Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thị trấn, cách gian tửu điểm hơn ngàn mét, Xuân Hoa Điếm.

Xuân Hoa Điếm trong trấn này là một chốn ăn chơi, rất được rất nhiều nam nhân lẫn giang hồ tìm đến. Nói văn nhã đây là nơi phong nguyệt, thô tục một chút thì chính là lầu xanh có thanh lâu kỹ nữ.

Vì bây giờ là ban ngày cho nên khách nhân trong Xuân Hoa Điếm cũng không nhiều như lúc đêm. Song vẫn có không ít người qua đêm còn trong, thời điểm này cũng không ít khách nhân đã tỉnh từ cuộc vui đêm qua, cho nên tiểu nhị cùng đầu bếp cũng đã sớm hoạt động phục vụ cho những vị khách này.

Từ bên ngoài đi vào một cái nam tử, nhìn thấy tiểu nhị đang bưng một khay trà, cất lời do hỏi : “công tử trên tầng hai đã dậy rồi à?”

“ Chắc vậy! vì tôi nghe có tiếng ồn ào” Tiểu nhị nghe hỏi, xoay đầu đáp lấy.

Nam nhân không hỏi tiếp mà ngược lại thẳng bước lên cầu thang, song hắn chỉ vừa bước được mấy bậc một thanh âm vang lên : “ Bá Hiến”

Bá Hiến! Không sai, nam nhân này chính là Tứ Đại Thiên Vương còn lại của Liêu Sơn Phủ, hắn không chỉ hôm nay có mặt ở nơi đàng điếm này mà đêm qua còn cùng một người tại nơi đây say rượu tiêu phiền.

Tại phía sau, dựa lưng vào cột cửa đi vào là một cái cô gái xinh đẹp, nàng lại có bảy phần dung mạo tương tự như Si Liên, chỉ là Nữ Chủ của Liêu Sơn Phủ nay đã gần ba mươi lại từng cùng Hắc Ưng ân ái, người trên toát lên thành thục chỉ có phụ nữ mới có.

Còn nữ nhân này lại toát lên thanh xuân căng tràn sức sống, song lại không thua kém Si Liên về độ quyến rũ động lòng người của mình. Hơn nữa, cách ăn mặc rất lớn mật khiến cho nam nhân không nhịn được mà nhìn vào khe rãnh sâu hun hút, cùng đôi bồng đảo căng mọng của nàng.

“ Bấy lâu không gặp ngươi vẫn khỏe chứ?”

Bá Hiến nhận ra cái cô gái này, kinh ngạc : “ Ôi! Si Huy cô nương…”

Tên nàng là Si Huy, cũng chính là muội muội của Si Liên, Si Huy chậm rãi cất bước đi lên cầu thang, rồi đến Bá Hiến nói : “ chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên trò chuyện một chút nhỉ”

Bá Hiến trầm mặc không đáp, song cũng không có từ chối nhẹ gật đầu, sau đó đi theo Si Huy lên lầu rồi tiến vào một cái gian phòng.

Si Liên đi vào liền chọn cái ghế khá dài, đủ cho nàng có thể đem thân nằm trên đó, nằm xuống xong nhìn về Bá Hiến đứng phía trước, nói : “ nhìn đằng sau trông thấy giống nên ta gọi thử, không ngờ lại đúng là ngươi. Người đứng đắn như ngươi mà cũng tới chốn này sao? Mới đây thôi ngươi còn say mê chị gái ta, tưởng không để mắt tới ai nữa, vậy mà…”

Bá Hiến nghe xong trầm mặc không đáp.

Không nghe y trả lời, Si Huy cười nhẹ nói : “ ngươi vẫn ít lời như xưa nhỉ? Ta đã nghe hết chuyện về chị ta rồi. Giờ chị ta đang nằm ở đâu?”

“ Dạ! tôi đã chôn cô ấy ở chỗ đó” Bá Hiến tâm có chút đau, đáp lại.

Si Huy truy hỏi : “ chỗ đó là ở đâu?”

“ Là ngọn núi nơi cô ấy gặp Độc Nhãn lần cuối. Tôi nghĩ nếu được yên nghĩ ở đó, cô ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Bá Hiến trả lời.

Mặc dù có Đế Thiên An nhúng tay ảnh hưởng tình tiết cốt truyện, vốn nguyên tác trong Si Liên vẫn còn nặng tình với Hắc Ưng. Vì thay hắn đở lấy Phích Lịch Tán mà chết, nhưng bị Đế Thiên An ảnh hưởng, Độc Nhãn bỏ mạng chết thảm dưới Hỏa Long Đao.

Si Liên cũng nhận rõ được cách biệt sâu dày với người kia, lại thêm nắm giữ Hỏa Long Đao kỳ bảo. Đối phương lại có ân với Liêu Sơn Phủ khi ngăn cản Tống Võ Môn vây giết, nàng mặc dù yêu Hắc Ưng cũng không thể báo thù được.

Cuối cùng nặng tình, lại lựa chọn chết bên cạnh Hắc Ưng. Chính bản thân Si Liên cũng rõ ràng Bá Hiến ở bên cạnh mình nhiều năm nay yêu thầm, tình yêu của hắn tuyệt không thua kém mình dành cho Hắc Ưng. Song nàng tâm chỉ có cái nam nhân kia khó mà dung thêm người khác.

Mà trùng hợp thế nào, Hàn Phi Quang sau khi học xong võ công của sư phụ rồi chạy đi lại gặp được Bá Hiến đang ở mộ bia của Si Liên. Mà tâm trạng đau buồn cùng thân phận của Hàn Phi Quang cũng đã rõ, Bá Hiến đem câu chuyện mình nói ra.

Thế là dưới sự lôi kéo của Hàn Phi Quang cả hai đi vào thành trấn này, một đêm cùng mấy cô thanh lâu ẩm rượu vui vẻ. Nhưng Bá Hiến lại không giống như Hàn Phi Quang ngủ lại chính nơi này, hắn lại chọn một gian khách điếm khác qua đêm.

“ Chắc ngươi đau lòng lắm khi người mình yêu chết thảm thế phải không? Để mau chóng quên chị ấy mà ngươi phải tìm đến nơi nhơ nhuốc này sao?” Si Huy tiếp tục nói.

“ Nhị cô nương…” Bá Hiến nhất thời khó mà giải thích thành lời.

Si Huy nghe xong liền đứng dậy, lớn tiếng : “ ta không còn là nhị cô nương nữa. Chị gái không còn nên giờ ta là Nữ Chủ của Phủ Liêu Sơn. Ngươi từng gọi chị ta là chủ nahan phải không?”

Bá Hiến trầm mặc, hắn biết Si Huy muốn nói gì.

“ Vậy thì, giờ ngươi cũng phải gọi ta như thế” Si Huy lên tiếng, thấy Bá Hiến im lặng chất vấb : “ sao?ngươi không chịu nhận ta là chủ nhân ư?”

“ Vâng! Thuộc hạ xin ra mắt chủ nhân” Bá Hiến trầm mặt một hồi nhận mệnh,

Hắn từ nhỏ đã là một cái đứa trẻ mồ côi và được Phủ Liêu Sơn nhận nuôi và huấn luyện làm võ sĩ. Ban đầu tuổi nhỏ đã tiếp xúc với nhị vị tiểu thư, hắn rất kính nể tài năng của Si Liên. Nhưng thời gian trôi đi dần dần sự kính nể ấy lại trở thành tình yêu lúc nào không hay biết.

Từ đó Bá Hiến lao vào tập luyện mong được trở thành người hộ vệ bên cạnh Si Liên. Và cuối cùng đạt được ước nguyện trở thành thủ lĩnh Tứ Thiên Vương. Nhưng trớ trêu là Hắc Ưng lại xuất hiện, mà Si Liên lại đem lòng yêu gã đó say đắm.

Nhưng Bá Hiến không phải là Hắc Ưng, hắn thân làm thuộc hạ từ nhỏ đã được Liêu Sơn Phủ huấn luyện. Lại thêm thấy Si Liên hạnh phúc ở bên hắn chỉ biết âm thầm đứng sau nhìn và bảo vệ cô ấy đúng thân phận của mình.

Cuối cùng lại vì thân phận chỉ biết nhìn người mình yêu đi vào chổ chết mà không thể làm khác được. Mà bây giờ cũng vì thân phận, bởi hắn còn là người của Phủ Liêu Sơn, hắn không được trái lệnh của Nữ Chủ.

“ Ha ha! Có thế chứ, ta rất vui nghe nghe ngươi gọi thế” Si Huy nghe xong đầy mặt tươi cười, nụ cười này không một chút giả tạo, rồi nói : “ giờ hãy về phủ để chuẩn bị cho lễ nhậm chức của ta. Ta cũng đã cho mời đại diện cảu các bang hội khác tới tự rồi đó”

“ Chủ nhân! Chị gái người mất chưa được bao lâu giờ đã mở yến tiệc mời quan khách, e không được đâu ạ” Bá Hiến vội can ngăn

“ Hừ!” Si Huy hừ một tiếng : “ chỉ có mình ngươi chịu tang chị ta thôi. Vả lại, chị ta có tài giỏi công cán gì mà chúng ta phải thương tiếc đến thế.”

Càng nói Si Huy càng giận : “ Thậm chí ta còn bỏ qua không quy tội chị ấy là đã để bọn Tống Võ Môn phá tan Xà Trận, giết hết độc xà của phủ đó. Thử hỏi người như thế sao xứng làm chủ nhân hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK