Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng trước.

Đoạn Hồn Cốc một khu vực, một đám binh lính trên người mặt lấy bạch giáp, trên người cầm lấy băng thương trên tay, đều cởi trên những con ngựa cả gương mặt bao bọc trong mặt nạ kim loại.

Đội binh lính tinh nhuệ này chính là thân vệ Bạch Giáp Vệ của Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi, những người này thực lực cũng mạnh mẽ đều có tu vị Tiên Thiên nhất trọng cảnh.

Đáng sợ là những người này cũng có khả năng khống băng giống hắn, nhưng so với Bạch Diệc Phi thì kém xa rất nhiều.

Mà vũ khí của bọn họ chính là băng thương được ngưng tụ từ nội lực âm hàn của mình mà thành.

“ầm ầm ầm” đại địa dưới chân Thiên Trạch vang lên âm thanh rung động, hàng loạt các mũi băng thương được phóng đến vị trí của Thiên Trạch.

Mặt đất nhanh chóng xuất hiện những đóa hoa băng đông kết.

Từ người Thiên Trạch, lục đạo Trấn Hồn Tòa hiện ra chống trả lấy các mũi băng thương lao đến, chẳng mấy chốc xung quanh Thiên Trạch đã bị băng tinh vây bọc lấy.

“ Cộp cộp cộp” Âm thanh tiếng vó ngựa vang lên, Bạch Diệc Phi cởi trên một con ngựa trắng đi trên những sợi gai băng.

Quỷ dị là chúng trôi nổi ở không trung hướng về bên dưới mặt đất mà xuống, môi có chút nhếch lên nhẹ nhìn về thân ảnh Thiên Trạch bên dưới.

Trên tay một thanh kiếm đỏ như bộ y phục của hắn. Tuy thanh kiếm này không nằm trong Kiếm Phổ nhưng chất lượng cũng không kém, chính là được danh gia đúc thành.

Huyết Y Hầu thực lực thâm bất khả trắc, không chỉ khống băng năng lực cực cường mà còn kiếm thuật cũng đăng phong tạo cực không hề thua kém gì Quỷ cốc Vệ Trang. Một thân song kiếm chính là tuyệt luân, tuy nhiên rất ít người biết đến.

Đến khi Bạch Diệc Phi đã đi xuống mặt đất đối diện lấy Thiên Trạch, thì tưởng chừng như những sợi gai băng đen trong suốt này lại là đuôi của một đầu sinh vật giống như long xà một dạng, nhanh chóng vọt lên không trung biến mất.

“Phanh” một tiếng vang lớn.

Thiên Trạch lập tức điều khiển sáu đạo xiềng xích công kích Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi tính cả dưới thân tuấn mã, trong nháy mắt bị xiềng xích đập trúng vở thành từng mảnh vụn, hàn khí lạnh lẽo bắn ra tứ phía.

“ Phanh!!”

Thiên Trạch nhất kích không trúng, ánh mắt ngưng lại hướng nhìn bốn phía, lại nhìn thấy có mấy cái Bạch Diệc Phi, ở chung quanh hàn băng bên trong đi lại. Lập tức huy xiềng xích xà đập vở, nhưng cũng chỉ là ảo ảnh.

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Lại thêm càng nhiều bóng ảnh Bạch Diệc Phi hiện ra trong tường băng, thật thật giả giả khó lường nhận ra.

Để giải quyết vấn đề này, Thiên Trạch trực tiếp tung Lục Cốt Trấn Hồn Tỏa hướng mấy cái này bóng người một đập mà đi, toái vở thanh âm liền vang.

“ Phanh!!”

Lại một tiếng vang khác vang lên, một kích không thành trước để Thiên Trạch không tìm thấy được Bạch Diệc Phi bóng dáng.

Phát hiện được tiếng bước chân gần bên, lập tức huy xiềng xích xà công đánh lên bên trái phương vị, xiềng xích va chạm với tường băng phát ra trầm đục thanh âm.

Nhưng lại không như trước lại không có mảy may vỡ tan cùng xuyên thủng ý tứ.Cái này tường băng.

Tất cả đều là hàn băng chân khí ngưng kết mà thành, cũng không phải thông thường hàn băng, chẳng những cứng rắn như sắt, người bình thường căn bản không đánh tan được cái này tường băng

Bạch Diệc Phi vừa đến đã lợi dụng hàn băng vây khốn Thiên Trạch, vì chính là phòng ngừa thiên trạch đào tẩu. Bởi hắn rõ, mình mặc dù trên cơ y nhưng dưới tình huống bình thường y muốn đi cũng khó mà giữ lại.

Bạch Diệc Phi nhìn Thiên Trạch trên người ánh mắt lạnh lẽo,cười lạnh nói: "Vì cổ mẫu, mà không tiếc hy sinh người quan trọng, bí quá hóa liều không tiếc hy sinh bảo tàng »

Thiên Trạch ánh mắt lạnh nhạt, nâng lên vảy trên tay hắc khí hiện lên,lạnh ređáp: " Ta không cần hy sinh thứ gì cũng có được cổ mẫu, cũng rất nhanh bảo tàng lấy được"

Bạch Diệc Phi mày có chút nhíu lại bởi lời nói của hắn, hiển nhiên đến giờ phú này hắn vẫn còn đinh ninh Lộng Ngọc chính là Thiên Trạch phái đến đây.

Kẻ thù gặp nhau chính là đỏ mắt, Thiên Trạch trên người 2 đạo xiềng xích xà bao phủ hắc khí lao nhanh công kích Bạch Diệc Phi.

“Crac Crac”

“ ầm ầm”

Chỉ thấy Bạch Diệc Phi cười nhẹ vẫn để im cho sợi xích xà kia lao đến, cả thân hình vở tung tóe thành băng vụn nhỏ, cực kỳ quỷ dị còn thân ảnh cuả hắn đã biến mất đi.

Một kích công thành, Thiên Trạch thu xiềng xích xà về, xích xắc trở về trên cánh tay, từ đó một luồng hàn khí lạnh lẽo tỏa ra, cực kỳ lạnh lẽo. Mắt hắn ngưng trọng sau đó điều khiển một đầu rắn công vào một phương hướng bên phải hắn.

Không đợi cơ hội thở dốc, Thiên Trạch nghiêm nghị hai tay đều giương ra, phía sau hắc khí khuấy động, bốn con rắn đầu xiềng xích vẩy động như Độc Long xuất uyên trực tiếp đánh úp về phía Bạch Diệc Phi.

“ Gaaaa” Thiên Trạch 2 tay đưa lên hướng lên trời gầm một tiếng, chỉ thấy 6 đầu xiềng xích theo hắn điều khiển đem những khối băng trụ có quấn phải đem chấn thành vở vụn, trong không khí những khối băng vở vụn rơi xuống.

Đúng lúc này thân ảnh Bạch Diệc Phi đột nhiên xuất hiện đứng trên không trung, một tay cầm lấy bên hông bội kiếm nhìn xuống Thiên Trạch, ánh mắt tiếu ý nhìn về hắn.

“vù vù vù” 6 đầu xiềng xích xà hướng đến Bạch Diệc Phi công kích, nhưng mà đều không chạm đến vạt áo của hắn, đều bị hắn trên không trung thoát đi, sau đó đứng một chân trên đỉnh của một băng trụ có đỉnh sắc nhọn không thôi.

Thiên Trạch điều khiển mấy đầu xiềng xích xà lao đến công kích.

Nhưng Bạch Diệc Phi thân ảnh chỉ nghiêng đầu né đi mấy đạo xiềng xích xà công đến, sau đó cầm lên bội kiếm của mình chống đở lấy một đạo xiềng xích xà khác lao đến.

“ keng keng keng keng” Âm thanh chói tay giữa va chạm kim loại vang lên,đầu xiềng xích xà va chạm với bội kiếm, bắn tung tóe những tia lửa liên miên không dứt.

Đồng thời cũng đem xiềng xích xà này theo quán tính lực đẩy khi va chạm với bội kiếm phản xạ đi lao xuống bên dưới cột băng gần đó phá hủy nó thành băng vụn, đồng thời nó còn đem vỏ kiếm của Bạch Diệc Phi tước ra.

“ yaaaa” Thiên Trạch gầm lên, thu hồi những sợi xích xà về , ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi đứng trên cao cách xa hắn, từ người hắn nổi lên mấy đạo sợi xích đen xà khác.

Nhưng lúc này Bạch Diệc Phi thân ảnh trên cao cũng hạ xuống mặt đất, phong khinh vân đạm một bộ, từ đầu đến cuối không để Thiên Trạch vào mắt, bội kiếm đã ra võ một thanh đỏ lòm kiếm như máu tươi một dạng.

Thiên Trạch lập tức điều khiển hai đạo xiềng xích xà lao nhanh đến vị trí Bạch Diệc Phi, nhưng mà khi đến gần cơ thể hắn, hai đầu xiềng xích xà này nhanh chóng bị đóng băng.

“ Xì” Thiên Trạch vội thu nó về tay mình, từ miệng có chút đau đớn vang lên, khi mà hàn khí trên sợi xích truyền vào thân thể hắn.

Cả người tức giận gầm lên, cúi người xuống 2 tay quạt mạnh về phía hắn, chỉ thấy chân khí hóa mực 4 phương 8 hướng lao đến Bạch Diệc Phi, đồng thời thân ảnh hắn cũng điều khiển một gốc cây to lớn gần đó cả người biến mất.

Bạch Diệc Phi môi nhếch lên, chút mưu mẹo của Thiên Trạch sau qua được mắt hắn chứ. Chỉ thấy khi gốc gây xuất hiện phía sau lưng hắn, phá vở đi băng trụ.

Thân ảnh Thiên Trạch xuất hiện ngay sau đó, thì một đầu gai nhọn to lớn như dây leo một dạng cấp tốc xuất hiện quấn lên khúc gỗ.

“ Crac Crac” Khúc gỗ nhanh chóng bị nó vặn xoắn vở tung thành từng mảnh nhỏ vụn, sau đó lao đến tấn công Thiên Trạch, đem hắn từ từ khép góc lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK