Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn lại một mình cùng hài tử, Anh Tuyết cẩn thận quan sát thật kỹ hài tử, thời gian trôi qua từng phút từng giây trong yên lặng, nàng không có nghỉ ngơi mà tận dụng quãng thời gian ít ỏi còn lại ngắm nhìn hài tử của mình.

“ Hài tử! mẫu thân rất yêu con!”

“ Mẫu thân không muốn chết, mẫu thân muốn nhìn con lớn lên khỏe mạnh, tiếc là mẫu thân không có cơ hội nhìn thấy”

“ Con biết không! phụ thân con không có như bệ hạ, ông ấy không có vũ lực đệ nhất thiên hạ khiến cho thế nhân kinh sợ, càng không có tài trí cùng thần ma chi lực, không thể làm nên những chuyện chấn kinh thế tục”

“Mẫu thân năm 6 tuổi đả gặp phụ thân con, ông ấy khi đó trở thành con tin gởi đến Đại Chu, mẫu thân vừa nhìn đã thích rồi”

Trong đêm tối Cơ Thái Mặc hướng hài tử mình trò chuyện, từng chuyện từng chuyện một nói ra, từ thưở bé gặp được Mộ Dung Diệp đem lòng yêu mến cho đến khi sinh ra hài tử, không có dấu diếm gì toàn bộ nói hết.

“ Nương nương!”

Liên Hoa, Tích Nguyệt ở ngoài canh cửa con mắt đỏ hồng nước mắt chảy ra, thỉnh thoảng đem tay gạt đi nước mắt, cả hai biết được chủ tử tử ý đã quyết rồi, muốn cùng tiểu công tử tận hưởng thời gian ngắn ngủi còn lại, nỉ non một lời mà đau xót.

Lớn lên cùng vừa là nô bộc cũng là tỷ muội, đối với Cơ Thái Mặc muốn chết cả hai làm sao nguyện ý. Nhưng bọn họ ngăn được ư? Tương lai của chủ tử đã sớm không còn đường đi nữa rồi.

Chết! đây là Cơ Thái Mặc quyết định, hơn nữa không phải lâm thời mà suy nghĩ này nhiều lần đã nảy sinh trong đầu.

Trước khi hòa thân nàng đã muốn tự sát theo Mộ Dung Diệp khi bất trắc, nhưng theo hài tử sinh ra sinh cơ lại dấy lên sinh cơ, cùng với đó là lo sợ hoang mang khi sự thật bị bại lộ, đã nhiều lần nàng muốn chết nhưng nghĩ đến hài tử lại gượng sống tiếp.

Bản thân Cơ Thái Mặc biết rõ, một khi sự tình bại lộ mẹ con nàng khó mà sống được, mà không chỉ cả hai chỉ e toàn bộ Anh Hoa Cung lẫn Mộ Vương Thành và Chu quốc cũng chịu tai họa.

Chạy không thể chạy được! thiên hạ tuy rộng lớn nhưng Việt Đế có thần ma chi lực thì chạy chổ nào đây?

Mà tìm đến cái chết, lấy Thiên Trạch thương tiếc nữ nhân biết đâu còn động lòng trắc ẩn, nhìn ở nàng thành khẩn tự sát tạ tội mà bỏ qua cho hài tử.

Mặc dù Cơ Thái Mặc cũng biết khả năng này cũng không cao, nhưng có một tia hy vọng nàng cũng tranh cho con mình?

Tử ý đã quyết, Anh Tuyết đem một cây đoản đao đặt dưới gối giường lấy ra, đao ra khỏi vỏ đâm vào đầu ngón tay, máu chảy ra ngoài.

Anh Tuyết dùng đầu ngón tay viết lên lụa trắng, nàng dùng máu viết thư tạ tội cùng khẩn xin trên lụa trắng, viết xong đặt bên hài tử của mình.

Ngắm nhìn hài tử thêm lần nữa, nàng mặc dù không nở nhưng vì tranh một đường sinh cơ mỏng manh kia, liền đâm đầu đi đến tử lộ, đoản đao hung hăn đâm vào người.

“ Phốc!” bén ngọt đoản đao đâm vào da thịt máu tươi chảy ra.

“ Oa oa oa oa” Vốn đã ngủ say hài tử đột nhiên thức giấc, có lẽ mẫu tử liền tâm chăng?

Ở bên ngoài Tích Nguyệt cùng Liên Hoa nghe được khác thường, vội vả đẩy cửa mà vào bên trong, kinh hoảng thốt lên : “ nương nương”

Cả hai vội tiến đến bên cạnh ngay.
“ Không cần....” Anh Tuyết dùng chút sức lực còn lại ngăn lại thuộc hạ của mình, mở miệng nói : “ Tích Nguyệt, Liên Hoa, bản cung....bản cung tùy hứng....để liên lụy....”

Tích Nguyệt bi thương nghẹn nói : “ Nương nương, không có nương nương thì hai tỷ muội nô tỳ đã mất mạng từ lâu”

“ Đại ân của người có chết cũng không báo đáp được, xin nương nương....” Liên Hoa thanh âm đứt quãng không nói hết khi thấy Anh Tuyết miệng tràn ra máu tươi, vội đem tay lấy lụa trắng đưa cho chủ tử khi thấy cánh tay kia vươn đến.

“ Giúp bản cung... đưa.... đưa cho bệ hạ.... bản cung.... bản cung có lỗi....” Anh Tuyết đứt quãng thanh âm nói

Hai tỷ muội nghẹn khóc, đầu gật.

Lúc này, một tiếng thở dài từ xa truyền đến.

Trong cái chớp mắt một cái thân ảnh xuất hiện ở thư phòng trong.

Liên Hoa, Tích Nguyệt cảm nhận được áp lưc vội quay đầu, vừa quay đầu liền thấy được một cái thân ảnh, con mắt mở lớn lên.

“ Bệ....bệ hạ....” Anh Tuyết không có sợ hãi, trước tử vong chỉ có khẩn cầu cùng lưu luyến, dùng đứt quãng thanh âm của mình hướng vị nam nhân kia, nàng muốn cầu xin, nàng muốn tranh cái đường sinh cơ mỏng manh còn lại kia cho con mình.

Liên Hoa quỳ gối đem huyết lụa cung kính dâng lên.

“ Nô tỳ biết tội đáng chết vạn lần, cầu xin bệ hạ.... cầu xin bệ hạ!” Tích Nguyệt dập đầu xuống sàn đá, không ngại đau đớn mỗi cái đều phát ra thanh âm.

Thiên Trạch nhìn cái nữ nhân sắp chết kia mà cảm xúc ngổn ngang.

Cơ Thái Mặc sinh cho hắn nhi tử, thể trạng yếu ớt dù có sủng ái đám nữ bên cạnh thì hắn cũng đối với trưởng tử của mình quan tâm. Cho nên Cơ Thái Mặc vừa đi nửa tiếng hắn cùng đám nữ trò chuyện cũng lui ra, theo sau mà đến Anh Hoa Cung.

Không nghĩ đến lại nghe được bí mật này.

Ban đầu hắn nghe được đúng là giận dữ vô cùng, đối với Cơ Thái Mặc làm ra hành vi hiển nhiên là lửa giận ngút trời, không những muốn giết mà còn để nàng cũng như những kẻ liên đới sống không bằng chết mới hả được cơn giận của mình.

Nhưng khi nghe được Cơ Thái Mặc bộc bạch, nàng muốn tìm đường chết tranh cho hài tử một đường sinh cơ. Hắn đối với nữ nhân này không giận như trước, một cái đáng thương cùng đáng giận nữ nhân.

Hắn không phải người thế giới này, dù sống qua vạn năm nhưng cái tư tưởng ở tiền kiếp vẫn giữ lại không ít. Hắn cũng rõ ràng chuyện Cơ Thái Mặc giấu diếm e sợ, cũng rõ chuyện nàng ta bị bức ép, bất quá rõ cùng cảm thông là một chuyện nhưng dung thứ lại là một chuyện khác.

Cho đến khi Cơ Thái Mặc tự vẫn, hắn đối với cái nữ nhân không là cái mẫu thân vì hài tử của mình mà sẵn sàng tìm đường chết, để hắn cảm nhiễm.

Tay nhẹ phất ra, một đạo kim quang nồng đậm sinh cơ bay đến Anh Tuyết, đoản đao đâm vào da thịt bị hấp ra, vết thương liền lại đến cả sinh cơ trôi đi cũng được bù đắp.

“Khi trẫm biết mình có nhi tử, rất là vui mừng, nhưng mà thực tế lại tàn khốc” Thiên Trạch khiển song long đến, đem hài tử cách không bắt đến.

Anh Tuyết từ cỏi chết trở về không có vui sướng, đi xuống dập đầu sát đất : “ tội thiếp biết mình đáng chết vạn lần, không dám cầu xin tha thứ càng không dám xin được sống, chỉ xin bệ hạ tha cho hài tử, nó là vô tội”

Tích Nguyệt dừng lại dập đầu, đầu vẫn cuối sát.

Liên Hoa theo tỷ tỷ mình cùng chủ tử dập đầu sát nền.

“ Giết nó hả con giận cùa trẫm nhất thời, nhưng trẫm phải xuống tay với một cái không có chút phản kháng nào sơ sinh hài tử, chuyện xấu hổ như vậy trẫm đúng là không làm được.”

“Mà không giết nó, trẫm lẽ nào phải nuôi thay con của kẻ khác. Để nó trở thành trưởng tử của trẫm ư?”

Anh Tuyết nghẹn nói : “ xin bệ hạ từ bi khai ân, Thái Mặc không có ý nguyện cùng dã tâm để hài tử kế thừa Đại Việt, nguyện gánh chịu hết thảy mọi trừng phạt, khẩn xin bệ hạ mở cho hài tử một con đường sống”

Thiên Trạch đối với cái hài tử đang khóc rống kia nhẹ phất tay: “ mà thôi! mà thôi!”

Hài tử trở về bên cạnh, Cơ Thái Mặc biết Thiên Trạch đã đồng ý buông tha cho hài tử một mạng, nước mắt tràn ra trong lòng cảm kích vô cùng, nghẹn ngào nói : “ tội thiếp.... tội thiếp.... tạ ân bệ hạ....không giết hài tử chi ân....”

“ Cảm tạ bệ hạ từ bi” Liên Hoa, Tích Nguyệt cùng hô.

Anh Tuyết nói tiếp : “ tội thiếp hổ thẹn với bệ hạ xin được chết, không cầu hài tử vinh hoa phú quý chỉ xin nó khỏe mạnh bình an, xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ để hài tử ra ngoài cung, chọn một nhà tầm thường bách tính Đại Việt gởi gấm”

Thiên Trạch xoay người nói : “ thiên hạ này đều biết nó là trưởng tử của trẫm, nàng bảo trẫm giải thích thế nào trước sự biến mất của trưởng tử đây? là chết yểu ư? bí mật che đậy chung quy cũng có một ngày bị mở ra, khi đó vì che dấu chuyện xấu này trẫm phải giết bao nhiêu kẻ đây?”

“ Tội thiếp.... tội thiếp” Anh Tuyết nhất thời không biết nói thế nào.

Thiên Trạch lại nói : “ Chết nếu có thể giải quyết mọi chuyện lỗi lầm làm ra, vậy 15 năm trước trẫm bị Hàn An qua mặt cả nhà chết thảm, nước diệt nhà vong thân bị tù đày lẽ ra cũng nên tìm đến cái chết để giải thoát.”

“ Bệ hạ....” Anh Tuyết thân hình nghẹn hô.

Thiên Trạch nói : “ chỉ là một cái bé con, cũng không dậy lên sóng gió gì, nàng có lỗi với trẫm vậy dùng quãng đời còn lại chuộc lỗi đi! trẫm cho nàng cùng với nó một cơ hội, đừng để trẫm vì nhất thời hồ độ mà phải hối hận về đêm nay”

Nói xong Thiên Trạch rời đi.

“ Bệ hạ.... tạ ân.... tội thiếp.... tội thiếp tạ ân.... tạ ân” Anh Tuyết nghẹn ngào, nhìn thân ảnh kia rời đi hai mắt khóc ròng, sau đó không ngừng dập đầu.

Cảm xúc ngổn ngang, năm phần vui mừng năm phần hổ thẹn áy náy, Cơ Thái Mặc không một chút để ý mình đầu thương tổn hành đại lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK