Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Việt năm thứ nhất, tháng tám, mồng sáu.

Đế Cung năm ngàn mét ngoài.

Một nhóm mười hai người đang tụ tập tại một tòa lâu cao, từ trong phóng mắt ra ngoài thấy được không ít kiến trúc trong Đế Cung.

Một cái nam tử đứng tại cửa sổ nhìn xuống, hắn thấy được có vài cái bóng ảnh thấp thoáng xung quanh tòa lâu, hắn nói : “ cả thảy ba cái theo dõi, mỗi cái đều là Kim Cương Cảnh người”

Y mặc một bộ màu vàng, có bốn hàng lông mày đặc thù, trên giang hồ được rất nhiều người biết đến, Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng là cái ưa nhúng mủi vào chuyện kẻ khác, động tĩnh lớn xảy ra ở Thăng Long hắn làm gì không muốn đến chứ, mà khi đến không chỉ một mình mà còn mang theo bạn tốt Hoa Mãn Lâu đi theo.

Cả hai đã đến đô thành được ba tháng hơn, tại thành trong ngắm hoa thưởng nguyệt, dạo chơi không ít, còn quen thêm không ít cái bằng hữu. Chẳng hạn như mấy cái người đang ngồi trong phòng.

“ Chỉ có ba cái thôi à!” Hoa Mãn Lâu nâng chén rượu trên tay, nhẹ nhàng nói, có chút bất ngờ với số lượng ít lẫn thực lực thấp như vậy.

“ Ba đêm trước, Cái Nhiếp dẫn một nhóm người vào thành, trong đêm Việt Đế gấp triệu La Võng thủ lĩnh và Mông Ngao đến. Qua ngày mai giám sát của Tống thị cũng giảm xuống” Tô Dung Dung nói.

“ Giảm sát thấp xuống việc này không phải chuyện tốt sao? có khi y đã bỏ qua cho các ngươi rồi” Hồ Thiết Hoa uống rượu của mình nhìn một nam tam nữ nói.

Một nam ba nữ kia chính là hy vọng mà Tống thị trên dưới gởi gắm vào bây giờ, Tống Sư Đạo; Tống Ngọc Hoa; Tống Ngọc Trí và quan trọng nhất cũng là người có tiếp xúc nhiều nhất với Việt Đế, Tống Điềm Nhi.

Cả bọn có mặt ở nơi này là muốn vào Đế Cung diện kiến nhưng không được triệu lấy, cuối cùng đành phải trở về, trên đường lại phát giác được nhóm Sở Lưu Hương, lời ra tiếng vào thì cùng cả bọn tụ hội, còn nhận biết thêm Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu.

“ Chúng ta thà tiếp tục giám sát như trước còn hơn” Tống Sư Đạo ngữ khí có phần sa sút lên tiếng.

“Theo chúng tôi biết được La Võng thủ lĩnh đã rời thành” Tống Ngọc Trí so với mấy cái mỹ nữ phía trước cũng không kém phần nhan sắc nói vào.

“Các ngươi nghĩ rằng bọn họ đến Lĩnh Nam ư?” Lục Tiểu Phụng đến bàn sập ngồi, cất lời hỏi.

Tống Ngọc Hoa đáp : “Tống thị cùng Việt Đế kết oán, Lĩnh Nam lại là đất trước của Việt quốc cũ. Lần này đại lượng cao thủ rời thành, mà không thiếu các thế lực muốn nương nhờ Việt Đế, chỉ sợ....”

Nàng không nói hết nhưng nhiều người cũng hiểu chuyện mà nàng ta lo lắng. Đó là Tống thị chìm trong họa diệt vong.

“ Các vị sao không thử hổ trợ người dân Việt quốc, khiến y nguôi giận chứ. Hiện giờ Đại Việt tân chính mới lạ rất cần dùng người đây” Lục Tiểu Phụng sờ ria mép hỏi.

Tống Sư Đạo nói : “ Lục huynh có điều không biết, chỉ cần Tống thị người hoặc thế lực chúng ta thoát khỏi Lĩnh Nam liền bị giết chết, chúng ta cải trang thành dân thường mặc lên Bách Việt y phục mới đến được nơi này. Khi vào thành cũng đã nhập vào Chiêu Hiền Điện, song vẫn chưa có an bài gì cả”

“ Lần trước Thăng Long chi chiến, Tống gia chủ cùng Ám Hà vây giết Việt Đế, sau lại phái đại quân áp thành. Rồi đến ba nước công thành lại cho người lén mang thuốc nổ vào trong, Việt Đế đối với Tống thị có thể nói là có ân oán. Nhưng ân oán này so với Hàn vương và Dạ Mộ thì không lớn bằng, ta nghĩ ngài ấy muốn gây áp lực, nếu Tống thị quy hàng hoặc là dời đất có thể giữ lại được con đường sống” Lý Hồng Tụ nói ra mình phán đoán với vị Việt Đế kia.

“ Ta thấy muốn gặp y cũng không phải là không khó đâu, Hàn Phi có thể thông qua Cái Nhiếp, Tiêu Nhược Phong có thể thông qua Lý Tâm Nguyệt, sau các người không thử một chút” Lục Tiểu Phụng lại đưa ra chủ ý.

Sở Lưu Hương nói : “ Việt Đế không trọng dụng bọn họ, lại thêm đất Lĩnh Nam, hơn nữa tại thành này có thể giúp bọn họ trèo lên Long Lộ có ai đây? Nếu có chỉ có một người, chỉ là cô ta một tháng nay mất tăm, hiện giờ lại bận rộn”

“ Bận rộn làm Đế Phi” Hồ Thiết Hoa nói.

Lục Tiểu Phụng liền hứng thú : “ mỗi cái Đế Phi đều là tuyệt sắc giai nhân, không thì cũng có bản lĩnh không nhỏ, ta rất hiếu kỳ là vị nào thế?”

“ Cao Á Nam” Lý Hồng Tụ nói.

“ Thanh Phong Kiếm Tiên” Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng nghe được cái tên này đã biết nữ tử kia là ai.

“ Để nữ tử vào triều, bảo hộ quyền lợi, thêm một ngày lễ hội. Có ai dám làm như y không chứ, cho nên Tử Công Kê ngươi thua không oan à” Hồ Thiết Hoa nhìn bên cạnh Cơ Băng Nhạn uống rượu, một tay vỗ lên vai hắn cố tình thêm một đao vào vết thương.

“ Uống rượu của ngươi đi” Cơ Băng Nhạn khó chịu nói.

Lục Tiểu Phụng nói : “ không sai! không sai! luận về thương hoa tiếc ngọc trên đời này chưa ai qua bằng Việt Đế. Nữ tử khắp thiên hạ chỉ sợ bị y đoạt tâm cả rồi, cùng vị ấy tranh nữ nhân, ai có thể so được chứ. Ta vừa ý cô nương, người ta cũng chạy vào trong Đế Cung mấy tháng nay”

Tống Sư Đạo than thở : “ thật lòng mà nói ngài ấy là một cái vô tuyền khoáng hậu đế vương, dám làm những chuyện không một quân vương nào dám làm”

Lời này rất được đám người trong tán đồng, bọn họ đến nơi này cũng một thời gian cho nên biết được không ít chuyện của Đế thành, ai nấy cũng chấn kinh trước phách lực của Việt Đế.

Cả bọn trò chuyện thêm tầm mười phút, đột nhiên cả gian phòng an lặng.

Ai nấy đều đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, ngoài đó, một cái thân ảnh nữ tử xinh đẹp đang ngự một thanh kiếm màu xanh lam.

Thiếu nữ vận một bộ lam y, hai dải lụa bồng bềnh không gió lại trôi nổi, trên đầu trang sức trâm ngọc án lấy, ai nấy nhìn sơ qua cũng bị nàng ngoại hình lẫn dung mạo hớp hồn.

“ Cao Á Nam!” Cơ Băng Nhạn trước phản ứng, hắn nhận ra cái nữ tử này dung mạo.

Là cái nữ tử hắn tâm động, tuy nhiên mấy tháng trước hắn đã biết rõ mình không còn cơ hội nào. Bây giờ nhìn lại nữ nhân này, lòng hắn lại xao động lên. Nhưng rất nhanh Cơ Băng Nhạn trấn áp xuống, hắn biết mình và cô ta đã không thể.

Người đến chính là Cao Á Nam, nàng nhẹ nhàng khinh thân mà vào trong phòng, cây kiếm dưới chân phiêu phù rồi tiêu biến đi, mở miệng : “ các ngươi đều ở nơi này à”

Nàng sau khi cùng Thiên Trạch chung gối, mấy ngày nay cũng trợ giúp cho hắn sự vụ trong triều ứ đọng. Vốn định giải quyết xong một ít liền trở về Hoa Sơn một chuyến thông báo cho sư tôn, chỉ là hôm nay nhận được một cái tin.

Đó là phía bạn cũ hôm nay xử lý chính vụ truyền tin, trùng hợp nàng cũng muốn gặp gỡ cho nên mới đến nơi này.

“ Á Nam, cô bây giờ đổi quá! một tháng nay lại mất tăm, lẽ nào bị vị kia....” Lý Hồng Tụ cởi mở đi đến, lấp lửng nói.

Cao Á Nam hiểu ý, mặt thoáng đỏ lên nhưng không có phản bác.

“ Ta liền biết, Việt Đế làm sao bỏ qua được cô chứ, Đế Phi nương nương, người có biết hiện giờ có bao nhiêu nữ tử hâm mộ không. Đúng rồi, ta có nghe nói mỗi cái Đế Phi đều có một tòa tẩm cung trên trời à, Á Nam cô có hay không?” Tô Dung Dung đi đến, nàng cũng tham dự vào trêu đùa Cao Á Nam.

Cao Á Nam gật đầu.

Tô Dung Dung cười đùa : “Ta còn chưa vào trong đó bao giờ, nghe nói trong đó có trái cây dưỡng nhan tăng công lực, cảnh đẹp như tiên cảnh. Việt Đế lại rất thoải mái trong việc cho người ra vào, hơn nữa sắp đại hôn rồi, cô cho ta vào trong tẩm cung kiến thức kiến thức được không?”

Cao Á Nam gật đầu, nàng cùng với Nhân Hiệp chung đụng tuy thời gian ngắn nhưng rất ưa thích bọn họ, có thể nói là bằng hữu của nhau. Sắp đến lễ hôn của mình, Thiên Trạch lại không để ý chuyện ngoại nhân vào cung, và cho người nhà vợ vào tẩm cung, nàng cũng muốn để cho người mình vào trong.

Dù sao trong cung có quá nhiều thứ tốt, nàng có thể không cần nhưng người nhà của mình thì chưa chắc, có thể nhận được lớn cơ duyên. Dù sao nàng rõ ràng, Thiên Trạch thân phận chân chính dọa người thế nào.

“ Á Nam! Điềm Nhi có chuyện muốn nhờ” Tống Điềm Nhi nhìn nữ tử kia, cắn môi nhẹ, sau đó quỳ xuống.

Nàng trước kia cùng nàng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau không cần làm đại lễ như vậy. Nhưng hiện giờ, Cao Á Nam chính là cọng rơm cứu mệnh của bọn họ.

“Điềm Nhi mau đứng lên, có gì từ từ nói”Cao Á Nam phất tay đem Tống Điềm Nhi cách không nâng lên, nàng đến nơi này đã biết được phần nào chuyện.

Tống Điềm Nhi tính cách thế nào để nàng rõ ràng, hơn nữa kinh biến gần đây cũng để nàng cảm thông. Dù sau thân cha của nàng chính là Tống Trí, kẻ bị Thiên Trạch giết chết trong thành, hiện giờ Tống thị sắp diệt môn lại đè xuống thù giết cha đến kẻ thù cầu xin.

“ Á Nam! Xin cô đấy, cô không đồng ý ta sẽ không đứng lên” Tống Điềm Nhi mắt đỏ lên, khẩn xin.

Tống thị ba huynh muội cũng nối gót theo sau, quỳ bái thi lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK