Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này người dân ven đường hoặc nhân sĩ giang hồ đã bị động tĩnh ở đây kéo đến, xong không ai dám kéo lại gần để tránh bị ngộ thương.

“ Hắn đúng là tài kiếm bậc nhất thiên hạ”

“ Đánh mà đẹp như múa vậy”

“ Kiếm pháp tuyệt diệu quá đi”

“ Trời ơi hắn là ai vậy?”

Từng lời ca tụng tán thưởng vang lên, nhưng Đàm Hoa Liên không một để ý, lúc này lại dịch thân thi triển Trưởng Bạch Kiếm Pháp.

“ Trời ơi! Đây chính là Lưu Vân Quá Phụng, chiêu thứ 3 trong Trường Bạch Kiếm Quyết mà?” tại đám đông trong, một cái thanh niên có phần nho nhã chứng kiến một chiêu này kinh ngạc, hắn nhận ra chiêu thức này càng kinh ngạc là nam nhân kia lại hội biết chiêu thức của Kiếm Vương.

“Lưu Vân Quá Phụng”

Một chiêu này sử ra Đàm Hoa Liên lần nữa nhảy vọt vào đám người, trường kiếm lựa vào những chổ không phải hiểm yếu mà cắt lên, máu tươi đỏ thẫm bắn ra ngoài, cũng một chiêu này trực tiếp đem đám người này đánh bại.

“ Ta cảnh cáo các ngươi vậy thôi! Tất cả mau lui hết đi” Đàm Hoa Liên thu kiếm, hạ lệnh

“ Hừ!” gã thủ lĩnh hừ một tiếng sau đó mang theo gương mặt xám xịt cùng thuộc hạ đi.

Đàm Hoa Liên thấy đám người này đi cùng đám đông cũng đã tản bớt, chỉ còn lại một ít nữ nhân là từ xa trộm nhìn cái nam tử kia, thở dài một hơi nhẹ nhỏm.

“ Xin công tử dừng bước!” lúc này nho nhã y sam nam tử đi ra, thấy nam tử kia xoay người bước đến bàn ăn dò hỏi : “ xin hỏi… ơ”

Hắn là muốn dò hỏi vì sao y có thể hội Trường Bạch Kiếm Pháp, bởi đây chỉ có Kiếm Vương mới học được. Nhưng theo cái người kia xoay người lại, nhìn dung mạo kia hắn liền nhận ra là ai, kinh hô : “ muội... muội là Hoa Liên đúng không?”

“ Trời ơi! Lưu Tư huynh” Đàm Hoa Liên cũng nhận ra cái thân ảnh này, vui sướng mà hô lên, tâm trạng hết sức vui mừng.

“ Nhìn ra là người quen của Hoa Liên muội muội” Phù Dung ở một bên quan sát cuộc chiến, nhỏ giọng nói.

Đế Thiên An gật đầu, nhẹ thốt “ Ân!”

“ Tướng công, không lo lắng ư? Nhìn qua muội ấy rất để ý ngươi nam nhân này” Phù Dung cất lời, ánh mắt quan sát lấy nam nhân mình.

“ Lấy ta dung mạo cùng thiên tư cần lo lắng ư? Hơn nữa Hoa Liên tâm cũng sắp bị ta đoạt rồi” Đế Thiên An cười nói : “ nàng nên lo cho nàng thì hơn, dẫn lửa thiêu thân không khéo bị ta làm lớn bụng”

Phù Dung như chim sẽ nép vào, mặt đỏ hồng lên khi nghe hắn trêu chọc : “ thiếp người từ lâu đã thuộc về lang quân rồi”

Lúc này, Lưu Tư sau hai năm gặp lại sư muội mình, cười nói : “ không ngờ gặp lại tiểu muội trong bộ dạng nam nhi”

“ Muội cùng không nghĩ là Tư huynh đang sống ở vùng này đấy” Tâm trạng của Đàm Hoa Liên bây giờ rất tốt, bởi nam nhân đứng trước mặt nàng hiện giờ từng là người mà nàng ái mộ, lại hỏi : “ thời gian qua huynh sống thế nào? Sao lại ở nơi này?”

“ À! Chuyện là huynh…khụ khụ” Lưu Tư định giải thích, lại đột nhiên ho khan

Đàm Hoa Liên thấy vậy quan tâm hỏi sư huynh: “ Tư huynh, hình như huynh không được khỏe thì phải?”

“À! Không… không sao đâu” Lưu Tư trấn án sư muội.

Đàm Hoa Liên nào tin, bởi lần này gặp lại nàng nhận ra sư huynh trông ốm yếu tiều tụy hơn trước nhiều.

“ Thật ra, từ lúc rời bỏ võ lâm ta mắc phải bệnh nên mới ra thế này. Nhưng thời gian gần đây ta khá lên rất nhiều rồi.” Lưu Tư cười nói : “ thôi để về làng đã rồi huynh sẽ kể cho muội nghe”

“ Được, nhưng muội còn đi với vài người bạn” Đàm Hoa Liên nói xong đem tay chỉ về mấy người Đế Thiên An đang ăn uống, sau đó giải thích : “ à! Chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi. Bọn họ có hơi lộn xôn nhưng thực ra khá tốt tính”

Lưu Tư nhẹ gật đầu, sau đó đi theo sư muội mình đến chổ kia, hắn đã sớm chú ý lấy nhóm người này từ lâu rồi, không nghĩ đến sư muội lại là bạn đồng hành của bọn họ.

“ E hèm! Vị này là Tư huynh của tôi đấy” Đàm Hoa Liên đi đến trước bàn, hắn giọng một chút giới thiệu.

“ Tỷ cũng có Tứ huynh sao?” Tiểu Hương ngây thơ hỏi.

Đế Thiên An nhẹ gật đầu, cười nói : “ ta có nghe Liên nhi từng nhắc qua nàng ấy còn một vị sư huynh, không nghĩ đến chúng ta lại nhanh gặp như vậy. Ta họ Đế gọi Thiên An là tướng công tương lai của nàng ấy”

“ Liên nhi!!” Đàm Hoa Liên mặt đỏ lên, vội đem tay bắt lấy cổ áo, xấu hổ lớn tiếng : “ ta có nói với huynh lần nào chứ, đừng có nói linh tinh. Ngươi còn ăn nói linh tinh trước mặt Tư huynh ta, thì đừng có trách đấy”

Lưu Tư cười cười, cũng không có tức giận lẫn nóng nảy gì.

“ Mỹ nhân xấu hổ đúng làm người say mê mà” Đế Thiên An lại trêu chọc.

Đàm Hoa Liên thẹn mà giận, xoay người lớn tiếng : “ sư huynh đi thôi, kệ hắn”

“ Nếu đã có duyên gặp gỡ, vậy đi thôi. Ta đối với Lưu Tư huynh cũng rất tò mò, huynh không chê ta làm phiền chứ” Đế Thiên An đứng dậy khách sáo.

Lưu Tư cười nói : “ không phiền”

“ Đây là Phù Dung tỷ muội của Hoa Liên, còn đây là Tiểu Hương muội muội mới nhận của ta. Về phần hai đứa kia không cần để ý” Đế Thiên An đem tay đưa về hai nữ gần bên giới thiệu lấy.

“ Ai... ai là tỷ muội…” Đàm Hoa Liên mặt đỏ hơn, nàng hiểu cái từ này có nghĩa gì.

Đế Thiên An thừa cớ trêu ghẹo : “ Ồ! Hai người quen biết cũng lâu, lại thân làm nữ nhi không xưng làm tỷ muội thì xưng thế nào đây. Ai nha! Hoa Liên nàng không phải đang nghĩ bậy, muốn cùng Phù Dung cùng gã cho ta đấy chứ. Nhìn không ra nàng còn có ý nghĩ như vậy à”

“ Có ngươi mới nghĩ đến” Đàm Hoa Liên thẹn mà rống lớn một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK