Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách xa Bách Việt chi địa mấy vạn dặm.

Một chi rồng rắn người ngựa di chuyển kéo lên bụi mù, trước sau có trọng binh hộ tống thẳng hướng về một nơi.

Đoàn người đi mãi không dừng, vượt qua trưa đến tối xuống tiếp cận một tòa thị trấn thị dừng lại, tại chổ nghỉ ngơi.

Trong đoàn người xe ngựa không ít, nhưng to lớn cùng đại khí nhất vẫn là hai khung trung tâm.

Dẫn trước xa hoa khung xe ngựa, lụa hồng treo các bên che, hai bên có nữ tử mặc hồng y đội nón vành mang bội kiếm dục ngựa đi cùng.

Tích Nguyệt trên tay mang theo một khay gỗ, trên đó đựng một chén ngọc tạo hình hoa sen bốc lên hơi nóng, chậm rãi vén rèm che đi vào trong.

Đi cùng với nàng còn là tỷ muội song sinh, nàng cầm một bình ngọc mang theo.

Anh Tuyết quỳ ngồi một tay chống cằm cười ngây ngô, ánh mắt nhìn cửa sổ trên khung xe đã vén rèm.

Tích Nguyệt lại gần nhìn thấy biểu hiện kia thở dài một hơi, nàng biết công chúa điện hạ đang nhớ lấy thiếu thành chủ, đi đến gần đặt khay gỗ cẩn thận đem chén cháo đến gần, Tích Nguyệt mở lời : “ công chúa điện hạ, đến giờ dùng bửa rồi ạ”

Anh Tuyết nghe xong chỉ cười nhẹ không đáp, lấy tay đem muổng ngọc múc một muổng đem lên gần miệng, nhẹ thổi.

Nhưng vừa cho vào miệng ăn liền buông ra, một cổ tanh nồng xông lên để nàng buồn nôn không thể ăn tiếp.

“ Đây là cháo gì? sao lại tanh như vậy?” Anh Tuyết dò hỏi, kìm lòng che lấy nôn ra.

Tích Nguyệt nghe đem cháo lại gần, quan sát cháo không có sai lầm, nghi hoặc dò hỏi : “cháo bào ngư, đây là cháo công chúa điện hạ thích ăn nhất mà!”

Anh Tuyết nhận được đáp án cũng bất ngờ, nhưng cũng không truy tiếp : “ mau đem đi, sau này đừng nấu cháo này nữa”

Tích Nguyệt nghe xong liền đứng dậy, chậm mang chén cháo đem ra xa giá để thuộc hạ đem đi.

Liên Hoa đem bình ngọc rót ra chén ngọc nước ấm, lo lắng nói : “ mấy ngày nay công chúa luôn muốn buồn nôn, có cần tìm Đại Phu xem thử không?

Anh Tuyết tiếp nhận chén ngọc uống một ngụm, cự tuyệt : “ Bản cung không sao! có thể thời gian này quá mệt. Bảo hạ nhân nấu chút đồ ăn thanh nhiệt là được”

Tích Nguyệt sẵn tiện ở ngoài nghe được dặn dò thuộc hạ đi làm.

“ Công chúa, mấy ngày nay có vài cái nữ tử ngả bệnh, ngài lại đường dài bôn ba, chi bằng thử xem thử Đại Phu một chút, cũng để cho bọn nô tỳ cùng Thân Vọng công tử an tâm” Liên Hoa một bên đệm lời.

Anh Tuyết nghe xong ngẫm nghĩ liền gật đầu.

Tích Nguyệt lại dặn dò thêm cho thuộc hạ đi mời Đại Phu, còn bản thân thì trực tiếp đi xuống chổ đầu bếp đích thân giám sát.

Chừng mươi phút một Anh Hoa cung thị nữ dẫn theo một cái lão nhân bạc trắng đầu đi đến, lão là một trong các Đại Phu đi theo sứ đoàn Đại Chu.

“ Vương Đại Phu công chúa đang nghỉ ngơi, mời ông vào trong” Liên Hoa đón đầu dặn nói.

Vương Lực leo lên xa giá đem giày cởi bỏ rồi chậm bước vào trong, sau đó cung kính thi lễ với Anh Tuyết công chúa, cũng không phát ra thanh âm tránh nhiễu loạn công chúa nghỉ ngơi.

Anh Tuyết lúc này đã nằm nghỉ ngơi trên xa giá.

Vương Lực đi đến gần, quỳ ngồi bên cạnh một tay đưa ra bắt lấy cổ tay phải của công chúa, xem mạch.

Vương Lực mặt có chút biến sắc tràn đầy lo lắng.

Chừng năm phút, hắn lại thu tay sau đó cung kinh thi lễ đi ra.

Liên Hoa đi theo sau, chờ Vương Lực mặc xong giày đi xuống khung xe, mở lời thăm hỏi : “ thời gian này công chúa điện hạ thường xuyên buồn nôn, không biết sức khỏe có an khang không ?”

“ Hồi Nội Vụ Chưởng Ti, phượng thể của công chúa điện hạ vẫn không sao? chỉ là mệt mỏi quá độ mà dẫn nên tâm bệnh” Vương Lực trước trả lời câu hỏi.

Liên Hoa nghe vậy gật đầu, phất tay cho hắn lui đi.

Vương Lực thi lễ rời đi, nhưng tâm thần hắn không yên, mồ hôi tuôn ra khắp người.

Đợi rời khỏi xa giá của Anh Tuyết, hắn một mạch hướng về Thần Bộ môn chổ đi.

“ Phương hướng đó là Sách Liên Thành....” Liên Hoa trực giác nữ tử ẩn ẩn cảm nhận Vương Lực có gì che dấu, bởi nàng bắt được hắn thần sắc khi bắt mạch thay đổi, lại thêm khi hắn rời đi khẩn trương, nghi ngờ liền bám theo sau, phát hiện ra hắn muốn đến nơi.

“Ba!”

Một hòn đá được Liên Hoa cách không vận khí, trực tiếp điểm á huyệt.

“ Vương Đại Phu, công chúa lại muốn triệu kiến ông? Làm phiền ông đi theo ta một chút” Liên Hoa cướp nhanh đến trước, không cho Vương Lực cơ hội phản kháng mở cướp lời.

Vương Lực khẩn trương mồ hôi tuôn ra như mưa song hắn không thể nói ra lời, dưới ánh mắt uy hiếp của Liên Hoa chỉ có thể theo mệnh đi theo.

“ Nói!” Liên Hoa một đường mang theo Vương Lực trở về, đem hắn tại khung xa giá phía trước, sai phái thuộc hạ canh chừng không cho ai lọt vào, quát lạnh một tiếng, cũng giải trừ á huyệt.

Vương Lực dưới khí thế của Liên Hoa ngả bệch dưới mặt đất, run giọng : “ tiểu nhân, tiểu nhân không biết.... không....”

Liên Hoa trực tiếp khiến dải lụa đến cổ, lạnh giọng hơn : “ nếu ông nói ra sự thật cùng kín miệng, bản Chưởng Ti sẽ tha mạng cho ông, bằng không ta đi mời một cái Đại Phu khác”

Bị uy hiếp, Vương Lực không có đường lui lắp bắp trả lời : “ công chúa.... công chúa... hoài phụng thai”

Lúc hắn xem mạch cho Anh Tuyết công chúa, trên mạch tượng có hỉ mạch, hắn hành y nhiều năm không thể nào xem lầm.

Công chúa mang hỉ mạch là chuyện vui, nhưng tại thời điểm này chính là bùa đòi mạng của tất cả đám người ở đây. Hắn không quá ngu để đoán ra hài tử cha là ai, trừ Mộ Dung Diệp ra còn là ai được?

Công chúa chưa gả chồng đã có thay đây là trọng tội của Đại Chu hoàng thất. Bây giờ lại là khâm điểm gả cho vị thần ma kia, còn chưa đến gã cưới đã có thai kẻ khác, một khi sự việc này lộ ra đây chính là chọc giận vị kia.

Vì mạng nhỏ của mình cũng như Đại Chu, hắn không thể để Anh Tuyết mang thai đến Bách Việt được, mà chuyện này muốn giải quyết thì càng trực tiếp, chính là mật báo cho thái tử người.

“ Hả” Liên Hoa kinh ngạc.” Chuyện này là thật sao?” Liên Hoa truy vấn.

“ Thật!” Vương Lực run giọng đáp : “ tiểu nhân hành y trong cung hơn 10 năm, phi tần trong cung đều do tiểu nhân xem bệnh, chuyện này sẽ không nhầm được”

“ Đa tạ Vương Đại Phu! Việc này chỉ đến đây thôi” Liên Hoa từ trong ống tay áo lấy ra một đồng vàng tiền tròn thả vào tay lão Đại Phu, dặn dò : “ đừng để người ngoài biết, nếu tiết lộ ra ngoài nửa điểm phong thanh”

“ Không! tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám” Vương Lực vội vả thề thốt.

Liên Hoa nói : “ vẫn phiền Vương Đại Phu kê thuốc dưỡng thai để cơ thể công chúa điện hạ thêm khỏe mạnh”

Vương Lực đáp : “ tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức để công chúa điện hạ mẫu nữ bình an”

Liên Hoa gật đầu, sau đó vươn tay vận khí trực tiếp cách không, đem lụa cùng bút trong xa giá của công chúa đem đến cho Vương Lực.

Vương Lực khẩn trương càm bút viết ra đơn thuốc dưỡng thai, viết xong hắn dâng lên cho Liên Hoa nói : “ hồi....”

Còn chưa nói hết, Liên Hoa dải lụa quàng trên vai thoát ly, sắc bén cắt đứt yết hầu.

Vương Lực chết không kịp nói bởi á huyệt lại bị Liên Hoa phong bế, cả thân hình bị nàng khiển lụa cuộn đi, trong đêm bí mật xử lý.

Vương Lực giấu kín chuyện không báo, lại đến chổ Sách Liên Thành, chuyện trọng đại liên quan đến tính mạng Anh Tuyết, nàng làm sao dám thả tên này rởi đi được, chỉ có kẻ chết mới đem bí mật này lấp xuống.

Xử lý xong xác chết, ngụy tạo thành tai nạn, Liên Hoa trở về xa giá Anh Tuyết.

Tích Nguyệt trùng hợp đem thức ăn về, nhìn thấy sắc mặt vừa vui vẻ lại đổi sang lo lắng của muội muội : “ có chuyện gì thế”

“ Công chúa hoài phụng thai” Liên Hoa đi đến kề sát tai nói nhỏ.

Một lời này làm cho Tích Nguyệt biến sắc.

“ Chuyện này làm sao mới tốt? theo luật pháp Đại Chu công chúa chưa thành thân đã mang thai, là đại tội tổn hại danh dự của hoàng thất Đại Chu, hơn nữa công chúa lại trên đường thông hôn” Tích Nguyệt tràn đầy bất an lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK