Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn dần hết, Mặc gia chổ ẩn cư.

Một cái bóng ảnh màu đen không ngừng nhún nhảy trên đường mòn, thân ảnh không lớn chỉ tầm mười ba mười bốn thiếu niên, y lại cõng theo một cái hồng sắc khải giáp tóc đỏ thiếu niên khác, di chuyển trong đường mòn cánh rừng.

Phía sau là một cái thân ảnh màu lam y khác, cùng với thiếu niên cõng người kia mặc chung một cái Nho môn y phục.

Khi sắc trời đã tối xuống cả hai dừng lại ở một trang Nông viện cực kỳ bí ẩn, trong đó có ba gian nhà gỗ bên trong.

“ Thiếu Vũ”

“Thiên Minh!”

Từ bên trong nhà Mặc gia thống lĩnh cùng Hạng thị người phát hiện ra hai cái thân ảnh phóng vào thốt lên, sau đó bọn họ chú ý được người mà Thiếu Vũ cõng trên lưng.

“Long Thư!” Hạng Lương, Phạm Tăng nhìn rõ một chút thì thất kinh lên.

Thiếu Vũ không để ý đến đám người mà đem đến chổ Đoan Mộc Dung, nói : “ Dung cô nương xin ngươi cứu mạng y”

Đoan Mộc Dung nhìn một cái rồi gật đầu, nói : “ chuyển hắn vào! Nguyệt Nhi”

Thiếu Vũ mang người vào trong nhà gỗ.

Cao Nguyệt cũng đi vào trong trợ giúp.

“ Thiên Minh! Là chuyện gì thế?” Như Sương cướp đến chổ Thiên Minh hỏi.

Thiên Minh nói : “ dài dòng phức tạp”

Như Sương không kiên nhẫn cho hắn một quyền : “ nói điểm chính”

“ Cha đến rồi” Thiên Minh trả lời.

Một lời này khiến cho đám người dị sắc.

“Hừ! Ông ta đến rồi!” Như Sương nghe vậy đảo mắt một cái, một bộ ngạo kiều : “ đến thì đến, bản công chúa hiếm lạ lắm”

Ngày hôm nay công khóa của Thiên Minh và Thiếu Vũ cùng các Nho môn đệ tử học chính là thi cởi ngựa, Thiên Minh dù có ứng biến mau lẹ nhưng chưa từng cởi ngựa lần nào thành thử thành tích về bét.

Mà người về nhất chính là Thiếu Vũ, xuất thân Binh gia từ nhỏ đã được học kỵ ngựa và lên chiến trường, hắn so với nhiều đệ tử Nho môn thì càng tinh thông khiển ngựa, về nhất cũng không lấy gì lạ.

Khi kết thúc buổi học, cả hai theo cổng nhỏ bí mật rời khỏi Tiểu Thánh Hiền Trang mà đến Mặc gia chổ ẩn cư, trên đường đi thì phát hiện ra Thạch Lan gả tiểu nhị ở Hữu Gian Khách Điếm dang dùng khinh công đuổi đến một nơi, cả hai kinh ngạc trong chốc lát sau đó liền đuổi theo.

Trên đường truy đuổi thì đạp trúng bẫy của sơn tặc bố trí, may mắn cả hai phản ứng mau lẹ mà thoát khỏi những cái bẫy chết người. Sau đó thoát khốn được thì phát hiện một màn mưa kiếm, tiếp đến cả hai truy đến chổ mưa kiếm xuất hiện.

Khi đuổi đến chổ thì không còn ai khác, tại đám thi thể người chết trong lại phát hiện một kẻ sống, chính là Long Thư.

Năm xưa Đại Việt phạt Sở vì đoạn hậu cho đại quân rút đi. Long Thư xuất lĩnh 10 vạn quân đẩy lùi 19 lần quân Việt do Lý Tịnh tấn công, giết được 7 vạn tên đổi lại tử trận 8 vạn người trọng thương 2000 thương nhẹ 600.

Đằng Long Quân Đoàn giữ vững trận địa được 30 ngày mới rút quân nhưng không tìm được đại quân đành chuyển sang đánh du kích.

Cuối cùng càng ngày bị hao mòn dần cho đến khi Sở diệt vong, Long Thư cũng xuất lĩnh quân đội chạy đông chạy tây đến Tang Hải làm sơn tặc. Trước khi vị Việt Đế ghé thăm Đằng Long Quân Đoàn chỉ còn 16 quan quân 2180 binh sĩ, hết thảy là 2196 người mà thôi.

Bây giờ thương vong đại giảm chỉ còn lại chưa đến hai mươi người, một tổn thất cực kỳ quá lớn. Còn bản thân Long Thư thì may mắn hơn rất nhiều thủ hạ, hắn võ lực vượt xa những thuộc hạ của mình, sinh mệnh so với những kẻ khác còn ngoan cường hơn.

Tại sắp bước chân vào Tử môn thì may mắn được Thiếu Vũ và Thiên Minh phát hiện ra được, sau đó thì được Thiếu Vũ mang về Mặc gia chổ ẩn cư, thông qua Đoan Mộc Dung cứu trị mà nhặt lại cái mệnh.

Mà toàn bộ sự việc phát sinh cũng được Thiên Minh; Thiếu Vũ kể lại mọi chuyện cho đám người hay rõ.

“ Nói như vậy là cha giết bọn họ” Một hồi nghe Thiên Minh nói ra, Như Sương cũng đã rõ ràng được chuyện xảy ra.

“ Đế quốc không phải luôn có chính sách chiêu an sao?” Tuyết Nữ nói vào, hiện giờ Mặc gia đổi hướng cho nên nàng rất lo lắng đến việc Việt Đế vừa rồi sát lục.

Ban đại sư cũng sắc mặt ngưng trọng lên, từ khi cùng Việt Đế đối thoại qua bọn họ đối với phản Việt không còn kiên cố như trước, bây giờ hối hận thì lại muộn, Việt Đế lại ra tay sát lục, không cho bọn họ cơ hội sửa sai, hắn cũng như nhiều kẻ phiền nhiễu không thôi.

“ Ra tay liền sát lục, không một chút cho người sống, không phải y nói y khinh thường ra tay ư?” Đại Thiết Chùy cũng nóng nảy nói : “ quả đúng là sát tinh mà.”

“ Hừ! chỉ một đám phản nghịch thảo khấu, không giết trừ hại cho dân còn để cho bọn các ngươi làm loạn, sát tinh còn không lại cái bọn đạo mạo đạo đức giả các ngươi đâu, đi làm phe phản nghịch còn bảo bên kia tha cho” Thiên Minh châm chọc nói.

Hắn nói xong khiến cho bầu không khí xấu hổ cùng lúng túng.

Nhất là Đại Thiết Chùy hắn nóng lên là không kiềm được lời, để rồi bị Thiên Minh phun một trận, quẫn bách cùng xấu hổ.

“ Ngươi im miệng” Như Sương trừng mắt.

Thiên Minh nói : “ đồ đần”

“Ngươi nói cái gì?” Như Sương ngữ khí bất thiện chất vấn.

Thiên Minh nói : “ nếu như ngươi không phải là Long tử, hôm nay Thạch Lan là ngươi, ngươi bị cái đám sơn tặc chính là Hạng thị vũ dũng anh khí của Mặc gia các ngươi đó, ngươi có biết mình sẽ thảm đến thế nào không? Ta có nghe trong quân doanh có cái gọi là quân kỹ đấy, một đám nữ nhân sung vào đó, ngươi nghĩ ngươi bị bọn chúng đánh hạ rồi sẽ thế nào không? hôm nay nếu cha không tình cơ đi ngang qua, Thạch Lan mười phần đã bị bọn họ điếm ô mà chết rồi.”

Hạng Lương, Phạm Tăng sắc mặt hơi khó coi.

Như Sương trầm mặc, nàng đối với chuyện này cũng biết một hai, suy nghĩ một lát lại cho hắn một quyền.

“ Ngươi lại phát điên cái gì?” Thiên Minh tức, lớn giọng.

Như Sương mắng : “ bảo ngươi nói khó nghe”

“ Tiểu Thiên Minh, ngươi có biết trước mặt một cô gái nói chuyện thế là không lễ phép hay không?” Tuyết Nữ nói vào.

Thiên Minh hừ một tiếng bước đi.

“ Đứng lại” Như Sương gọi.

Thiên Minh bất mãn : “ ngươi cái đồ bạo lực này, muốn gì?”

Như Sương hiếu kỳ hỏi : “ Thạch Lan là ai?”

Thiên Minh đáp : “ chính là cái tiểu nhị ở chổ Bào Đinh đấy”

Nghe được đám người hơi cau mày lại, bởi sự tình không bình thường, tiểu nhị của chổ Bào Đinh thì làm sao lại xuất hiện ngoài rừng rậm.

“Cô ta sao lại xuất hiện ở đó” Như Sương nghi ngờ hỏi.

Thiên Minh phụng phịu nói : “ cô ta có cái sủng thú là hắc báo bị bọn đám chết kia bẫy, tìm đến giải thoát thì bị bọn chúng vây đánh. Nói ra cũng thú vị lắm, cô ta thân phận để ta hơi bất ngờ”

Như Sương hỏi: “ Thân phận gì?”

Thiên Minh đảo con mắt : “ mắc mớ gì phải nói cho ngươi”

Như Sương tụ quyền, uy hiếp : “ có nói hay không?”

Thiên Minh lùi về sau, nói : “ không dùng thần lực, có bản lãnh cùng ta...”

Như Sương còn không cho hắn nói hết đã cướp nhanh đến cho hắn một quyền, trực tiếp đem Thiên Minh đánh văng đi, một bộ không rõ : “ ngươi nói cái gì?”

Thiên Minh từ mặt đất bò dậy, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn, nói : “ cái đồ bạo lực, không có đầu óc”

Như Sương lại lấy ra một cây quạt, vuốt ve : “ ngươi có gan nói lại”

Thiên Minh đảo con mắt, nói : “ chẳng trách lại khác biệc lớn như vậy, chỉ biết dùng lực lượng uy hiếp ta, không dám cùng ta trí tuệ so đấu. Cũng như cái tên to xác ngu đần Đại Thiết Chùy không hơn gì, Long tử lại có người như ngươi thật đúng là mất mặt, muốn đánh thì đánh đi, dù sau Phi Công Kiêm Ái của bọn Mặc gia ta cũng đã lãnh giáo rồi, lãnh giáo thêm cũng có gì.”

“ Ngươi cường từ đoạt lý” Đại Thiết Chùy lại nóng nảy.

Như Sương vừa thẹn vừa giận khi nghe tiểu tử kia châm chọc, mấy lời kia quá đâm tâm nàng.

Mà không chỉ Như Sương những Mặc gia thống lĩnh khác cũng không ngoại lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK