Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mảnh rừng rậm hoang vắng.

"Thiên Kỳ, có thật có sơn tặc ở nơi này không, sao ta vẫn chưa thấy đây?” Xích Vũ không nhịn được nhìn về nữ hài bên cạnh lên tiếng.

“Hừ, đây là ta nghe Mặc Nha thúc nói được đây, chắc hẳn ở gần đây đi” Thiên Kỳ trắng mắt nhìn hắn đem ánh mắt đảo qua khắp nơi

"Ngươi nghe, hình như có động tĩnh."Hàn Vĩ nghiêng tai lắng nghe, đầu, nói "Có con ngựa, một thớt phía trước, tám ngựa ở phía sau."

Hai người nhanh chóng đưa mắt về hướng đó liền nhanh chóng đi đến phía trước, lúc này tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, một con ngựa đi đầu mà đến.

Mộ cái bạch bào thiếu niên, thần sắc rất là vội vàng.

Đúng lúc này, "Hưu" một tiếng, một mũi tên nhọn từ phía sau phóng tới chân con ngựa, con ngựa kia gào thét một tiếng, lập tức hướng về phía trước đập ra.

Thiếu niên mất đi trọng tâm, suýt nữa quẳng xuống, chỉ gặp hắn phi thân ở trên không nhất chuyển, lập tức tay phải trên mặt đất khẽ chống, vững vàng rơi xuống.

Cũng là như thế một trì hoãn ở giữa, đằng sau mấy thớt ngựa đã vây quanh, không nhiều không ít.

Lập tức, tựa hồ là sơn tặc, dáng dấp hung thần ác sát, trên lưng bên hông mang theo binh khí, một người cầm đầu cười ha ha, nói "Thế nào, trốn không a? Sớm sẽ nói cho ngươi biết đây là các đại gia địa bàn, ngươi chắp cánh cũng không bay ra được, ha ha ha ha!"

Bạch bào thiếu niên vừa chắp tay, nói : "Các vị, tại hạ chỉ là một tên phổ thông Thương gia, đi ngang qua nơi đây. Các vị nhưng vẫn là đau khổ đuổi theo, không chịu thả ta một con đường sống?"

"Ngươi muốn ta thả ngươi một con đường sống? Đầu tiên muốn cho các đại gia một đầu tài lộ! Đúng hay không a?"

Một bọn sơn tặc nhao nhao phụ họa.

"Các vị đã cướp bóc tại hạ tài vật, mà lại tùy tùng cũng đã thụ hại, không biết còn muốn thế nào?"

Người cầm đầu thâm trầm nói "Ta nhìn ngươi không những bên người có tiền, trong nhà hẳn là càng có tiền hơn. Không bằng cùng đại gia về sơn trại ở vài ngày, để người nhà mang theo tiền đem ngươi lĩnh trở về."

Nói đến đây, ngữ khí biến đổi, hét lớn một tiếng ra lệnh cho thuộc hạ : "Các huynh đệ, đem hắn trói lên, mang về!"

Bạch bào thiếu niên lui một bước, nói "Các ngươi đừng làm loạn."

"Làm loạn?" Người cầm đầu cười lạnh một tiếng, nói "Nếu như phản kháng lời nói, liền đem tay ngươi trước chém đứt!"

"Dừng tay!"

Hét lớn một tiếng, bạch bào thiếu niên cùng bọn sơn tặc đều nhao nhao quay đầu, chỉ thấy tổ ba người đã xuất hiện tại nơi này.

"Ba cái miệng còn hôi sữa hài tử, đến bênh vực kẻ yếu, các ngươi thật đúng là nghé con không sợ cọp. Ta khuyên các ngươi vẫn là nhanh cút ngay cho ta tốt, hôm nay nếu như không phải đại gia phát tài cao hứng, tuyệt đối để cho các ngươi đẹp mắt!"

Tổ ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó thân ảnh lóe lên lao nhanh vào đám người này.

Chỉ thấy trên tay Xích Vũ một đôi trọng kiếm cở nhỏ không ngừng oanh kích, còn Hàn Vĩ lại là một thanh trường tiêu duy chuyển. Về phần Thiên Kỳ trên người hai sợi xích sắc vũ động nhanh chóng oanh kích đám người này.

“ bịch bịch bịch” Bảy tám cổ thân ảnh sơn tặc nhanh chóng bị oanh rơi xuống mặt đất bên dưới rời khỏi ngựa, không ngừng lăn lộn dưới mặt đất kêu gào. Sau đó biết đá trúng thiết bản nhanh chóng hoảng sợ chạy đi

"Ba vị, đa tạ ân cứu mạng. Thỉnh giáo ba vị ân nhân tôn tính đại danh, cho tại hạ ngày sau báo đáp." Tên bạch bào nam tử này cúi người hành lễ.

“ Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết, thì chúng ta sẽ từ bi trả lời. Để đề phòng thế giới tràn ngập kẻ xấu, và bảo vệ nền hòa bình.Chúng ta đại diện cho những điều tốt đẹp đầy khả ái và ngất ngây lòng người.Chúng ta là Nhân Long Tam Hiệp”

Phù Tô có chút lặng mình nhìn phía trước đang tạo hình ba người, sau đó mày nhíu lại lần nữa chắp tay lên tiếng: “ Thì ra ba vị ân nhân là Nhân Long Tam Hiệp”

Có điều hắn vừa cuối đầu đến khi ngước lên lần nữa đả thấy thân ảnh ba người rời đi mất dạng, chỉ còn để lại chấm đen như hạt đậu mà thôi.

Bỗng nhiên một trận ồn ào tiếng vó ngựa truyền đến, bạch bào thiếu niên mắt bắn ra sắc bén thần sắc, trong khoảnh khắc trong rừng xuất hiện một cây cờ lớn, ghi một cái to lớn "Tần" chữ.

Số lớn nhân mã chạy nhanh đến, nhìn thấy bạch bào thiếu niên, nhao nhao lăn xuống ngựa, chắp tay hành lễ nói "Mạt tướng nghĩ cách cứu viện tới chậm, mời công tử thứ tội."

Bạch bào thiếu niên sắc mặt lạnh lùng, nói: "Dựa vào các ngươi bảo hộ lời nói, ta đã biến thành vong hồn dưới kiếm."

Mọi người nghe xong, sắc mặt đột biến, nhao nhao nói nói " công tử thứ tội!"

Bạch bào thiếu niên giơ tay lên, nói "Bỏ đi, may mà ta gặp được quý nhân tương cứu , chỉ tiếc ta cái này thớt ngựa tốt."

Lập tức chỉ bọn sơn tặc đào tẩu phương hướng, nói "Bắt bảy tên phỉ đồ lại cho ta”

Người thanh niên dung mạo tuấn lãng này chính là trưởng công tử Phù Tô của Doanh Chính, lần này phụng mệnh của cha già hắn đến Tang Hải chấp chưởng kế hoạch Đông Tuần.

Bờ biển Tang Hải thành, một tòa đại lâu.

“ Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa ” Đoan Mộc Dung có chút kinh ngạc khi nhìn bông hoa màu xanh lục bích, có chín chiếc lá màu tím trên đó.

“ Hahaha, không ngờ chúng có thể lấy được trân dược hiếm có như vậy đem về từ tay của Tuân Khanh” Đế Thiên An cười lớn lên, đem chung rượu trên tay uống lấy nhìn về một bên Diễm Linh Cơ nói : “ bảo bối nàng xem bọn nó cũng được đấy chứ”

“Chỉ được cái phá phách” Diễm Linh Cơ mở giọng quở trách.

“Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa Thông thường chỉ có năm lá tăng thêm một lá là công hiệu tăng thêm một bậc, mà nó có tận chín lá. Đây là cực phẩm trong Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa- Cửu Tuyền Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa” Hồng Liên đi đến chậu hoa phía trước quan sát, y và độc tuy hai lĩnh vực khác nhau nhưng cùng chung một gốc.

Y dùng sai liều có thể là Độc, Độc dùng đúng cách là Y có thể cứu người. Đoan Mộc Dung và Hồng Liên dù Y hay Độc cũng đều có kiến thức về thảo mộc linh dược cả.

“Có thêm Tuyết Khao Sinh Lang Độc độc dược chí mệnh chính là phát huy tột cùng hiệu quả của nó, có thể nghịch thiên cải mệnh chỉ cần một hơi thở nhỏ cũng có thể cứu sống” Đoan Mộc Dung lên tiếng ánh mắt nhìn qua Hồng Liên gần đó.

“ Thanh Lân Hỏa Diệm Xà, thật khiến ta nhớ đến Bách Độc Vương mấy đầu Xà Vương bồi dưỡng bị giết nấu canh đây, muội tốt nhất đừng để mấy tên tiểu quỷ kia thấy được nha” Tử Nữ nhìn đầu rắn nhỏ, bề rộng chỉ tầm một đốt ngón tay phủ lên màu xanh lục và đỏ hồng trên đó nói.

“ Phàm là linh dược đại bổ sinh sống trong vòng trăm bước ắt sẻ chí độc, chúng vừa là thiên địch lại là cộng sinh với nhau, không cần Tuyết Khao Sinh Lang Độc vị thuốc thay bằng nó cũng được” Đế Thiên An nhìn phía trước đầu rắn độc trường đến cành hoa nói.

“Đó là Thận Lâu sau, thật xinh đẹp đây” Lộng Ngọc lên tiếng, thân ảnh có mặt bên cửa sổ nhìn về biển cả hoàng hôn phía trước.

Đám người Đế Thiên An cũng nhanh chóng đi đến quan sát, một đạo nhu hòa dập dờn quang mang phóng tới, tại quang mang trước đó, ẩn ẩn xuất hiện một tòa cự đại núi nhỏ.

Tiểu sơn tuy nhiên mông lung, nhưng như cũ có thể nhìn thấy phía trên rừng cây tươi tốt, mây mù quanh quẩn lấy xung quanh đó.

Bên dưới bờ tòa lầu các, có một đám dân chúng đang tụ tập ở nơi này quan sát, nếu để ý kĩ còn thấy cả Thiên Minh và Thiếu Vũ từ Tiểu Thánh Hiền Trang ra đây.

Bên cạnh một người la hoảng lên : "Truyền thuyết là thật, phương đông ngoài biển thật sự có Tiên Sơn"

Một người khác nói "Nghe nói, chúng ta quốc sư bên cạnh hoàng đế từng nói, phía đông ngoài biển có ba tòa tiên sơn, một tòa gọi Bồng Lai, một tòa gọi Phương Trượng, còn có một tòa gọi Doanh Châu”

“ Trời ơi,phía trên kia cư trú tiên nhân, bất luận là nam hay nữ đều đẹp tuyệt trần, mà lại, đã sống hơn ngàn năm rồi. Trên núi mọc đầy kỳ hoa dị thảo mà còn có một loại cây, mỗi ba trăm năm nở hoa, mỗi ba trăm năm kết quả. Nếu phàm nhân nếu được uống tiên tửu do loại cây này làm , có thể trường sinh bất lão a. Phàm nhân chỉ có thể xa xa nhìn thấy, nhưng lại vĩnh viễn không cách nào tới gần nó.”Một người khác lên tiếng chen vào

Lời vừa dứt thì một người khác nói tiếp“Nghe nói,chỉ có người có tiên duyên mới có cơ hội leo lên Tiên Sơn, gặp được Tiên Nhân."

"Nhưng là, giống như từ xưa tới nay chưa từng có ai đi lên qua a!"

"Ai mà đến được nơi tiên ở, sẻ lưu tại tiên sơn, vĩnh viễn không quay lại trở lại phàm giới nữa"

"Điều này cũng khó trách, thảo nào"

Thiên Minh nghe hai người đối đáp, tưởng tượng trên tiên sơn tình cảnh, không khỏi hai mắt tỏa ánh sáng, nói "Rất muốn qua tiên sơn xem thử"

Thiếu Vũ nói "Liên quan tới trên biển Tiên Sơn có các loại truyền thuyết, nhưng là mỗi loại truyền thuyết đều khác biệt rất lớn. Cũng có một loại thuyết pháp nói trên biển có một loại quái thú to lớn vô cùng gọi là Thận."

"Quái thú?" Thiên Minh kinh hô lên

"Đó là một loại giao long, những cơn cuồng phong bạo vũ trên biển đều do nó thao túng. Nó thường hấp thụ mây mù cùng gió mưa,đến khi trời quang mây tạnh liền nhả ra bên ngoài, biến ảo thành một ngọn núi, hoặc là toàn thành thị phồn hoa trôi nổi trên không trung, thu hút các hải thuyền hoặc các lử khách từ các phương đến"

Thiên Minh lập tức hỏi "Sau đó như thế nào ?"

"Thận ẩn trong ảo ảnh, trốn trong sương mù chờ đợi lấy nó con mồi."

"Con mồi. . ."

"Cho nên, những con thuyền gặp phải Thận sẽ không bao giờ quay về nữa, trên thuyền người cũng liền vĩnh viễn biến mất."

Thiên Minh nửa tin nửa ngờ, nói "Tòa tiên sơn đẹp như vậy là quái thú biến ảo ra sao?"

Bên cạnh người kia nghe được Thiên Minh lời nói, quét hắn liếc một chút, nói "Thằng nhóc này nói bậy bạ gì đó. Dám nói Tiên Sơn là quái thú, ngươi không sợ bị tiên nhân biết được đắc tội tiên nhân sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK