Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một khu vực trống trải khác tụ tập một số đệ tử Mặc Gia còn lại gấp rút di chuyển vào bên trong Mặc Hạnh mật thất, nhưng mà bọn họ muốn di chuyển cũng có chút khó khăn khi mà quân Tần đã ập vào tấn công.

“ Đạp đạp đạp!!”

Chỉ thấy hàng loạt tiếng bước chân vang dội vang lên, Cao Tiệm Ly như một cái bóng trắng mang theo Thủy Hàn kiếm dẫm lên mặt đất chạy nhanh đến. Trên tay Thủy Hàn kiếm vươn ra để lại từng đường hàn mang lạnh lẽo, đem vô số tên Tần quân mạt sát, giải trừ cho Mặc Gia đệ tử.

Vừa mới thu lại Thủy Hàn kiếm, một cổ nguy hiểm từ thiên không ập đến làm hắn cảnh giác, đem mắt giương lên thấy được một bóng đen lao nhanh đến. Trên tay Thủy Hàn kiếm lập tức đưa lên hay tay dùng sức chặn lấy.

“ Keng keng keng”

Chói tay kim loại âm thanh lần nữa vang lên, hoa lửa không ngừng bắn ra ở nơi tiếp xúc giữa Thủy Hàn kiếm. Mà thanh vũ khí đang cùng nó ma sát, chính là Yêu Kiếm Sa Xỉ của Vệ Trang.

Thủy Hàn kiếm mang trắng toát lạnh lẽo, Sa Xỉ hồng quang lượn lờ va chạm, Vệ Trang từ trên không trung cầm Sa Xỉ chặt xuống một kích đầy bất ngờ nhưng đã bị Cao Tiệm Ly phát hiện nâng lên Thủy Hàn kịp thời chặn lấy.

Cao Tiệm Ly đồng tử có chút quang mang khi nhận ra người đến là ai, chính là Lưu Sa thủ lĩnh Quỷ Cốc phái Vệ Trang. Luận về thực lực Cao Tiệm Ly không phải là đối thủ của Vệ Trang chưa kể trên tay Sa Xỉ chính là khắc tinh của đa phần danh kiếm.

“ Đang!!”

Vệ Trang vừa tiếp đất xoay người đem Sa Xỉ quét ngang, một kiếm này trực tiếp đem Ca Tiệm Ly chấn đi, mà Cao Tiệm Ly mượn nhờ lực đạo của y khinh người lên không.

Ngay sau đó Vệ Trang thân ảnh lao nhanh đến, Sa Xỉ chặt đến đối phương, lực đạo cánh tay làm cho Cao Tiệm Ly có phần giật mình, đánh rơi Thủy Hàn kiếm cắm vào vách núi.

Cao Tiệm Ly nhanh chóng tung người hướng đến Thủy Hàn kiếm rút ra, đột ngột một cổ nguy hiểm từ sau vọt đến.

“ĐANG!!”

So với trước thanh âm chói tai càng lớn, Vệ Trang từ lúc nào đã tiếp cận Cao Tiệm Ly hai tay hợp kiếm bổ xuống, Cao Tiệm Ly đón đở bị lực đạo mạnh mẽ của kẻ trước chấn xuống bên dưới.

Thân hình trượt dài trên mái ngói hành lang, nương nhờ Thủy Hàn mủi kiếm ma sát một đoạn mới bình ổn lại thân hình.

Vệ Trang tại không trung lộn một vòng rồi tiếp đất, lần nữa lao đến tấn công Cao Tiệm Ly, Sa Xỉ mạnh mẽ vung lên có điều Cao Tiệm Ly né được nhanh chóng thoát đi, ánh mắt ngưng trọng nhìn về Vệ Trang lại nhìn đám quân Tần đang ập đến xung quanh.

“ Xuy xuy xuy!”

Lúc này một tiếng tiêu vang vọng phát ra, Vệ Trang cùng Cao Tiệm Ly đem mắt nhìn qua thấy được Tuyết Nữ xa đó.

Cao Tiệm Ly nhẹ gật đầu, sau đó tung người thoát đi. Hắn đương nhiên biết rõ ở lại nơi này càng lâu thì nguy hiểm càng cao.

Vừa rồi chỉ giao thủ mấy chiêu mà thôi nhưng hắn biết được đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, người này một kiếm đánh bại tiền nhiệm Cự Tử Lục Chỉ Hắc Hiệp hung danh vang dội, hắn cũng không tự tin đến mức có thể cầm xuống đối phương đây.

Mà cách xa đám người này ở một hành lang khác là nhóm người của Đoan Mộc Dung, ánh mắt theo dõi trận chiến vừa rồi, ngay vừa rồi bọn họ đến nơi này cũng gặp phải Tần quân đột kích nhưng cũng bị bọn họ diết rụng.

“ E rằng chúng ta không đến nơi tụ họp của mọi người được rồi” Đoạn Mộc Dung nhìn quân Tần vây kín phía trước lên tiếng.

Thiếu Vũ đem ánh mắt nhìn sang Đoan Mộc Dung dò hỏi : “ Dung cô nương chúng ta phải làm sao?”

“Ta dẫn các ngươi đi một nơi khác” Đoan Mộc Dung cất lời, sau đó tiến đến bên cạnh Nguyệt Nhi ngồi xổm xuống nói : “ Nhưng trước khi đi Nguyệt Nhi muội phải hứa với ta một việc”

“ Chuyện gì thế Dung tỷ tỷ” Cao Nguyệt dò hỏi

“ Đừng hỏi chuyện gì, hãy hứa với ta được không?” Đoan Mộc Dung không trả lời nàng mà tiếp tục lên tiếng

“ Muội hứa với tỷ” Cao Nguyệt có chút khó hiểu nhưng cũng nhanh gật đầu trả lời.

Thiên Minh, Thiếu Vũ có chút không hiểu sao cả nhưng cũng nhanh chóng cất bước đi theo Đoan Mộc Dung và Cao Nguyệt tiến về một thông đạo khác mà đến.

Đoan Mộc Dung đã quyết định chủ ý của mình, giờ phút này lối đi vào Mặc Hạch đã bị quân Tần và Vệ Trang phong tỏa, chỉ còn một con đường an toàn mà thôi chính là con đường tiến đến cấm địa của Mặc Gia.

“ Mặc Gia Cấm Địa” Thiếu Vũ nhìn thông đạo phía trước lên tiếng.

Thiên Minh tiếp lời : “ chẳng phải nói nơi này đầy rẫy nguy hiểm và chết chóc ư?

“ Hiện giờ cả tòa Cơ Quan Thành đều đã bị bọn Vệ Trang và quân Tần chiếm lĩnh, chỉ có nơi này bọn hắn mới không mạo hiểm đánh vào” Đoạn Mộc Dung giải thích

“ Dung tỷ tỷ, nơi này là Cấm Địa Mặc Gia, nếu không được phép chúng ta nếu không thể đi qua được” Nguyệt Nhi nhắc nhở

Đoan Mộc Dung nói : “ Thiên Minh, Thiếu Vũ đều không phải là đệ tử Mặc gia, họ không hạn chế bởi giáo quy của Mặc gia. Còn muội Nguyệt Nhi, từ thời khắc này trở đi, muội bị khai trừ bởi Mặc gia, không còn làm đệ tử Mặc gia nữa”

“ Dung tỷ tỷ, tại sao chứ?” Cao Nguyệt gấp hỏi.

Thiên Minh khó hiểu : “ Nguyệt nhi đã làm sai gì chứ?”

“ Nguyệt nhi, chẳng phải muội vừa hứa với ta sao?” Đoạn Mộc Dung đáp lại

Thiếu Vũ hiểu ra vấn đề : “ chỉ có như vậy thì Nguyệt nhi mới có thể tiến vào cấm địa Mặc gia”

“ Chỉ có thống lĩnh Mặc gia có quyền xử trí chuyện thưởng phạt đệ tử Mặc gia. Theo quy định phải có đủ năm đầu lĩnh đồng thời có mặt mới có thể quyết định. Nhưng lúc này cấp bách sẽ do ta quyết định” Đoan Mộc Dung cứng rắn nói

Nguyệt nhi truy hỏi : “ Dung tỷ tỷ, thế còn tỷ, tỷ thì sao?”

“ Muội vào đi!ta còn sự việc khác” Đoạn Mộc Dung đáp

Cao Nguyệt nghe xong vội ôm lấy lưng Đoan Mộc Dung, thương tâm nói : “không, Dung tỷ tỷ, tỷ không thể rời bỏ chúng muội. Chúng ta phải ở bên nhau! Dung tỷ tỷ, tại sao chứ”

Đoạn Mộc Dung định khuyên bảo, bất chợt mày nhíu lại khi nàng cảm nhận được một cổ sát khí nồng đậm đang hướng về bọn họ, nói đúng hơn là phía trên đầu bọn họ.

Trong u ám thông đạo, vang lên tiếng lách cách kim loại va chạm, theo bốn người ánh mắt hướng về bên trên, bọn họ thấy được một đôi đỏ lòm ánh mắt-Ẩn Bức.

Cơ Quan Thành một nơi khác, Mặc Quy Trì nơi.

“ Phong cảnh đúng là xinh đẹp, cảnh đẹp thế này hủy đi đúng là tiếc thật” tại Mặc Quy Trì ngắm nhìn phong cảnh nơi này Hồng Liên tán thưởng, đây cũng là lần đầu tiên nàng đến nơi này.

“ Hủy diệt khung cảnh càng đẹp hơn” Vệ Trang nhàn nhạt nói, hắn không có truy đuổi Cao Tiệm Ly mà để cho đám Tần binh theo vào lo liệu, còn bản thân cùng Hồng Liên dựa theo bản vẻ Cơ Quan Thành mà từng bước đi vào trung tâm.

“Thế gian lạc thổ” Hồng Liên chậm bước vào Vân Đĩnh được thả xuống, theo cơ quan khởi động được nâng lên nhìn văn tự chạm khắc trên bia đá, cất lời.

“ Lạc thổ là do những nhược giả dâng cho cường giả chân chính trên đời này” Vệ Trang nghiền ngẫm nói.

Hồng Liên không trả lời, an lặng ngắm nhìn quan cảnh.

Chỉ chốc lát cả hai đã đi lên Nhật Nguyệt thông lộ, cả hai cũng không có tiếp tục đi mà tại chỗ đợi các binh sĩ Tần quốc tập trung.

Một tên binh lính đi tới thân thể hướng về Vệ Trang nói: “Vệ Trang đại nhân, chúng ta đã tiến vào Cơ Quan Thành nội thành, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?!”

Vệ Trang lạnh lùng nhìn hắn một cái, hờ hững nói: “Loại vấn đề này hẳn là đến hỏi lão đại của các ngươi! Mà không phải hỏi ta!!”

Tên lính kia tại Vệ Trang khí tràng áp lực, cơ thể run lẩy bẩy, run rẩy nói: “Là!”

Hồng Liên nhìn thấy người lính kia sợ hãi, cười nói: “Ngươi hù dọa hắn .”

“ Phốc! Phốc!”

“ Sưu! Sưu! Sưu!”

Tại đội Tần quốc quân đội đội trưởng phân phó mệnh lệnh phía dưới, từng cái binh sĩ Tần quốc di chuyển trên thông lộ, cũng không quản trên mặt đất cơ quan, liền nhao nhao trực tiếp hướng bên trong phóng đi.

Trên trời bắn xuống tới hỏa tiễn giống như như trời mưa, rơi đập tại những này trên thân thể người, cấp tốc luồn lên hỏa diễm, chiếu rọi đang lúc mọi người trong lòng, mang đến tử vong âm thanh.

Vệ Trang sớm đả phát hiện nơi này chỗ cổ quái, thế nhưng là hắn cũng không có nghĩa vụ đi nhắc nhở những thứ này người đáng thương. .

Không đến bao lâu, Nhật Nguyệt thông lộ chất đầy thi thể, từng cái Tần quốc binh sĩ chạy qua đầu này đường nhỏ đã không có cơ quan cạm bẫy, người sống giống như tại tử vong nhảy múa trên lưỡi đao giống như, đều có một loại trùng sinh chi cảm giác.

Mắt thấy cạm bẫy đã xong, Vệ Trang thản nhiên đạp bước: “Chúng ta đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK