Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi đi Thiên Trạch tàn sát càng thịnh Sở quân lại càng hoảng sợ, cuối cùng tan đàn xé nghé, đại quân nghiêm mật bị chia cắt với Luyện Khí Chi Kiếm, hỏa diễm nóng bức phân tách và chia thành các phần quân tách biệc.

Và chờ Thiên Trạch cướp đến giết chết.

Càng ngày quân Sở sĩ khí bại giảm, cuối cùng lấy Cảnh Duệ, Hạng Yến thống binh rút lui mà đại quân nước Sở dẫm đạp lên nhau mà chạy.

“ Thắng rồi!”

“Bệ hạ uy vũ”

“Việt Đế vạn tuế”

“ Chúng ta thắng rồi”

“Bệ hạ thần uy cái thế”

“ Sở quân bại trận rồi”

“ Sở quốc đại quân bị Việt Đế bại rồi”

“ Quá sung sướng! Thắng rồi”

Trong thành Thăng Long, người dân đứng trên thành tường đổ nát hoặc không ít kẻ bạo gan đi ra cổng thành, hoặc là đứng trên chổ cao quan sát chiến trường, thấy được quân Sở bị Việt Đế đánh cho tan nát, ai nấy reo hò.

Quân Sở càng ngày càng bại theo Thiên Trạch mở ra trận pháp và cho thuộc hạ xông ra ngoài, tham dự vào chém giết

“ Giết!” Khấu Trọng hét to nhất có thể, cởi ngựa thống suất binh mã dưới trướng mình truy đuổi.

Đám kỵ binh của hắn đuổi theo, khí thế không nhỏ.

Lý Tịnh khí thế cũng không kém mang binh truy giết.

Đại lượng cao thủ đạp khinh công đuổi theo truy giết.

Về phần Thiên Trạch khi thấy Sở quân bại trận liền thu lại Luyện Khí Chi Kiếm, sau đó cướp đến vị trí đại quân nước Hàn.

Chỉ là Bạch Diệc Phi quá giảo hoạt, khi nghe Ngô Liêm bị giết hắn lập tức quyết đoán rút binh ngay.

Bát Quái Trận Kỳ trong có một đường sinh cơ, đi chính xác lối đi đó có thể xông ra trận pháp vây nhốt.

Bạch Diệc Phi nhất thời không tìm ra được nơi nào đi ra nhưng được cái thủ hạ hắn đông đảo, dưới hắn mệnh lệnh để cho không ít kẻ làm chuột bạch đi dò đường, hy sinh không ít kẻ thì cũng dò ra được lối ra, lập tức thống suất quân sĩ mà chạy đi.

Khi Thiên Trạch đến thì quân Hàn đã rút đi được một nữa.

Hắn lập tức sở ra Luyện Khí Chi Kiếm giết một nữa còn lại, không cho bọn chúng rời đi, sát hại mấy chục vạn người này khiến hắn tiêu tốn gần hai tiếng thời gian, sau đó lại truy sát đại quân Hàn quốc thêm hai mươi dặm khiến cho Bạch Diệc Phi tổn thất nghiêm trọng, chỉ còn mang tầm 20 vạn quân trở về.

Thiên Trạch không muốn giết Bạch Diệc Phi sớm nên tha cho hắn mang quân rời đi, dọc đường trở về dùng Thần Ma Thái Cực Đồ hút hết quân sĩ nước Hàn bị giết vào trong, chờ trở về đô thành thì ném vào Phệ Sinh Linh Hóa Long Tuyệt Trận cho bản thể.

Tiếp đến Thiên Trạch lại chạy qua hổ trợ cho Lý Tịnh và Khấu Trọng truy sát quân Sở, khiến cho quân Sở đã bại thương còn thảm hại hơn.

150 vạn quân Ngô Liêm xuống Thăng Long dưới Thiên Trạch thủ đoạn chưa đủ10 vạn quân mà về đất Sở, đem hung uy của hắn truyền khắp các nước.

Sau đó hắn lại thống lĩnh quân đội cùng thủ hạ đến chổ của quân Ngô, Cửu Long Kỳ Trận giam giữ đại quân vẫn không phá, chỉ một ít lính Ngô không nằm trong trận pháp là bỏ chạy.

“ Ác ma! Ngươi là ác ma!”

“ Trời ơi Việt Đế trở lại rồi!”

“Hắn.... hắn trở lại!”

Vô số lính Ngô nhìn thấy cái thân ảnh như thần ma kia hiện ra kinh hồn táng đảm.

Không cách nào thoát ra được trận pháp, lại thêm tin tức chiến bại của hai nước kia từ trong thành dân chúng truyền ra, thời gian càng kéo dài càng khiến cho sĩ binh nước Ngô dọa sợ.

“ Năm xưa Phù Sai đánh bại Việt quốc đem Câu Tiễn bắt về Cô Tô, hôm nay trẫm cũng đáp lễ lại. 150 vạn quân Ngô chỉ giữ lại 1 vạn người về truyền tin cho y hay, trẫm tiếp tục chờ hắn chỉnh đốn binh mã mà đến chinh phạt”

Vừa nói Thiên Trạch đem pháp bảo ném xuống đại quân, các thanh pháp bảo tàn sát.

Thê thảm tiếng la vang không ngừng vang lên, kèm theo tiếng sợ hãi, hoặc là đám quân Ngô đem binh khí bắn lên không trung, hoặc là công phá trận pháp.

“ Kính xin bệ hạ khoan dung độ lượng, từ bi thương xót mà tha cho binh sĩ Ngô quốc”

Một cái hòa thượng ở lồng trận pháp vội quỳ gối xin tha, kéo theo phía sau mấy chục cái tăng nhân làm theo.

Y là Bất Hư một cao tăng Phật môn, cũng là bằng hữu của Thiên Kiếm Vô Danh.

Đại hội trừ ma Bất Hư cũng tham dự vào, y là một trong những người may mắn còn sống sót, mấy ngày nay hổ trợ những người bị thương hoặc có ý định vào thành xin Việt Đế giảm bớt sát phạt.

Sau khi đại trận thủ hộ được Thiên Trạch mở ra, Bất Hư cũng tìm ra ngoài thành cùng các đệ tử Phật môn khác, ý đồ muốn khuyên hàng giảm sát sinh. Hiện giờ Việt Đế trở về ra tay tàn sát, không đành lòng mà hắn xin tha.

Thiên Trạch chẳng một chút để ý gì cả, nói : “ lũ Phật môn các ngươi đều là lũ dối trá hư ngụy, mấy ngày trước thì kéo đến vì trừ ma cho thiên hạ, bây giờ lại bày ra một bộ trách trời thương chúng sinh, các ngươi nên xin Phật của các ngươi chứ không nên xin Bản Đế làm gì!”

Bất Hư mở miệng : “ trời phật có đức hiếu sinh, bệ hạ có Thần Ma chi lực, bây giờ đại quân Ngô quốc đã chiến bại, nếu như tha cho bọn họ, cái uy cái đức của bệ hạ sẽ được Ngô quân đem về.”

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ cút không thì chết”

Bất Hư nói : “xin bệ hạ rũ lòng từ bi! Nếu như bần tăng cái chết có thể khiến bệ hạ thay đổi ý niệm, bần tăng xin nguyện chết”

“Xin bệ hạ rũ lòng từ bi” mấy chục cái tăng nhân ở sau cùng nói theo.

Một cái hắc y nữ tử cướp đến gần : “ bệ hạ! người chết cũng đã nhiều rồi! xin hãy tha cho bọn họ”

Bạch Tố Trinh tuy xưng Ma nàng tâm tính thiện lương cho nên không đành lòng nhìn thảm sát bên dưới.

“ Từ xưa đến nay có bá nghiệp nào không thây chết đầy đồng, có quân vương nào cơn giận không tắm máu vạn dặm. Nàng có biết hôm nay trẫm không có năng lực, mấy trăm vạn quân vào thành sẽ có kết cục gì không?” Thiên Trạch lạnh nhạt nói.

Ma Chủ thở dài : “ Tố Trinh biết rõ, nhưng mỗi cái người kia cũng đều có gia đình cả, họ chết rồi con cháu họ sẽ mang lấy thù hận, ân oán kéo mãi không dứt.”

Thiên Trạch nói : “ vậy thì thế nào? đến bao nhiêu kẻ trẫm đều giết cả! trẫm ý đã quyết, nàng chớ có nhúng tay vào. Tha cho bọn chúng, trẫm đã từ bi tha cho 1 vạn người rồi”

“ Bệ hạ” Ma Chủ kêu lên.

Thiên Trạch đưa mắt nhìn đám hòa thượng kia : “ về phần các ngươi, trẫm còn chưa giết các ngươi đó là vì sự vụ chưa xong. Một khi giải quyết, Phật môn các ngươi dám can đảm đến Thăng Long trừ ma, trẫm đều diệt sạch. Không một chùa miếu nào có thể thoát khỏi cả.”

Nói xong hắn cướp vào trận trong, sau đó nắm lấy hung binh mà tàn sát.

“ A di đà phật! A di đà phật” Bất Hư chỉ biết chắp tay niệm phật, hắn biết vị kia đối với Phật môn có ác cảm, hiện giờ cứu người không thành lại nghe được hung tin, lòng hắn khó mà an tịnh được, chỉ là số kiếp đã tới biết tránh làm sao?

“ Y còn muốn giết!”

“ Đúng là ma đầu cái thế”

“ 150 vạn quân chỉ giữ lấy 1 vạn!!”

“ Y còn muốn diệt Phật môn ta”

“ A di đà phật! A di đà phật!”

“ Thiên hạ đệ nhất Ma cũng là đệ nhất cường giả”

“ Trời đất này liệu còn có ai cản được y nữa?”

“ Bệ hạ thần uy cái thế! thiên hạ vô địch”

“ Bệ hạ uy vũ!”

Từng cái từng cái người quan chiến ở cổng thành đông không ngừng hỗn tạp trong tiếng reo hò của dân Việt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK