Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh tình của tam công tử hắn chỉ mới biết không lâu, và cũng đã rõ tâm tư của y. Đế Thiên An có thể lựa chọn không chiến, thậm chí với võ lực của hắn cùng Hỏa Long Đao từ sớm đã có thể kết thúc trận chiến một cách nhanh hơn.

Nhưng không hề, Đế Thiên An lại lựa chọn hạ thấp thực lực. Để cho tam công tử có thể thoải mái dốc hết thực lực. Cuối cùng lại dùng một tuyệt kỹ có một không hay để chung kết Tam công tử.

Đổi lại người khác mà nói khó mà chấp nhận việc chủ tử bỏ mạng. Nhưng với tam công tử thì đây là lựa chọn của người. Mà Đế Thiên An có thể xuất ra đại chiêu của mình dùng để đối phó chủ nhân Hắc Phong Hội, xem như là để cho tam công tử cái chết viên mãn.

“ Đội trưởng” không ít kẻ không rõ, chỉ có thể hô lên.

Nam Chung Bảo lớn tiếng : “ cảm tạ công tử thành toàn cho tam công tử. Nhưng mối thù hạ sát công tử Nam Chung Bảo xin ghi nhớ. Bây giờ chúng tôi xin đưa di thể công tử trở về, ngày khác kính xin gặp gỡ”

Đế Thiên An gật đầu xoay người bước đi, trang bức nói : “ chuyển lời cho Thiên Mã Tướng Quân, bản Thánh Vương có Thập Phương Vô Địch chờ ngày phân cao thấp, và còn cả Đào Nguyệt Thiên giữ gìn sưc khỏe cho tốt”

“ Nam Chung Bảo sẻ chuyển cáo lời công tử cho chủ nhân cùng nhị công tử, xin cáo lui trước” Nam Chung Báo lời dứt, mang theo Chân Bách Phong dời đi.

Theo sau Hắc Phong Hội tuy không cam lòng nhưng đội trưởng có lệnh cũng chỉ có thể nâng gót mà đi.

Đế Thiên An ảo ảnh dời hình di chuyển đến cửa thành, chỉ đao về một phương : “ chọn ngày không bằng gặp ngày, liền hôm nay luôn đi.”

Lưu Viên Tán tại tường thành nhảy xuống đất, đi đến phía trước nói : “ công tử không định nghỉ ngơi một lát ư?”

Khi mà tin tức tam công tử Chân Bách Phong đến tìm hắn đã được thông tri cho, có điều khi đi ra thì cuộc đấu của sư đệ và Chân Bách Phong đang dang dở, hắn không thể can dự vào cuộc đấu tay đôi được.

Tiếp đến Chân Bách Phong khiêu chiến Đế Thiên An, lại càng không có chổ để chen. Lại không nghĩ đến, sau khi hạ sát Chân Bách Phong y lại muốn cùng hắn quyết đấu luôn. Từ trận đấu vừa rồi, Lưu Viên Tán có thể biết thực lực của mình không thể so bằng y.

“ Đang!!”

Chói tay kim thiết vang lên, chỉ thấy Đế Thiên An đưa tay ném Hỏa Long Đao về trước, hỏa đao rít gió nhưng bị Lưu Viên Tán một kiếm cản lại. Cả thân hình bị lực đạo lùi về sau ba bước.

“ Môn chủ!!” Tứ đại trưởng lão cùng đám môn nhân Tống Võ Môn giật mình kinh thốt khi thấy Đế Thiên An dẫm chân theo sau.

“ Bành!!”

Cước kình đá lên người, trực tiếp đem Lưu Viên Tán đá lùi về sau, trượt dài trên mặt đất.

“ Ngươi nếu còn nói nhảm như vậy chỉ e chết càng thêm nhanh” Đế Thiên An thu lại chân, hỏa diễm bùng cháy trên chân hắn cũng nhanh biến mất đi, đồng thời Hỏa Long Đao uốn lượn trong không trung cũng nhanh trở về tay.

“ Xoạt!” Lưu Viên Tán bình ổn lại thân hình một tay đem y phục đang mặc trên người xé đi, để lộ trên người hắn đang mặc một bộ giáp, nhìn qua có phần giống mai con cua.

“ Cái gì thế?”

“ Môn chủ đang mặc gì vậy?”

“ Tôi cũng không biết”

“ Cũng may môn chủ mặc giáp bằng không đã bị thương rồi”

“ Đế Thiên An quá thật là đáng sợ, hắn còn là người ư?”

“ Quả không hổ là người có thể cùng với Tứ Thiên Vương đánh đồng! Chả trách không hề sợ Thiên Mã Tướng Quân, còn đòi phân cao thấp”

Nhìn Lưu Viên Tán xuất chiến đã bị bứt lùi, trên thân giờ đây mặc lấy một bộ áo giáp mà chưa môn nhân nào thấy được, đám Tống Võ Môn to nhỏ nghị luận.

“ Bá Vương Quỷ Diện Giáp” Đế Thiên An nhìn bộ áo giáp trên người Lưu Viên Tán, khóe môi nhích lên vòng cung.

“ Đúng vậy” Lưu Viên Tán thừa nhận : “ đối đầu với ngài thì phải trang bị thế mới phải đạo chứ”

Bộ áo giáp hắn đang mặc trên người chính là một trong bát đại khí bảo, cho dù là Hỏa Long Đao hay Ma Linh Kiếm cũng khó mà xuyên thủng được lớp phòng ngự của Bá Vương Quỷ Diện Giáp.

Có thể được xưng tụng làm một trong tám đại khí bảo, hiển nhiên Bá Vương Quỷ Diện Giáp phải có chổ hơn người của mình. Kẻ mặc lấy bộ giáp không những có được phòng hộ chắc chắn mà còn được đề thăng công lực lên đến tối đa và ổn định.

“Cho dù có Bá Vương Quỷ Diện Giáp nhưng sư huynh có thể làm đối thủ của Đế Thiên An ư?” Lưu Thăng Bình đã được môn hạ mang vào trong thành trên đứng cùng với tứ đại trưởng lão, mặc dù có thêm bảo giáp nhưng hắn không mấy tin tưởng sư huynh mình có thể đả bại được kẻ kia.

Bởi hắn cũng như nhiều người chứng kiến được sự kinh khủng của cuộc quyết đấu giữa hai người kia. Chân Bách Phong mặc dù ngả xuống nhưng từ ngôn luận có thể biết là hắn bị bệnh sắp chết, ấy vậy mà võ công thể hiện ra cơ hồ nghiền ép hắn, mạnh mẽ gấp bao nhiêu lần.

Ấy vậy mà không làm gì được Đế Thiên An, đáng sợ là kẻ kia nhường chiêu. Đáng nói hơn hắn chết dưới Thập Phương Vô Địch, một tuyệt kỹ cực kỳ đáng sợ mà Đế Thiên An tạo ra.

Một kẻ có thiên tư khủng bố, có thực lực với Tứ Thiên Vương có thể cùng lão Thiên Mã Tướng Quân so tài. Sư huynh hắn có thể thắng được không? Lưu Thăng Bình không rõ cũng như rất nhiều môn nhân Tống Võ Môn không rõ.

“ Hoa Liên! Cho hắn mượn Phục Ma Hoa Linh Kiếm cho đủ bộ đi! Bằng không thanh kiếm trên tay hắn rất dể hỏng. Hôm nay bản Thánh Vương muốn xem Truy Nghĩa Huyễn Ảnh Kiếm Thuật” Đế Thiên An thản nhiên nói.

Đàm Hoa Liên ở trên tường thành cũng không có keo kiệt đem bảo kiếm ném xuống, cắm trước mặt đất phía trước Lưu Viên Tán.

“ Cảm tạ!” Lưu Viên Tán đem bảo kiếm mình quăng cắm vào tường thành, ôm quyền thi lễ với Đàm Hoa Liên phía trên, sau đó đi đến nhổ lấy trường kiếm phía trước, ngay khi trường kiếm vào tay liền vận khí.

Khí tràng cường đại mà Lưu Viên Tán thả ra làm cho đám môn nhân Tống Võ Môn giật mình lẫn phần nào vui mừng. Bọn họ ai cũng không nghĩ môn chủ ăn chơi trác táng, không có khả năng lãnh đạo võ công yếu hơn Thăng Bình công tử lại có được công lực thâm hậu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK