Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười bốn năm trước, Lôi Oanh sau khi từ Lôi Gia Bảo đi ra xông xáo giang hồ, hắn muốn lên núi Thanh Thành cùng Triệu Ngọc Chân tỷ thí. Nhưng rất không khéo, hắn lên núi thời điểm, Triệu Ngọc Chân đang cùng người so kiếm.

Lúc đó Tuyết Nguyệt thành Lý Hàn Y, mới vừa bắt được danh kiếm Thiết Mã Băng Hà hắn cũng lên núi cùng Triệu Ngọc Chân so tài.Trận chiến ấy kết quả là chiến bình.

Triệu Ngọc Chân đạo kiếm vừa ra, kinh khởi cả cái núi Thanh Thành chim muông thú vật, Lôi Oanh lên núi lúc, chỉ thấy những thứ kia trong núi gà rừng, con khỉ, hoa báo, thậm chí vốn là đang qua đông gấu, mãng xà cũng tựa như nổi điên chạy xuống, kiếm tuy không phải vì bọn họ sở ra, có thể bọn nó theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm mà chạy trốn.

Lôi Oanh đi lên nữa đi, lại phát hiện trong gió mơ hồ có tuyết sương xen lẫn. Đó là bởi vì Lý Hàn Y Chỉ Thủy kiếm pháp đang luyện tới đệ nhị trọng, hợp với Thiết Mã Băng Hà, đã có thể ngưng nước thành băng.

Chờ Lôi Oanh đi tới đỉnh núi thời điểm, Triệu Ngọc Chân trong tay kiếm gỗ đào đang bay tới không trung, bỗng nhiên hóa thành ngàn chuôi vạn chuôi hướng Lý Hàn Y ngay đầu đập tới. Mà Lý Hàn Y cũng một kiếm đưa tới khắp núi hoa đào, phá đi kia mười triệu kiếm gỗ đào. Hai người lúc này thu kiếm, hỗ không nói thắng.

Lôi Oanh sau đó xuống núi. Lấy hắn lúc đó tu vi, căn bản không là Triệu Ngọc Chân cùng Lý Hàn Y đối thủ, nhưng để cho hắn chấn động trong lòng nhưng cũng không là võ học lên chênh lệch, mà là hai người xuất kiếm lúc kiếm đẹp.

Hắn trước thời hạn trở lại Lôi môn, tự giam mình ở trong sân, khổ tưởng ba ngày ba đêm. Đang lúc Lôi môn các trưởng bối không rõ thời điểm, Lôi Oanh rốt cuộc mở cửa, mở cửa chuyện đầu tiên, phải đi đánh một thanh kiếm.

Hắn đem thanh kiếm này cùng Lôi môn thuốc nổ kết hợp với nhau, lấy tên gọi “Sát Phố” kiếm”. Có thể cái này đã vi phạm tổ huấn, các trưởng lão cả đêm mở ra mấy lần hội nghị, muốn ngăn lại Lôi Oanh.

Mà lúc này, Lôi Vân Hạc trở lại, Lôi Vân Hạc thấy đến lúc này đã sớm mê mệt với kiếm Lôi Oanh, hỏi: “Vì sao bỗng nhiên tập kiếm.”

Lôi Oanh đáp: “Bởi vì từng thấy một kiếm đẹp.”

Lôi Vân Hạc quay đầu cưỡi hạc rời đi, dạo chơi tứ hải hành tung khó tìm, sau đó Lôi Vân Hạc liền trực tiếp đến Đế thành tìm kia cái đệ nhất nhân.

Lúc đó Bách Việt đang trong biến pháp, cường giả vô số tìm đến Đế thành hoặc theo dõi hoặc nương nhờ vào Việt Đế, hoặc là leo Long Môn.

Thiên Trạch đem toàn bộ sự vụ liên quan võ lâm môn phái giao cho Võ Lâm Minh, bao gồm cả việc khiêu chiến Bách Việt hoàng thất trong đó.

Lôi Vân Hạc cởi hạc mà đến lại không đi tìm Long Môn mà đi vào bên trong Đế Cung, dùng một chỉ phá Vô Song Quỷ phòng ngự thẳng vào bên trong đại môn, cao giọng mà lớn tiếng : “ Lôi môn Lôi Vân Hạc muốn vấn kiếm Việt Đế”

Lại dùng hai ngón tay, xông lên Long Lộ, khi đó có vài người đi lên đó thấy hắn làm càn mà ngăn cản, chỉ là song chỉ của hắn đem những kẻ này đánh lui và một phần khiến Long Lộ tan nát.

Kết quả này khiến Thiên Trạch sở ra Tru Tiên kiếm.

Lúc này Tuyết Nguyệt thành đại đệ tử Bách Lý Đông Quân có mặt tại Đế Cung trong cùng sư phụ và sư muội diện kiến Việt Đế, Lý Trường Sanh cầu tình, dù sao Lôi Gia Bảo cũng là Tuyết Nguyệt thành đồng minh.

Vì thế Lôi Vân Hạc sở ra ba ngón tay chống đở Tru Tiên, khi thất bại chỉ đánh mất một cánh tay cùng trọng thương, còn lưu được một mạng khi được Bách Lý Đông Quân mang đi trị thương.

Lôi Vân Hạc từ đây ở trên giang hồ biến mất. Mà Lôi Oanh, thì mang một chuôi đã đại thành Sát Phố kiếm, lần nữa đi ra Lôi môn.

Lần này, hắn đi đến Đế thành, Lôi Oanh bước vào Đế thành thời điểm thì thành thật hơn rất nhiều, hắn đến Long Môn mà khiêu chiến, nhưng khi hắn đến, nghênh đón là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y.

Sau cùng kết quả không có ai biết, chỉ biết là Lôi Oanh không phát hiện chút tổn hao nào mà rời đi, Lôi Oanh trở lại Lôi môn, mười mấy năm qua cũng không có bước ra Lôi môn nửa bước.

“Kia cuộc tỷ thí quá trình ngươi cũng không biết?” Lôi Vô Kiệt nghe đến đây đã không nhịn được vội la lên.

Hắn bị Việt Đế hành hung thoát lực mà hôn mê, rồi được ném ở Đông Quy tửu quán, khi tỉnh lại dò hỏi Đường Liên cùng Tiêu Sắt về quan hệ của sư tôn mình và Lý Hàn Y, cũng như Việt Đế.

Đường Liên uống một hớp rượu, sâu kín nói: “Dạ, ta cũng không biết. Bởi vì nói tới chỗ này thời điểm, sư phụ uống say. Ngươi có thể trực tiếp đi hỏi Nhị Sư Tôn a.”

“Thật không dám.” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái, hắn nhớ đến mình bị hành hung một trận bởi người kia, nhỏ giọng nói : “ ta còn không muốn bị đánh”

Đúng lúc này một cơn gió lóe lên.

“Cậu đúng là đồ đần, bị đánh phải nhiều lên một chút!”

Một cái thanh âm dể nghe vang lên, đi vào là một cái thiếu nữ chỉ mới tầm mười hai mười ba tuổi đổ lại, dù còn chưa thành thục nhưng mỹ nhân tư sắc đã ẩn hiện rõ, mặc lấy một bộ lam xanh xinh đẹp mà hoa lệ, trường bào màu vàng tung bay phía sau, đặc biệc một đôi đồng từ màu lam xanh, đang ngồi tại một đầu quái cá to lớn.

“ Ah! Con quái cá!” Lôi Vô Kiệt nhìn thấy mà kinh sợ lên.

Tiêu Sắt nói : “ Bát Tý Phi Nguyên”

Bát Tý Phi Nguyên nhìn thấy Lôi Vô Kiệt kinh sợ mình, miệng há ra phun một đạo nước bắn đến Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt vội nhảy tránh đi.

Bát Tý Phi Nguyên không có tiếp tục công kích Lôi Vô Kiệt mà phóng đến chổ Đường Liên, ánh mắt nhìn về vò rượu của y, sau đó há miệng hấp rượu vào miệng.

“ Nó uống rượu” Lôi Vô Kiệt kinh hô.

Đường Liên thở dài nói : “ nó đôi khi còn so với Tửu khách còn sành rượu, rượu bình thường không uống đâu”

Lời Đường Liên vừa dứt, Bát Tý Phi Nguyên đem rượu vừa uống phun ra, sau đó như cơn gió thẳng đến hậu viện của Đông Quy tửu quán.

Hậu viện trong sân bày rất nhiều tất cả lớn nhỏ hủ rượu, Bát Tý Phi Nguyên xông vào một cái gian phòng, cửa không đóng dể dàng đẩy ra, sau đó đem vài cái vò rượu bên trong uống lấy.

“ Nhanh quá đi” Lôi Vô Kiệt thấy nó rời đi mau lẹ như vậy, đại não sựt nhớ đến thứ gì, nói : “ Bát Tý Phi Nguyên, chính là thần thú đi mây về gió, đầu cá tám chân đó ư?”

Thiếu nữ đi vào bên trong, đưa mắt nhìn một cái lại nhìn Lôi Vô Kiệt ngây ngô phía trên, nói : “ cậu thật là ngốc”

Lôi Vô Kiệt đem tay chỉ mình : “ cậu, ta ư?”

Cậu cái xưng hô này chỉ ở Bách Việt, Lôi Vô Kiệt nhiều năm nay nghe không ít chuyện ở Đại Việt cho nên rõ ràng danh xưng, cái hắn bất ngờ là bé gái quý khí này lại đến nhận hắn làm cậu, có chút không rõ lắm.

Thiếu nữ cười khúc khích, một bộ đại nhân đi xoay quanh nhìn : “ lễ vật đâu?”

“ Lễ vật?” Lôi Vô Kiệt bất ngờ nói.

Thiếu nữ nói : “ tất nhiên rồi! đây là quy cũ nhà chúng ta, gia trưởng phải cho con cháu lễ vật nha, năm nay Phượng Diễm đã được mười tuổi, mỗi năm đều có sinh thần, trước không đòi lễ vật đó, quà ra mắt phải có”

Lôi Vô Kiệt đưa mắt nhìn qua Tiêu Sắt cùng Đường Liên, có điều cả hai cũng không có nhìn hắn, một bộ xem kịch vui.

“Cái kia... chúng ta thân thích ư? sao ta lại không rõ, có khi nào là nhận lầm chăng?” Lôi Vô Kiệt gãy đầu hỏi.

Phượng Diễm nói : “ Lôi Vô Kiệt đến từ Lôi Gia Bảo, con của Lôi Mộng Sát?”

“ Ân” Lôi Vô Kiệt gật đầu.

Phượng Diễm một bộ đại nhân đưa mắt mà nói : “ bản công chúa chính là con của tỷ tỷ cậu đấy, đần cậu”

“ Ai nha” Lôi Vô Kiệt giật mình lên, sau đó nhìn : “ tỷ tỷ ta... thật là... Phượng Diễm là cháu của ta ư? chờ đã công chúa... tỷ tỷ ta gả cho quân vương nào ư?”

Phượng Diễm nói : “ là người mà cậu muốn đào góc tường đấy”

Lôi Vô Kiệt nghe như sấm nổ giữa trời quang.

Phượng Diễm đưa nấm đấm ra uy hiếp, nói : “ trước giao lễ vật, sau đó U U sẽ trừng phạt người”

“ Tỷ tỷ ta là vương phi Việt Đế, không phải ta là muội phu rồi! ha ha ha” Lôi Vô Kiệt cười ngây ngốc lên, sự thật này để hắn có chút bất ngờ vô cùng.

“ Đồ đần cậu” Phượng Diễm vểnh miệng nói : “ trước giao lễ vật ra”

Lôi Vô Kiệt bị lời này cho kéo về thực tại, cực kỳ lúng túng cùng ngượng ngùng, cúi người xuống: “ cái kia, cái kia cậu còn chưa chuẩn bị lễ vật. Nhưng mà, nhưng mà cậu cam đoan, nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật cho công chúa”

Phượng Diễm nói : “ trước thì đào góc tường của phụ hoàng, sau lại không chuẩn bị lễ vật cho bản công chúa, còn không biết bản công chúa nữa...”

Lôi Vô Kiệt luống cuống lên : “ cái kia, cái kia... Tiêu Sắt cho ta mượn ít bạc”

Tiêu Sắt nhìn hắn như người ngu, nghiêng mặt một bên.

Phượng Diễm nói : “ bản công chúa không cần cậu đần lễ vật, nhưng cậu phải đáp ứng bản công chúa một chuyện”

“ Được à! Công chúa cứ nói” Lôi Vô Kiệt có cơ hội để rút ngắn khoảng cách với cháu gái mới gặp của mình tràn đầy vui vẻ đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK