Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô gia là một phủ đệ to lớn nhất thành bắc trong Hàm Đan, nhưng nếu gọi đó là một thành bảo thì hợp lý hơn.

Bốn bên là bức tường cao dày, lại có hào nước xung quanh, thông đạo duy nhất là một cây cầu treo to, gần đó toàn viên lâm, không thấy dân cư, khí thế bừng bừng, còn hơn cả vương hầu.

Trong đêm tối một khung xe ngựa được dẫn vào cầu treo để vào cửa, trước sau có võ sĩ hộ tống.

Sau khi vào cửa chính, là một luyện võ trường rộng lớn có sức chứa hàng ngàn người cùng luyện tập, một căn nhà rộng lớn hùng vĩ đối diện với cổng chính, hai bên là nhà cửa san sát nhau.

Khung xe ngựa được dẫn vào một tòa điện các lớn, đại sảnh trong đã có người chờ đợi, ở ngoài là có hộ vệ canh giữ nghiêm ngặt.

Hai con ngựa kéo xe được mã phu khiển dừng lại.

Từ rèm vải vén lên một cái thân ảnh nam tử đi ra, theo sau đó là ba cái nữ nhân khác.

Chính là Thiên Trạch cùng tam nữ, cả bốn người vốn định chim chuột một hồi lại bị người khác phá bĩnh, Thiên Trạch cũng không nóng giận mà đi theo Đào Phương đến Ô gia, bởi hắn chính là đợi cái cơ hội này quang minh chính đại lẻn vào thế tộc khống chế kinh tế nước Triệu.

“ Tiên sinh! Chủ nhân đã đợi trước sảnh” Đào Phương đối với việc hai con ngựa sợ hãi không còn lạ nữa, khi hắn đến mời bốn vị này lên xe ngựa cũng thấy qua lũ ngựa kinh sợ trước vị kia.

Điều này để hắn biết cái tên nam nhân dáng vẻ trích tiên kia cực kỳ nguy hiểm, bởi động vật bản năng đối với nguy hiểm mẫn cảm hơn con người. Bọn chúng kinh sợ người kia là bản năng mà ra, một điều mà trên dưới Ô gia hoặc trong thành Hàm Đan còn chưa có ai làm được.

“ Dẫn đường đi” Thiên Trạch nói.

Đào Phương nghe xong liền đi trước dẫn đường.

Thiên Trạch mang theo tam nữ nối gót đi theo sau, chẳng mấy chốc đã vào trong sảnh.

Ô Thị Lô là một người có thân hình to mập, chỉ chiếc cao quan thôi cũng đã có hai hàng mười hai viên bảo ngọc màu tím phát ánh sang lấp lánh.Trên người mặc bộ áo bào màu vàng, trên có đính những hạt minh châu sáng chói, đai lưng cũng lấp lánh.

Lão ngồi ở hậu điện có bậc tam cấp dẫn lên, phía dưới là mười tám võ sĩ chia thành hai hàng quỳ ngồi ở bàn sập, kẻ nhát gan nhìn thấy cảnh này cũng hoảng sợ.

Khi Ðào Phương dẫn người vào trong cung kính quỳ lễ với Ô Thị Lô, toàn bộ ánh mắt đều ngưng trọng nhìn về Thiên Trạch, sau đó ba cái mỹ nhân cũng để vài cái hau háu nhìn chằm chằm lấy.

“Mời tiên sinh nhập tọa” Ô Thị Lô là lão hồ ly, chỉ nhìn sơ qua khí chất cùng ngoại hình cũng đã biết kẻ này không phải hạng dể trêu, đứng dậy khách khí nói.

Thiên Trạch đi đến chổ bàn sập đầu tiên ở bên trái, không có quỳ ngồi mà đã tọa.

Tam nữ an vị bên cạnh Thiên Trạch, cả ba nữ cũng không phải là bình thường nữ tử thấy người có địa vị là sợ hãi, xuất thân cao hơn rất nhiều bình dân nữ tử, tựa như thiếp thất an phận bên nam nhân mình dự yến tiệc.

“ Ô mỗ có quen vài cái bằng hữu Tây Vực, tiên sinh cách ăn mặc lại giống, chẳng hay tiên sinh đến từ đó?” Ô Thị Lô trước khách sáo thăm hỏi.

Hắn làm nghề buôn ngựa, từ đó mà giàu lên trở thành người khống chế kinh tế nước Triệu, cuộc đời ngang dọc không ít nơi. Ngoại hình của Thiên Trạch ăn mặc có phần giống với các tăng nhân ở Tây Vực, nhìn một cái hắn thử thăm dò.

“ Đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi mời ta đến chổ này” Thiên Trạch nhàn nhạt nói

Ô Thị Lô tỏ vẻ hiểu, nói : “ tiên sinh nói đúng lắm, vậy Ô mỗ cũng không nhiều lời làm gì, mời tiên sinh đến đây là vì Ô mỗ nghe tin Liên Tấn bị tiên sinh đoạn một tay”

Thiên Trạch nói : “ không sai! hắn bất kính với ta, nếu không phải có người mời ta dùng cơm ta đã lấy mệnh của hắn rồi”

“ Hay lắm!” Ô Thị Lô thốt lên.

Thiên Trạch không để ý.

“ Chắc là tiên sinh đang tò mò vì sao Ô mỗ đối với tiên sinh đoạn một tay của Liên Tấn vui mừng” Ô Thị Lô cười nói

Thiên Trạch vẫn im lặng không nói.

Ô Thị Lô nói tiếp : “Liên Tấn tuy là nhân tài hiếm có, nhưng cũng là người nước Vệ, không phải tộc của ta. Đại vương lâu nay muốn có người Triệu làm bẽ mặt Liên Tấn, giành lại sĩ diện cho nước Triệu chúng ta. Liên Tấn bị tiên sinh đoạn một tay đúng là chuyện vui”

Thiên Trạch nói : “ ngươi gọi ta đến đây chỉ để nói mấy chuyện nhảm nhí thế này à!”

Ô Thị Lô nét cười ngưng lại : “ Chẳng dấu gì tiên sinh, Ô mỗ là muốn mời chào tiên sinh làm Hộ Pháp cho Ô thị”

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ Hộ Pháp ư?”

“ Là” Ô Thị Lô niềm nở nói : “ nếu tiên sinh đồng ý, từ nay tiên sinh là Ô thị gia tộc Hộ Pháp, chỉ dưới gia chủ chi vị”

Thấy Thiên Trạch im lặng Ô Thị Lô nói tiếp : “ hiện giờ tiên sinh đắc tội Thiếu Nguyên Quân, Ô mỗ có thể giúp tiên sinh ra mặt qua được thế khó này”

Thân phận Thiên Trạch không rõ, y lại dám cùng Thiếu Nguyên Quân đối cứng hiển nhiên không phải hạng tầm thường. Từ Hồng Nương Tử để Ô Lô Thị biết kẻ này ắt hẳn có thân thể bất phàm, thế lực thậm chí rất lớn.

Y mở miệng chiêu mộ là giả mù sa mưa, lấy cái thế khó của y mà đưa tay viện thủ, để y đối với Ô Lô Thị hảo cảm, ít nhất sẽ không cùng Ô gia hắn làm địch bắt tay với Triệu Mục bên kia.

“Hừ!” Thiên Trạch hừ một tiếng : “ chỉ một cái nho nhỏ Ô gia cũng muốn để ta làm Hộ Pháp, đúng là kẻ say nói mộng”

Ô Thị Lô nghe xong gương mặt ngưng trọng lại, rồi nói : “ xem ra là Ô mỗ không biết lượng sức, để tiên sinh chê cười rồi”

Thiên Trạch không chút để ý, chậm đem chung rượu trên bàn uống.

Ô Thị Lô nhẹ vỗ tay.

Chỉ thấy từ hậu điện của lão ở bên trái có rèm che đi ra một nhóm nữ tử dáng vóc đẩy đà khác, bảy cái nữ nhân đi đến sảnh chính nhẹ thi lễ, các nàng là vũ cơ.

Hai cái giá chuông đồng được nô bộc khiêng ra sau đó khom mình cúi người mới đi.

“ Trong các nước thì Triệu quốc ta nổi danh lễ nhạc, tiên sinh mới đến Hàm Đan, lão phu xin tiên sinh thưởng thức cùng đánh giá” Ô Thị Lô lúc này biết không thể cùng cái này lôi kéo nhưng ít nhất hắn cũng không muốn để tên này cùng thế lực đối địch của mình bắt tay, nên mượn nhạc vũ hòa hoãn đi bầu không khí từng bước cùng người này tiếp xúc.

“ Ukm!” Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

Ô Thị Lô nhẹ đưa tay ra hiệu.

“ Đinh đong!”

Hai cái nữ tử nhẹ nhàng cầm một cái thanh đồng dùi nhẹ ngàng gõ, tiếng chuông ngân vang du dương.

Bảy cái nữ nhân bắt đầu huy vũ.

Ô Thị Lô vẫn luôn quan sát Thiên Trạch, hắn tuy hiếu kỳ khi thấy Thiên Trạch không mở mắt nhưng lão chỉ im lặng không nói, lão biết bọn giang hồ cao thủ chỉ nghe âm cũng có thể đoán vị so với nhiều kẻ mắt sáng còn lợi hại.

Y có thể là người mù cũng có thể còn chưa ai đáng để y mở mắt ra, che dấu dưới tấm mặt nạ kia là ai? lão cũng rất hiếu kỳ muốn biết.

“ Tranh! Tranh!”

Tiếng chuông vừa thấp tiếng cầm từ một cái nữ tử lại vang lên.

Bên cạnh hai cái nữ tử xinh đẹp giúp Thiên Trạch hầu rượu.

Thiên Trạch vừa uống vừa xem, bằng hắn nguyên thần cũng có thể không cần mở mắt mà quan sát được phía trước, quả thật nhóm vũ cơ cùng nhạc điệu mà Ô Thị Lô chuẩn bị đều hơn rất nhiều nhóm múa mà hắn gặp qua.

Thời gian lại qua đi, Thiên Trạch tiếp tục xem múa nghe nhạc, mãi cho đến khi sắc trời về gần nữa đêm mới dừng lại.

“ Tiên sinh! Thời buổi còn tối, nếu tiên sinh không chê, Ô mỗ đã chuẩn bị một căn phòng cho tiên sinh nghĩ lại” Ô Thị Lô hướng Thiên Trạch lôi kéo.

Thiên Trạch cũng không khách khí gật đầu, rồi được Ô Thị Lô cho người dẫn đến một gian sang trọng phòng ốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK