Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, Trung Nguyên chi địa, Thất Quốc Chiến Hùng một trong- Hàn quốc.

Đêm tối buông xuống trên bầu trời nước Hàn.

Trên các con đường lớn nhỏ, người dân qua lại hầu như đả không còn, từ trong các căn nhà tản ra ánh đèn nền hiu hắt chiếu sáng.

Một vài tuyến đường giao nhau thỉnh thoảng lại thấy được các quân binh mang theo mũi giáo kim loại tuần tra, cả người đều khoát lên người một bộ giáp trụ, đến cả gương mặt đều bị che đậy bởi một tấm mặt nạ ẩn dấu danh tính.

Đạp..đạp..đạp.

Tại một tuyến đường khá lớn, một khung xe ngựa chậm rãi di chuyển trong sắc trời đêm, cổ xe ngựa được làm từ gổ quý, chạm trổ hoa văn hết sức tinh mỹ, nhìn sơ qua đả biết thuộc về người có tiền.

Xa phu gương mặt hình chữ quốc, dáng người khá thật thà, khoác một bộ áo đay màu đen, dáng người thô kệch, điều khiển con ngựa rẻ qua một khúc cua.

“ Sắp tới chưa?”

Từ bên trong vọng ra một thanh âm nam nhân, nghe qua có vẻ như giận giữ, có mấy phần nôn nóng, đặc biệc trong khung xe lại tản ra mùi men rượu.

“ Hồi công tử sắp đến rồi, phủ đệ đả ở trước mặt”

Xa phu nghe được chủ tử lên tiếng, liền cung kính hồi đáp.

Bên trong lại vọng ra hai chữ : “ Nhanh lên”

“ Vâng” Xa phu cung kính đáp, sau đó hai tay vung dây cương đánh lên mông ngựa, bị đau con ngựa di chuyển cũng trở nên nhanh hơn.

Cũng không mất bao lâu thời gian, tầm năm phút thời gian, khung xe ngựa đả di chuyển đến một tòa phủ đệ to lớn.

Tường viện cao đến ba mét, những tòa lầu các cao vượt qua bức tường vây ngoài hiện ra, ở cổng lớn đả có sẵn một gia nô khác chực chờ, một tấm biển lớn bằng gỗ đỏ được treo ngay cổng vào.

Kim tự màu sắc viết lấy 3 văn tự nước Hàn, trong đêm tối nổi bậc trên lớp gỗ son đỏ, ba chữ như rồng bay phượng múa, nói rõ chủ nhân của tòa phủ đệ này-“Hàn Cảnh Sùng”

Hàn họ tại cái quốc gia này, chỉ cần dính đến một xíu thôi cũng không phải là bình dân có thể với đến, bởi họ Hàn chính là hoàng thất dòng họ. Chỉ có Hàn quốc vương thất mới có được cái họ thị này.

Mà Hàn Cảnh Sùng đồng dạng là hoàng thất thành viên, hơn nữa thân phận cũng chẳng chút nhỏ, tại tòa thành Tân Trịnh này và cũng như Hàn quốc địa vị không thấp, bởi y là
vương thúc của Hàn vương tại nhiệm Hàn An.

Con thứ 5 của Hàn Hoàn Huệ vương, quân chủ thứ 10 của Hàn quốc, được phong hiệu Duệ Lân Quân và có cho mình đất phong riêng.

“ Vương gia.. đã đến rồi ạ?”

Xa phu nhảy xuống chổ ngồi, khi điều khiển khung xe ngựa đi xuyên vào phủ đệ, dừng lại trước một tòa lầu các rộng lớn, quỳ xuống dưới đất cung kính hô.

Mà lúc này ở bên cạnh y không xa, là một nô bộc khác khi phát hiện ra khung xe ngựa đả chạy lại ngay, bốn chi chạm đất trong tư thế bò, ở ngay vị trí bên phải lối ra của khung xe ngựa, chờ đợi chủ tử của mình.

“ Cuối cùng cũng đến.. rượu của lảo Lục đúng là…”

Lời nói lấp lửng thì dừng, rèm gấm che đậy được vén lên, từ bên trong một nam tử tuổi tác cùng đả tứ tuần , gương mặt có phần đỏ bừng đi ra.

Một bộ màu xanh nhạt vải lụa y phục, tay áo rộng thùng thình, tại các viền áo được theo hoa văn bắt mắt tinh xảo, đầu tóc dài được cẩn thận bó buộc, trên đó án một cái trang sức bằng ngọc đẹp mắt.

Tại vị trí eo là một mảnh ngọc bội tròn được buộc kỷ ở thắt lưng, đây là mảnh ngọc mà y xuất sinh đã được Hàn vương cấp cho, thời đại này ngọc cũng là một loại phân biệt giai cấp cũng như minh chứng thân phận, mà y lại đáp ứng đủ hai thứ này.

“Mau lại đây…” Duệ Lân Quân tay lay đầu, thanh âm nạt nộ gia nô của mình.

Xa phu nô bộc lập tức đứng dậy, dầu cúi thấp đi đến bên cạnh, làm chổ dựa cho chủ tử của mình.

Hàn Cảnh Sùng đem tay vịn lấy xa phu, sau đó mang lên đôi giày màu tím vàng, ở đầu mủi lại cong lại, đầu lại nhọn, đạp lên tấm lưng nô bộc đang làm ghế cho hắn bên dưới, sau đó được dìu đi vào lầu các bên trong.

Tên nô bộc làm ghế đợi chủ tử đả đi xa, liền đứng dậy dắt lấy con ngựa mang theo khung xe ngựa rời đi.

Nhưng.. Duệ Lân Quân cùng hai tên nô bộc và cả gia nhân trong phủ đệ hoàn toàn không hề hay biết, trong đêm này còn có một vị khách nhân không mời mà đến. Bỏ qua hết thảy phòng ngự trong phủ mà đi vào bên trong.

Bên dưới gầm xe ngựa, lại có một hắc y nhân, y như thạch sùng một dạng bám vào khung gổ xe ngựa, mà trà trộn vào phủ đệ này.

“ Rốt cuộc cũng đến” hắc y nhân lẩm bẩm, từ dưới gầm xe chậm rãi hạ xuống mặt đất, rồi nhanh như sóc đả ẩn nấp vào cây cột gỗ gần đó, hoàn toàn không một ai phát hiện ra.

“ Hàn Cảnh Sùng” Hắc y nhân lẩm bẩm, khóe môi lại nhích lên độ cong nhỏ, đợi cho tên gia nô làm xa phu khép cánh cửa lại rồi rời đi, thân ảnh nhanh di chuyển đến tòa kiến trúc phía trước.

Thân pháp mau lẹ, cả thân hình cao lớn dấu kín trong hắc y cướp đến một khung cửa sổ, sau đó cả thân ảnh thông qua đó mà đi vào bên trong.

“ Nhu nhi nàng đến rồi đó à” Duệ Lân Quân đang ngồi trên ghế, không còn táo báo như trước thanh âm nghe ra được cưng chiều thương yêu.

“ Đúng..đến rồi”

Khi thanh âm này vang lên, Duệ Lân Quân nháy mắt cơn men rượu dường như muốn bừng tỉnh một dạng, bởi thiếp thất mà hắn sủng ái giọng nói tuyệt không thể là nam tử.

Cả người vội xoay người liền thấy được một hắc y nam tử, đồng tử co rút vì hoảng sợ, một cái gì đó như ánh chớp lóe lên khiến hắn không nhìn rõ được, thân ảnh loạng choạng ngả bệch xuống mặt đất, kinh thốt : “ ngươi…ngươi..”

“ Phốc!!!”

Duệ Lân Quân đại não truyền lên một cơn đau xót, khiến cho thần trí mơ hồ cũng tỉnh lại, nhưng đả muộn, đôi tay hắn vươn ra tóm lấy cổ mình muốn bắt lấy thứ gì một dạng.

Một vệt máu tươi lúc nào đả bắn đến bức bình phong gần đó, nhiễm đỏ tươi tỏa ra tanh nồng đặc trưng của huyết dịch.

Duệ Lân Quân hô hấp càng ngày càng gian nan, bởi yết hầu của hắn đã bị cắt đứt, máu huyết lúc này đang không ngừng chảy ra, sinh cơ đang không ngừng trôi đi.

“ Quà ta đã tặng, hy vọng các ngươi ưa thích” Hắc y nhân khẻ nói, bàn tay phất nhẹ một cái một cổ vô hình lực lượng tản ra.

Chỉ thấy bàn tay trái của Hàn Cảnh Sùng bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó nhúng vào máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ cổ đang lên láng ở mặt đất, dùng tay làm viết dùng máu làm mực viết xuống nền đất một cái văn tự.

Làm xong, hắc y nhìn kiệt tác của mình lập tức rời đi khỏi nơi nàyđi.

Hắc y rời đi không lâu, gia nô điều khiển xa phu tay cầm lồng đèn cúi đầu dẫn đường cho một nữ tử xinh đẹp, cả người khoác lên y phục hồng nhạt, thành thục hấp dẫn người nhìn.

Trái xoan gương mặt, đầu tóc dài được bới trên đó bài trí ngọc ngà trang sức, y phục bó sát cơ thể, để lộ chổ nào cần lồi thì lồi cẩn lỏm thì lỏm, da thịt như tuyết ẩn hiện sau những chổ y phục hở ra.

Nàng chính là thiếp thất mới nhất do Duệ Lân Quânnạp về, xuất thân là con gái của một đại quan trong triều.

“ Kettt!” Cánh cửa lớn được nô bộc đẩy ra vang lên một tiếng nhẹ.

“ Ahhh” thiếp thất hoa dung thất sắc, gương mặt trắng bệch, cả người lảo đảo rồi ngả quỵ trên mặt đất, đôi mắt mở lớn khi nhìn thấy trong đại sảnh một thân ảnh đổ ập dưới nền đất, máu tươi đỏ lòm đổ ra.

“ Chết… công tử… chết...” Gia nô cũng sợ hãi, tay chân run lẩy bẩy khiếp nhược.

Duệ Lân Quân chính là chí cao vô thượng trong phủ trạch này, có thể định đoạt sinh mệnh của những kẻ sinh sống trong vương phủ, lẫn cả trên chính mảnh đất phong của hắn, Phú Dương.

Cái chết của hắn ở ngay trong đêm, chẳng khác nào là cơn địa chấn đối với những người phụ thuộc vào y.

Đừng nói là gia nô và thị thiếp, chính cả Hàn Cảnh Sùng cũng không nghĩ ra được lại có kẻ to gan lớn mật, dám xông vào vương phủ của hắn, đặt dấu chấm hết cho sinh mạng của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK