Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Kha hướng thái tử Đan vừa chắp tay, đội xe chậm rãi đi lại, dọc theo Dịch Thủy một bên hướng nam mà đi.

Cao Tiệm Ly vẫn chuyên tâm đánh lấy trúc, tiễn đưa, tại Cao Tiệm Ly một khúc phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn phía dưới, Kinh Kha cõng lấy Tàn Hồng, bước lên đi hướng Hàm Dương đường sá .

Đi cùng còn có Phàn Vu Kỳ đầu cùng Yến quốc chuẩn bị cắt nhường cho Tần quốc địa đồ, bất quá những này cũng không có đợi tại Kinh Kha trên người, mà là từ một vị khác Mặc Gia thống lĩnh cao thủ, Tần Vũ Dương mang theo.

Cao Tiệm Ly chính là đệ nhất cầm sư ở nước Yên, năm xưa Kinh Kha bắt gặp Khoáng Tu nước Triệu bị quân Tần bắt đem hành hình, có nhờ hắn đem khúc phổ Cao Sơn Lưu Thủy cho cầm sư nước Yên là Cao Tiệm Ly, từ đó hắn kết bạn rồi lăn lộn với Mặc Gia.

Tại Kinh Kha tại trong gió tuyết vừa rời đi Dịch Thủy bờ sông không lâu, ngay tại trong gió tuyết đụng phải một vị lão nhân, lão nhân này tại kha sau lưng kiếm về sau, không ngừng lắc đầu, nói : "Này kiếm lệ khí quá nặng, cầm lấy không tốt."

Lão nhân này đang nói xong câu nói này về sau nhìn Kinh Kha bước đi khẻ thở dài lắc đầu, từ trong người lấy ra một tấm sách nhỏ.Nếu có người đọc thấy nội dung bên trên, khẳng định giật nảy cả mình, trên trang giấy này lại viết bài danh mười vị trí đầu thập đại danh kiếm, chỉ bất quá trong đó thứ hai, là trống không.

Người này là tướng kiếm sư Phong Hồ Tử nước Sở cũng chính là người xếp ra Kiếm Phổ, những năm này, hắn một mực bốn phía du lịch, liền là hy vọng có thể tìm tới một thanh danh kiếm, một thanh có thể bài danh thứ hai danh kiếm.

Phong Hồ Tử tại trong gió tuyết lấy ra bút, sau đó liền chuẩn bị tại hạng hai trên thân kiếm, viết xuống kiếm danh tự, thế nhưng là cuối cùng vẫn là thật sâu thở dài, một lần nữa thu hồi Kiếm Phổ bảng.

Vừa rồi thanh kiếm kia, xác thực đủ tư cách bài danh thứ hai, nhưng là lệ khí quá nặng, để cho hắn không hạ nổi quyết tâm viết lên.

Mà Kinh Kha rời đi không lâu liền dừng bước, khi thấy phía trước mình xuất hiện một nhóm người chặn lấy, một nam hai nữ xuất hiện liền cười nói : “ Có thể được ba vị tiễn đưa, Kinh Kha thật vinh hạnh”

“ Kỳ thật, ngươi không nên đi” Đế Thiên An nhìn hắn lên tiếng, tay tiếp nhận chung rượu do Diễm Linh Cơ rót ra nội lực thoát ly lăng không đến cho Kinh Kha.

Kinh Kha nâng lên chung rượu uống một hơi lấy, ngay khi vào bên trong người giống như liệt diễm thiêu đốt, khiến hắn nhịn không được hét lớn : Aaa” một tiếng lớn, cảm nhận trong người mình nội lực khuếch tán, nói : “ Rượu tốt”

“ Đã ngươi ưa thích, vậy đem theo mà uống đi” Diễm Linh Cơ cười nhạt nói, đem bầu rượu trên tay quăng cho hắn.

“ Đế Thiên An huynh, sau nay nhờ huynh rồi” Kinh Kha nhìn ba thân ảnh biến mất trong mưa tuyết, đem tay bắt lấy bầu rượu lẩm bẩm vài lời sau đó nhanh chóng rời đi.

Diễm Linh Cơ mỹ mâu nói : “ Hắn đi lần này chỉ có chết, chàng không cản hắn lại”

Đế Thiên An lắc đầu nói : “ Đây là quyết định của hắn, mỗi người đều có lựa chọn của mình, hẳn đây là số mệnh đi”

“ Lệ Cơ muội muội hẳn thương tâm” Diễm Linh Cơ khẻ thở dài, nàng cũng biết rõ Kinh Kha và Lệ Cơ quan hệ sư huynh muội, Kinh Kha thích Tần nguyên do.

Mặc dù biết chuyến hành thích này có thể sinh mạng của mình cũng mất đi, nhưng với Kinh Kha mà nói hắn không thể không đi. Đây là cơ hội mà hắn gần với Doanh Chính nhất, thù nước nợ nhà đoạt thê mối hận làm sao hắn có thể cam tâm cho được. Cho dù biết có người tính kế hắn, hắn cũng nhảy vào.

Nhiều năm trước từ khi Tiềm Long Đường gặp gỡ Lăng Sương một chuyến , Kinh Kha tiếp tục lang bạc giang hồ. Rồi từ Hàn qua Tần lang bạt hành hiệp trượng nghĩa, trừ ác bá giết sơn tặc.

Cho đến một ngày hắn gặp được một nữ nhân thay đổi cuộc đời của hắn, một sơn nữ hái thuốc, giúp hắn liệu thương sau khi ác chiến thụ lấy một thân thương thế. Để rồi hắn nảy sinh tình cảm với nàng, mọi chuyện sẽ không có gì xảy ra cho đến khi một tên La Võng sát thủ xuất hiện, đem đến cho hắn một cái tin tức, đó là Tần vương từ Tân Trịnh trở về Hàm Dương.

Đối với tên cầm đầu ra lệnh cho quân Tần đồ diệt bách tính Vệ quốc, thù sư phụ hắn làm sao bỏ qua cho được. Cộng thêm mấy năm nay quân Tần đồ diệt bách tính không ít, liền lên đường thích sát Doanh Chính. Song hắn võ công cao cường nhưng Cái Nhiếp hộ vệ bên người của Tần vương võ công cũng đâu kém.

Để rồi thích sát không thành gặp lại bạn cũ, mang theo một thân thương thế trở về, Tần vương Doanh Chính cho quân sĩ vây bắt. Nhận ra được trước đây Kinh Kha chính là người cùng với Công Tôn Lệ Cơ từng cứu mạng mình, tha cho y một mạng. Khi trở về Hàm Dương ngồi lên vương vị còn mang theo cả nữ tử bên người Kinh Kha, hiện giờ chính là Lệ phi của Tần vương.

Doanh Chính hoành đao đoạt ái, Đế Thiên An khi biết được tin này cũng đậu xanh rau má lên, cứ nghĩ mình đoạt đi Công Tôn Lệ Cơ thì Kinh Thiên Minh sẻ tạch rồi chứ. Nhưng không có Lệ Cơ lại có Lệ Cơ khác thay vào, Tần vương đội nón xanh cho Kinh Kha khi nữ tử hắn đem về đã sớm hoài thai của Kinh Kha.

Chuyện này y làm sao không rõ, nhưng hắn cũng không để ý, có lẽ từ nữ hài này tìm được hình bóng của Công Tôn Lệ Cơ. Thương ai thương cả đường đi, hắn xem cốt nhục trong người nàng làm của mình, Doanh Thiên Minh đại Tần thập cửu công tử, đối với hài tử và mẹ nó đều rất sủng ái.

Năm ngày sau, Hàm Dương cung, đại điện bên trong.

Tần vương Doanh Chính ngồi ngay ngắn ở ngự án sau đó, nhìn Triệu Cao, nói : "Tuyên Yên sứ lên điện."

Triệu Cao the thé giọng nói : "Truyền Yên quốc sứ thần lên điện."

“Truyền Yên quốc sứ thần lên điện!”

“Truyền Yên quốc sứ thần lên điện!”

Một tiếng hò hét, ngoài điện thị vệ, hoạn quan lần lượt lan truyền ra ngoài, toàn bộ Tần vương cung bên trong chỉ có còn lại này không ngừng vang vọng âm thanh.

Không lâu lắm, hai tên nam tử theo Tần quân sĩ tốt nhường lại hành lang, trực tiếp hướng Tần vương điện đi tới, tiếng bước chân lanh lảnh dễ nghe.

Ở chính sứ Kinh Kha trong tay, một cái quyển trục như thế đồ vật bị cuốn lên, này, chính là Yên quốc Đốc Kháng nơi địa đồ.

Năm xưa, Yên Chiêu vương thời kì, Yến quốc nghênh đón huy hoàng nhất thời đại, quét ngang Tề quốc, nhượng được xưng cường quốc Tề quốc, suýt nữa ở Nhạc Nghị quân tiên phong bên dưới diệt.

Mà ở trong quá trình này, Đốc Kháng nơi thật là không thể không kể công, chính là huấn luyện xuất này một nhánh cường binh cơ sở.

Kinh Kha phía sau, rập khuôn từng bước đi theo là thống lĩnh Mặc Gia -Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương hai tay nâng một cái hộp gấm, hộp gấm bên trong sở chứa đựng chính là Phàn Vu Kỳ đầu người.

Kinh Kha quay đầu lại liếc mắt nhìn sợ đến run lẩy bẩy Tần Vũ Dương, nhịn xuống trong lòng ác khí, thấp giọng nói: "Nâng đồng hộp, cùng sau lưng ta."

Trịnh trọng hướng về uy nghiêm nghiêm túc đại điện, lúc này mới đi giữa hồng thảm , tiến lên Hàm Dương cung.

Trong chớp mắt, phía sau truyền đến làm người buồn nôn tanh tưởi, Tần Vũ Dương lại bị sợ đến tiểu trong quần. Đại Tần người chủ trì quan lúc này nhượng Tần Vũ Dương dừng lại, không cho hắn khinh nhờn toà này uy chấn thiên hạ cung điện.

Văn võ bá quan ở cũng không nhịn được, phát sinh trào phúng tiếng cười.

Một màn này đều là giả trang cho người trong triều thấy được mà thôi, chuyện cười Tần Vũ Dương là một trong các thống lĩnh Mặc Gia. Làm gì có chuyện sợ khí thế mà tiểu tiện đây, chẳng qua là để cho người nước Tần khinh thường, tâm phòng bị giảm xuống thêm.

Kinh Kha nhịn xuống trong lòng tức giận, kể từ lúc quyết định lựa chọn thích sát, hắn đả quyết một đi không trở lại, tráng sĩ một đi không trở lại, thù của sư phụ của bách tính nước Vệ, của con dân các nước bị nước Tần tàn hại, và cả của hắn đeo trên người.

Thần sắc bình tĩnh tiếp nhận Tần Vũ Dương trong tay trang bị Phàn Vu Kỳ đầu người đồng hộp, nhanh chân đi đến bên dưới: "Yên quốc Thượng Khanh Kinh Kha, phụng mệnh đi sứ, tham kiến Tần vương.”

Hùng cứ ở đại điện bên trên Tần vương Doanh Chính trầm giọng nói: "Yên quốc thần phục với Đại Tần cắt đất cầu hoà, chém giết Đại Tần phản tướng, quả nhân cảm giác sâu sắc vui mừng, người đến, cho Yên quốc sứ giả chỗ ngồi."

Lời còn chưa dứt, một cái cung đình thị giả bước nhanh tới, đem Kinh Kha dẫn dắt ở ngự giai bên dưới, để cho ngồi quỳ chân ở cẩm lót trên.

Triệu Cao nhìn Kinh Kha một chút: "Yên quốc sứ giả tiến vào hiến phản đem đầu người."

Người chủ trì quan lần thứ hai đi tới Kinh Kha bên người, Kinh Kha mở ra đồng hộp, nhượng người chủ trì quan kiểm nghiệm, người chủ trì quan kiểm nghiệm không có sai sót lúc này mới phủng đưa đến ngự án bên trên.

Tần vương Doanh Chính trong hai mắt lộ ra hàn mang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phàn Vu Kỳ đầu người, Thượng Đảng đại bại, trải qua là nước Tần sỉ nhục lớn nhất, mà Phàn Vu Kỳ lưu vong Yên quốc, càng là cho loại này vô cùng nhục nhã tăng thêm dày thêm.

Tần Vương giọng căm hận mắng: "Phàn Vu Kỳ a Phàn Vu Kỳ, quả nhân lúc nào phụ lòng cho ngươi, quan to lộc hậu, vinh quang cửu tộc, ngươi dĩ nhiên phản bội Đại Tần, quả thực là Đại Tần thiên cổ nhục nhã."

Tần quốc phát triển cho tới bây giờ, căn bản không khuyết thiếu hành quân đánh giặc đại tướng, thế nhưng, cùng Phàn Vu Kỳ cũng là bởi vì một lần thất bại, liền chạy trối chết, đưa tới hắn Tần quốc binh sĩ đệ tử tử thương vô số.

Làm một danh muốn nhất thống thiên hạ Đế Vương, thủ hạ cũng là có người trốn tránh ? Hơn nữa còn là một cái bên trong thượng tầng tướng lĩnh, loại này phẫn nộ, có thể tưởng tượng được, cho nên, nhìn Phàn Vu Kỳ đầu người, lạnh lẽo nhãn thần, hận không thể đem băm thành thịt vụn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK