiếm này quả thật uy lực mạnh mẽ, nhưng sát khí quá thịnh dể ảnh hưởng tâm trí người dùng. Thanh ma kiếm này....?”

Đế Thiên An cũng chả quan tâm đến hắn làm gì, tay tiếp nhận thần kiếm của mình để vào sao chậm rãi bước đi qua thông đạo.

“ Sát khí thật đáng sợ, thanh kiếm đó đã giết bao nhiêu người rồi” Đạo Chích nhìn về thanh kiếm hoa lệ giống như một đầu rồng uy vũ, ngưng trọng : : Sát khí trùng thiên nhưng khi vào vỏ lại không một chút khí tức nào, người này rốt cuộc là ai?”

“ Khục khục”Ban lão đầu ho khan, việc Đế Thiên An vào Cơ Quan Thành không để lộ danh tính còn yêu cầu hắn cùng đám người không để lộ, hắn có chút khó hiểu đây nhưng biết hắn là vị bệ hạ này đang có tính toán riêng mình, tốt nhất là hắn không nên ảnh hưởng đến bố cục, liền nói : “ Tiểu Chích, đừng quan tâm chỉ cần biết hắn sẽ không làm hại đến Mặc Gia, đi thôi”

Từ Phu Tử đến ở Cơ Quan Thành chính là do hắn cố tình xếp lấy, nếu không đã cho hắn một vé theo Lâu Lan cùng với Kỷ Nhân và các công tượng khác mà rèn đúc cơ quan rồi.

Mục đích chẳng có gì khác hơn chính là lần nữa hưởng thụ xem phim trực tiếp kiểu này.

Rất nhanh Đế Thiên An cùng đám người cũng rời khỏi thông đạo này, một hành lang dài liên miên nằm cheo leo giữa các vách đá.

Giống như công xôn một dạng các hành lang được nép chống giữ lại neo sâu vào vách đá. Nếu không có cơ quan thuật giúp sức thì việc kiến tạo những hành lang dài trên núi cao này là một điều không tưởng.

Đáng nói hơn trênvách đá thẳng đứng không chỉ chứa một đầu dài hành lang mà còn rất nhiều các hành lang giống như phân tầng một dạng, bên tai nghe được tiếng gió thoảng qua sâu trong thung lũng truyền đến nước chảy cùng chim hót, giữa mấy trăm mét độ cao phong cảnh hửu tình thơ mộng.

“Từ lão đệ, chuyện gì thế” Ban lão đầu nhìn thấy trước mặt không ít người mang trắng đen áo Mặc gia đệ tử đang hướng về không xa một cái hành lang chạy đi, dò hỏi.

“Không biết, hẳn không phải là địch nhân , nếu không đã có báo động rồi.” Từ Phu Tử nhìn nói.

“Này, có chuyện gì thế mà mọi người chạy vội vàng thế, xảy ra chuyện gì?” Đạo Chích thân hình thoát biến xuất hiện ngăn trở một gã Mặc gia đệ tử dò hỏi.

“Đạo Chích đầu lĩnh, nghe nói một thiếu niên mới đến, có thần lực trời sinhđả chiến thắng thật nhiều huynh đệ trong bộ rèn đúc, khiến Thiết đầu lĩnh cũng đến muốn tỷ thí cùng thiếu niên đó” Cái này Mặc gia đệ tử nói xong chạy mau, sợ trể tràng náo nhiệt này.

“Đại Thiết Chùy đang đọ sức cùng người ta” Đạo Chích quay đầu hướng về phía mọi người hô.

“Là ai mà lại khiếncho gã Đại Thiết Chùy cũng phải ra tay” Ban lão đầu hơi nghi hoặc, Đại Thiết Chùy trong Mặc Gia có thể nói khí lực lớn nhất trong các đệ tử Mặc Gia.

“Mau đi thôi, ta muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Đạo Chích sờ lên cằm, có vẻ hơi không dằn nổi chứng kiến vị kia có thể cùng năm xưa Yên quốc đệ nhất lực sĩ, Mặc gia cao thủ Đại thiết chùy tỷ thí người vật thần bí là ai?

“Dung tỷ tỷ, chúng ta cũng mau đi xem đi” Nguyệt Nhi cũng tràn đầy phấn khởi, muốn nhìn một chút cái này người vật thần bí.

“Nguyệt nhi, muội lặn lội đường xa, không mệt mỏi sao?” So với cái kia thần bí thiếu niên, Đoan Mộc Dung rõ ràng lo lắng hơn Nguyệt Nhi.

“Dung tỷ tỷ, muội cũng muốn xem.” Nguyệt Nhi có chút làm nũng nói.

“Vậy còn chờ gì, đi nhanh đi!” Thiên Minh cũng thực đã chờ không nổi, dạt ra chân chạy đi trước.

Đạo Chích xem xét tên tiểu gia hỏa đều chạy, hắn lại động thân, bóng ảnh lóe lên đã xuất hiện ở Thiên Minh, lên tiếng : “ nhóc con, tăng tốc lên”

Thiên Minh nhìn Đạo Chích từ sau mà lên trước gấp hô : “ đợi ta với”

Hắn sử xuất bú sữa tầm thường khí lực, hai cái chân nhỏ giống như chạy nhanh đồng dạng, thoáng cái đã đuổi kịp được Đạo Chích.

“ Ngươi cũng nhanh đấy nhỉ?”Đạo Chích trêu cợt

Thiên Minh hoàn toàn không biết mình đang bị kẻ kia trêu chọc, tự tin : “ tất nhiên rồi”

“Nhưng là vẫn không đủ nhanh!” Đạo Chích nói xong lại tiếp tục gia tốc đem Thiên Minh thoáng cái đã bỏ lại phía sau, luận tốc độ một ngàn cái Thiên Minh cũng không bì được với Đạo Chích.

“ Đứng lại cho ta!!!!”Thiên Minh gấp hô, dùng hết sức lực của mình nỗ lực chạy, nhưng mà càng chạy hắn thể lực giảm xuống, cuối cùng khi gần đến thong đạo lối ra, hắn giống như một đầu sắp chết, một dạng cúi người thở hổn hển.

Trước mặt Thiên Minh là một rộng lớn sơn động, giống như được đục khoét mà thành không gian rộng lớn. Không tối tăm như thông đạo, mà ánh sáng theo giếng trời to lớn phía trên chiếu xuống, cảnh vật rõ ràng.

Hàng ngàn đệ tử Mặc Gia tụ tập chật kín lên trên hai hành lang cao thấp, được dựng lên vách núi, âm thanh xì xào bàn tán lẫn reo hò nhìn về trung tâm bên dưới.

Nơi đó đứng hai người một lớn một nhỏ.Người cao lớn nữa thân trên cởi trần,thâm thúy ngăm đen màu da da, cùng với hắn cái kia từng khối từng khối bắp thịt, giống như làm bằng sắt đồng dạng, hắn kiểu tóc cũng rất thú vị, trên đầu có một cái bím tóc.

Hắn cõng một cây đại chùy hình thể cao lớn gấp đôi thiếu niên trước mắt. Mà cái thiếu niên này lại là người Thiên Minh nhận biết… Thiếu Vũ!!

“Tránh ra, tránh ra, tránh ra nào” Đột nhiên một cái thanh âm đột ngột từ một thông đạo vang lên, vẫn tiếp tục lên tiếng vọng vào đám người : “Được, bên này bên này”

“ Rầm rầm rầm”

“Đi thẳng phía trước, cẩn thận bên trái, được, tiếp tục cẩn thận, được rồi... chậm đả... đi tiếp, chú ý vách đá bên trái, được rồi cẩn thận” Theo thanh âm nói, truyền đến một hồi nặng nề tiếng bước chân vang vọng đến tai đám người.

Chỉ thấy bên kia thanh âm truyền tới một cái lối đi cửa chỗ, một cái Mặc Gia đệ tử dẫn mười hai cái Mặc gia đệ tử, trước 6 cái sau 6 cái khiêng một chiếc đỉnh lớn đi ra.

Mất mười hai người mới có thể được, có thể thấy được đỉnh kim loại cân nặng chí ít cũng ngàn cân trọng lượng.

Cái kia dẫn đường Mặc gia đệ tử thường thường nói chỉ dẫn, phía sau 12 cái đệ tử mỗi đi một bước đường đều phát sinh, tiếng hừ lạnh, chung quanh Mặc gia đệ tử mau nhường đường làm cho cái này 12 cái đệ tử nâng đỉnh trình diện bên trong.

“Mười hai người cùng khiêng, trời ơi! Cái đỉnh này phải nặng bao nhiêu cân?” tại Thiên Minh bên cạnh không cao mập mạp Mặc gia đệ tử mở miệng nói, ngữ khí bên trong hiện lên vẻ kính nể.

“Ít nhất cũng phảimột nghìn cân” đứng bên cạnh,một cái người cao gầy trả lời.

Mập mạp nhẹ lay đầu, không cho là : “Ta thấy còn hơn, mười hai huynh đệ này đều là những người có sức vóc nhất trong số của Đại Thiết Chùy ở Bộ Rèn Đúc. Đến cảbọn hắn mà cũng phải khiêng khó khăn thế kia, tuyệt đối không chỉ một ngàn cân thôi đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK