Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng thứ ba Hàn Thiết mộ được mở ra theo Bách Lý Vô Hồn vừa lấy được thăng bằng đã bị Đế Thiên An chớp nhoáng lao đến phong bế huyệt đạo. Sau đó lại cho y một cú giống như Thiên Cơ Biến vào gáy mà hôn mê bất tỉnh.

Lâm Thủy Dao thấy thế lập tức đem phệ Hoa Đoạn Hồn Kiếm chuôi kiếm dặt dưới tay nắm của Mễ thị tượng đá, theo cái vặn tay nhẹ cơ quan lập tức khởi động ngay, tiếng bánh răng cơ quan vang lên không ngừng.

Sau đó cái kia cột trụ thanh đồng chạm trổ thân rồng được xích sắc giữ treo lơ lửng ở không trung, một đầu bị kéo về.

“ Ầm!!”

Theo Lâm Thủy Dao rút kiếm ra, Thiên Tàm Ti kéo giữ bị đứt, theo quán tính thanh đồng như cột trụ hung hăn đánh ở đối diện tảng đá, đập ra một hang băng, đồng thời xích sắt cũng cắt ra .

“ Ly Ly, gặp lại sau nhé” Đế Thiên An điểm huyệt Mộc Tuyết Ly thu lại Hàn Long Tỏa trói buộc, trước khi rời đi cũng không quên chiếm tiện nghi một cái, sờ soạn một ít.

Để lại ánh mắt phẫn hận tràn đầy lửa giận của Mộc Tuyết Ly, con mắt bên trong cũng hiện ra tơ máu, sát ý mãnh liệt từ người hiện ra, có điều nàng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, bất lực nhìn ba người kia đi xuống tầng tiếp theo.

Đế Thiên An, Lâm Thủy Dao cùng Hàn Thiên Lạc ba người nương theo thanh đồng cự côn to lớn mà trượt trong động băng, thông đạo băng uốn lượn dẫn xuống càng sâu.

Một đường di chuyển cho đến cuối thông đạo băng, thanh động cự côn bay ra cái lối đi này, xuất hiện tại một cái không gian lớn vô cùng phía trên, cự côn thanh đồng lao thẳng trong không trung đến một cái vật thể to lớn.

Đó là một cái chuông đồng cực kỳ to lớn được xích treo lơ lửng giữa không trung.

“ Boooong”

Tiếng chuông ngân vang khắp nơi, ngàn năm đến nay đây là lần duy nhất tiếng chuông mới được cất lên.

Thì ra thanh đồng cự côn một mặt được dùng để phá ra thông đạo che dấu, dẫn đường cho người đi xuống nơi này.

Một mặt khác còn là đồ dùng để cảnh báo cho Thủ Hộ Sứ tầng tiếp theo biết có kẻ đã xâm nhập mà chuẩn bị. Mà khi đã làm xong nhiệm vụ vốn có của mình, từ trên cao rơi xuống bên dưới mặt đất kinh vang một tiếng lớn.

“ Nhìn kìa!” Lâm Thủy Dao giữ thăng bằng trên xích, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn về bên dưới cảnh sắc.

Đập vào mắt nàng ở bên dưới xuất hiện một tòa kiến trúc rộng lớn, hình tròn mà dựng thành. Tứ phía chỉ có một cây xích sắt kết nối với kiến trúc này, những thứ khác cũng là vách núi cheo leo.

“ Đây chính là tầng cuối cùng của Hàn Thiết đại mộ” Hàn Thủy Dao mắt đẹp mà quan khán bên dưới.

“ Đế huynh, Thủy Dao, Thiên Lạc!!”

Chính lúc ba người từ trên cao ngự xích hạ xuống dần xuống, một đạo âm thanh to lớn khác lại vang lên từ bên dưới, để cho cả ba người chú ý đến. Đi theo thanh âm phát ra ba người chuyển mắt về một chổ dưới đất, tại đó có ba cái thân ảnh đang hô to gọi nhỏ.

“ Là bọn đầu gỗ” Lâm Thủy Dao nhận ra cười nói.

Đế Thiên An gật đầu, khống chế xích nhanh đáp xuống bên dưới.

“ Ha ha! Ta biết sẽ không làm khó được Đế thiếu mà” Lạc Thời Văn thần sắc tươi cười đi đến gần, vui mừng mà nói.

“ Đế Thiên An! Huynh đến thật lâu à! Tốt quá rồi có thể Công Mộ rồi” Lạc Thời Thu câu trước oán trách một chút câu sau lại vui mừng.

Từ đêm qua thông qua ám đạo đi vào bên dưới Hàn Thiết mộ, mọi chuyện thuận lợi hơn cả ba người Mộ Quỷ Tử nghĩ. Nếu không phải vì Đế Thiên An để lại cảnh cáo trước, chỉ sợ cả ba đều không nhịn được mà lập tức công phá tầng cuối cùng đây.

“ Ám đồng dẫn vào lẽ nào không đi vào bên trong kia ư?” Hàn Thiên Lạc có chút nghi hoặc không rõ hỏi.

“ Theo lý là vậy” Mộ Quỷ Tử đem tay sờ cằm mình đáp.

Lâu Mãn Phong tiếp lời : “ trên thùng gỗ có lắp một cái cửa nhỏ bằng thủy tinh, thông qua đó chúng ta có thể nhìn thấy bên ngoài. Ngay khi thuận lợi đi xuống, bọn ta phát hiện được đã thoát khỏi nguy hiểm, rồi thoát ra”

“ Đừng nói nữa, chúng ta công mộ đi” Lạc Thời Thu đã gấp gáp nôn nóng à, không kiên nhẫn sách kiếm mà đi đến cây cầu xích dẫn vào kinh thành kia,

Nhóm người không nhanh không chậm đi theo sau, đến xích sắc cầu.

Trên xiềng xích lại chặn đứng một cái xác chết, tay cầm một thanh trượng nhỏ, đột ngột cái đầu ngẩng lên khi Lạc Thời Thu đạp xích mà qua, hai mắt bốc ra xanh rực quang mang, trôngcực kỳ quỷ dị.

“ Nó động đậy kìa” Lâm Thủy Dao sợ hãi, đem mặt chôn vào Đế Thiên An không dám nhìn lấy.

“ Không sợ không sợ, chỉ là một cái con rối mà thôi” Đế Thiên An vuốt ve đầu tóc, trấn an lấy đại tiểu thư cũng chỉ ra huyền cơ phía sau.

“ Quả đều không qua được mắt của Đế Thiên An! Không sai” Lạc Thời Văn không có ngạc nhiên khi Đế Thiên An nhất câu kiến huyết, cất lời tán thưởng : “ âm binh này cực kỳ lợi hại, cho dù là Hàn Huyết Cổ Kiếm và Quỷ Thủ Đao cũng không chém được”

“ Con rối, nếu vậy là có người điều khiển phía sau” Hàn Thiên Lạc nghe xong cất lời.

Lâm Thủy Dao cũng không còn sợ sệt như trước : “ thì ra là con rối, còn làm ta đây sợ một hồi, thật đáng ghét, chỉ cần đánh hạ là được”

“ Con rối này rất lợi hại, ba người chúng ta đã thử qua, đều không đi qua được” Lâu Mãn Phong lên tiếng.

Lạc Thời Thu nhìn hai nữ nghi hoặc, giải thích : “ nó được Thiên Tàm Ti ở phía sau khống chế, chỉ tiến không lùi, đao thương không thủng. Hơn nữa động tác không một chút chậm, cho dù cả ba chúng ta vây công đều không làm được”

Đây cũng là một cái lý do khiến cho ba người Lạc Thời Văn phải chờ đợi nhóm người Đế Thiên An đến. Bọn họ mặc dù tìm được đường đến nhưng lại không cách nào đi đến tòa kinh thành cơ quan kia được.

“ Lợi hại như vậy” Lâm Thủy Dao cũng có chút kinh ngạc lên khi biết đến cả ba người liên thủ cũng bị âm binh đẩy lùi.

“ Chuyện nhỏ mà thôi” Đế Thiên An tay rút ra Hàn Long Tỏa quăng về phía trước, ý niệm khẻ động theo hắn điều khiển trong không trung vút nhanh về trước, sau đó lại vòng đến phía sau đem những sợi Thiên Tàm Ti siết chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK