Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông qua tên đệ tử Mặc Gia bị Tinh Hồn bắt được ở Tiểu Thánh Hiền Trang, hắn tìm được sơn trang cảnh giới của Mặc Gia đám người.

Ngay lập tức Đại Tư Mệnh dịch dung thành bà lão đã nhanh chóng di chuyển đến nơi này đem một tên nơi này bắt về.

Từ đây Tinh Hồn thông qua Độc Tâm Thuật phát hiện ra phương hướng của chổ ẩn cư, thông tri cho Mông Điềm khoanh vùng.

Ngay lập tức Mông Điềm suất lĩnh kỵ binh trong đêm vây bắt.

Đại quân di chuyển đến sơn cốc, bỗng nhiên một luồng sát khí ngay tại hạp cốc đỉnh núi một chỗ góc tối, một đôi thâm thúy sắc bén đôi mắt chính lặng yên nhìn, sát khí lan tỏa từ y khiến mấy con ngựa bất an hai chân trước hí vang dừng lại.

“ Có chuyện gì? vì cái gì dừng lại?” Mông Điềm giục ngựa đến trước hỏi.

“Tướng quân, sơn cốc phía trước giống như có động tĩnh.” Tiên phong bộ đội một tên tướng sĩ lập tức khiển ngựa đến trước chỉ huy báo.

Nghe vậy, Mông Điềm lông mi nhíu một cái, nhìn qua phía trước sương mù tràn ngập, yên tĩnh để lộ ra một tia quỷ dị, đối mặt phía trước không rõ tình huống, Mông Điềm không dám tùy tiện hành động, thế là hạ lệnh “Phái người tiến đến tìm tòi.”

“Vâng!” Tướng sĩ thụ mệnh lập tức phi ngựa tay nâng thiết kích chạy thẳng đến trước.

Mông Điềm nghĩ ngợi, hạ lệnh “ bố trí xong phòng thủ trận hình, để phòng có biến!”

Quân đội lập tức tập kết đến cùng một chỗ, xếp thành phòng thủ trận hình.

Cùng với đó, phía trước sương mù nồng đậm, trong cái mê vụ đó một trận cộc cộc tiếng vó ngựa truyền vào đám binh sĩ tai.

Bọn họ thấy được từ trong sương mù đi ra chính là con ngựa của gả đồng đội đi trước dò đường, chỉ là chiến hữu liền không thấy nữa.

“Phía trước người nào? Giả thần giả quỷ!” Mông Điềm phát hiện được trong sương mù lại hiện ra một thân ảnh con người, quát lớn.

Cơn gió quét qua sương mù bớt đi, thân ảnh chậm chậm hiển hiện.

Mông Điềm không khỏi giật mình : “Sao lại là. . .”

Kẻ đứng là Cái Nhiếp, cùng lúc thân phận lộ ra sát khí lan tỏa chán nhiếp.

“ Hí hí hí” Mấy con ngựa như kinh sợ hí vang lên, động vật luôn đối với nguy hiểm tính mạng mẫn cảm hơn xa với con người, đối với sát khí mẫn cảm bất an đem hai chân

Cái Nhiếp nói :”Mông tướng quân, lại gặp mặt rồi.”

“Là Cái Niếp!”

“Là Kiếm Thánh Cái Niếp?”

“ Tung hầu Cái Nhiếp!”

“Là hắn?”

Nhìn thấy đối phương thân ảnh, đám quân nhân cũng là khó có thể tin nói nhỏ.

“Là Cái tiên sinh ư, chia tay ngày trước,chẳng ngờ lại trùng phùng nơi này.” Rất nhanh khôi phục dĩ vãng tỉnh táo, Mông Điềm khách khí nói.

Cái Nhiếp hỏi : “Lâu nay có khỏe”

“Tiên sinh không biết mình là trọng phạm truy nã của đế quốc ư?” Đây là Mông Điềm đang nhắc nhở Cái Niếp, cũng là đang nhắc nhở sau lưng quân sĩ.

Gả phía trước đã không còn là trọng thần của đế quốc, Tung hầu của Đại Việt, người được bệ hạ thưởng thức tán thành ban hiệu Kiếm Thánh cùng tặng cho Uyên Hồng, mà chính là thù địch, mặc kệ hắn trước kia cỡ nào thụ các tướng sĩ khâm phục, này cũng đều là trước kia.

“Biết.” Cái Nhiếp bình thản trả lời.

Mông Điềm hỏi : “Vậy tiên sinh có biết cánh quân này đang đi lùng bắt tiên sinh cùng đồng bạn tiên sinh sao?”

Cái Nhiếp đáp : “ Biết”

“ Phải chăng tiên sinh là đến đầu án tự thú?” Mông Điềm hỏi

Cái Nhiếp đáp : “Không phải.”

“Vậy tiên sinh đợi chờ ở nơi này có gì chỉ giáo ?” Mông Điềm lạnh lùng mà hỏi.

Cái Nhiếp nói : “Có một chuyện muốn khuyến cáo Mông tướng quân.”

Mông Điềm nói : “Ồ? Tiên sinh có gì chỉ giáo?”

Cái Nhiếp nói : “Xin Mông tướng quân quay về doanh, chớ đi tiếp nữa.”

“Đại quân đã động, há có thể vô công mà về?” Mông Điềm mở miệng chất vấn

Cái Nhiếp nói : “Không biết Mông Tướng Quân có nghe nói qua, trận chiến ở Tàn Nguyệt cốc Thạch Môn hiệp chăng?”

Một trận gió lạnh thổi qua, các tướng lĩnh lần nữa nghe được có người đề cập Tàn Nguyệt cốc thảm bại, cũng không thấy phía sau mát lạnh, nhao nhao : “Tàn Nguyệt Cốc!”

“Cái Nhiếp ngươi chịu ơn sâu của hoàng đế bệ hạ, thế mà bội nghĩa thất tín, chạy khỏi đế quốc, còn tập kích quân đội đế quốc!” nghe Cái Nhiếp thế mà lại nhấc lên chuyện này, Mông Điềm há miệng đem Cái Nhiếp phản đồ hành vi chất vấn.

“Bọn họ ngăn trở ta đường đi. Ta không thích giết chóc.” Cái Nhiếp bình thản nói.

Mông Điềm đáp : “Vậy bây giờ là ngươi ngăn trở ta đường đi.”

Cái Nhiếp : “Tiến lên vẫn là lui lại, sinh tử toàn bằng Mông tướng quân suy nghĩ mà ra.”

“Ha ha ha ha. . . Cái Nhiếp, tuy ngươi là Kiếm Thánh của đế quốc, nhưng cũng quá mức cuồng vọng rồi đó! dám dùng sức một người, uy hiếp đế quốc thiết kỵ toàn quân sinh tử!” Mông Điềm cười lớn nói.

Cái Nhiếp nói : “Mong tướng quân cân nhắc.”

“Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh mà ngươi đối mặt ngày hôm nay, là con chủ bài trong đội quân tinh nhuệ của đế quốc, há có thể là Long Hổ kỵ binh ở Tàn Nguyệt Cốc?” Mông Điềm kiêu ngạo nói.

Cái Nhiếp nói : “Nói sống chết đều do quyết định của tướng quân, không phải là sống chết của toàn quân thiết kỵ. Mà sống chết tại hạ nói chỉ quan hệ đến một người.”

“Ngươi là đang uy hiếp ta?” Mông Điềm hai con ngươi phát lạnh, sát ý nói.

“Cái Nhiếp bất lực đối kháng toàn quân, nhưng là, tại loạn quân lấy bên trên thủ cấp thượng tướng, vẫn là có tương đương nắm chắc.” Cái Nhiếp khẳng định cùng tự tin nói.

Gắt gao nhìn chằm chằm Cái Niếp, Mông Điềm rút ra bên hông bội kiếm hạ lệnh cho quân sĩ : “Toàn quân nghe lệnh, người này là yếu phạm truy nã số một đế quốc, nếu như thu hoạch đầu của hắn, tiền thưởng là. . .”

Lời nói chưa xong, Mông Điềm đột nhiên cảm thấy một trận lãnh ý, khó có thể tin nhìn lấy Cái Nhiếp lập tại tọa kỵ phía trên.

“ Tốc độ này, sao có thể” Mông Điềm giờ phút này nội tâm rung động, khoảng cách của hắn cùng Cái Nhiếp có hơn mấy trăm mét, ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt đã rút ngắn.

“ Xoẹt!”

Phẫn nộ cùng không tin, Mông Điềm ra sức huy kiếm mà đi, một đường kiếm khí lăng lệ quét ra trước.

“ Keng!”

Phía trước Cái Nhiếp lại là nhẹ nhàng nhảy lên, tay kiếm nhẹ lấy Mông Điềm sống kiếm liền như vậy nhẹ nhàng bâng quơ tránh thoát qua phía sau.

Sau đó, Mông Điềm chỉ cảm thấy cần cổ hàn ý trận trận, liền phát hiện ra được một thanh kiếm gỗ gát trên cổ mình.

“Tướng quân!” Gặp Mông Điềm bị bắt, đám quân sĩ phía sau lo lắng, tuy nhiên không ai đi lên mà giữ nguyên hàng ngủ.

“Sinh cùng tử, chỉ ở Tướng quân một ý niệm.” Cái Nhiếp lại nói.

“Mộc kiếm?” Nhìn qua cần cổ mộc kiếm, Mông Điềm lần nữa khó có thể tin.

Cái Nhiếp cảnh cáo : “Thương Vân Giáp của tướng quân có thể ngăn trở thiên hạ lợi khí, có điều đối với yết hầu của tướng quân, mộc kiếm đủ rồi”

“Chỉ dùng một thanh mộc kiếm, liền có thể làm cho ta vào chỗ chết, không hổ là Kiếm Thánh Cái Niếp.” Đối mặt tử vong, tại ngắn ngủi kinh hoảng, Mông Điềm trong nháy mắt khôi phục qua, từ đáy lòng tán dương.

“Tướng quân còn có một lần tuyên bố quân lệnh. Nếu như chọn sai, có thể là lần cuối cùng trong đời tướng quân.” Cái Nhiếp nhắc nhở cùng uy hiếp.

“Ha... Ha... Ha ha... Ha ha ha” Mông Điềm không chút sợ nào cười, tiếng cười dứt nhìn về phía thuộc hạ của mình kiêu ngạo nói : “ ngươi xem, cho dù chủ tướng bị địch khống chế, nhưng quân lính của ta vẫn không loạn đội hình. Ta sớm đã nói qua, Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh là đế quốc tinh nhuệ vương bài, coi như ngươi có thể giết chết ta, bọn họ vó sắt có thể đem ngươi nghiền nát thành bùn!”

Trong nháy mắt, Mông Điềm sau lưng quân lính nâng lên binh khí, chỉ cần Cái Nhiếp dám động thủ, các tướng lĩnh liền tuyệt sẽ không để hắn còn sống rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK