Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, Trung Châu.

Vong Hồn sơn mạch nằm ở địa vực phía Tây Bắc của Trung Châu, nơi này cũng có thể tính là hung địa tương đối nổi danh ở Trung Châu.

Tục truyền xa xưa trước đây, nơi này đã từng trải qua rất nhiều cuộc đại chiến, vùng đất dưới núi kia không biết đã mai táng bao nhiêu cỗ hài cốt.

Nơi này còn có khí lạnh tự nhiên cực kỳ nồng đậm, dẫn đến sương lạnh quanh năm bao phủ cả dãy núi.

Sâu trong hàn vụ sương mù, linh hồn cảm giác đều bị ảnh hưởng, nếu là loại người có lỗ mãng, nói không chừng sẽ trực tiếp bị vây chết ở trong dãy núi kia.

Vong Hồn sơn mạch cách Đan Vực cũng không xa lắm, khoảng năm ngày là có thể đến, tinh thông thời không thuật bằng năng lực dịch chuyển tức thời của mình, chỉ cần một ngày một đêm hắn có thể đi đến được nơi này.

Là điểm đến tiếp theo khi rời khỏi Đan Tháp, đến nơi hung địa nơi này chính là vây giết một thế lực tàn ác hoành hoành Trung Châu- cũng là thế lực đỉnh tiêm tại Trung Châu, bàn tay thò ra của một trong viễn cổ bát tộc-Hồn Điện.

Hồn Điện chính là thế lực mà Hồn Tộc thả ra, thế lực này có thể nói là mạnh kinh khủng để hình dung.

Điện chủ Hồn Diệt Sinh ngủ tinh Đấu Thánh dưới hắn chính là Phó điện chủ tam tinh Đấu Thánh bên dưới chính là Hồn Diện Cửu thiên tôn Đấu Tôn bát tinh.

Lại có Hồn tộc hậu thuẫn xem như có thể làm mưa làm gió ở Trung Châu này.

“Đã tới rồi sao” Đế Thiên An ánh mắt nhìn về phía xa, nơi đó có một dãy núi.

Nhưng phía ngoài dãy núi đó lại được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc. Nhãn châu xoay chuyển hắc động lại chậm rãi mở ra, từ bên trong vô số thân ảnh bước ra ngoài.

“ Phân điện đó có bao nhiêu cường giả Đấu Tôn?” Đế Thiên An liền cất lời.

Chỉ thấy một lảo già chính là một trong ba cự đầu của Đan Tháp- Huyền Không Tử cũng ngưng trọng, đôi mắt quét nhìn về thân ảnh nam tử kia : “ bẩm đại nhân theo tình báo thu về là năm tên Đấu Tôn, nhưng phân điện nơi đó khẳng định sẽ có một số hộ pháp của Hồn Điện, nếu bọn chúng liên thủ thì sức chiến đấu cũng không yếu”

“Lũ hộ pháp kia thật ra không khó giải quyết, nhưng có một điều các ngươi cần lưu ý, đó là Hồn Điện Thiên Tôn.” Một mỹ phụ thành thục đồng dạng cùng với Huyền Không Tử, Thiên Lôi Tử là ba người chung tay mở ra Tinh Vực- Huyền Y lên tiếng, nói xong vô tình hay cố ý ánh mắt lại dời qua Dược Trần xa đó.

"Thiên Tôn?" Nghe được cái tên xa lạ này, Tử Nghiên, Mỹ Đồ Toa lẫn đám người Hổ Kiền lẩm bẩm lên, bọn họ còn chưa nghe được danh tự này đại biểu cho gì.

“Hộ pháp của Hồn Điện có ba loại cấp bậc Thiên, Địa, Nhân, mà Thiên Tôn đó cường giả cấp bậc cao nhất trong các Tôn lão… Còn về thực lực của họ, ít nhất ngủ tinh Đấu Tôn”

“ Hít khà” Vân Sơn đám người hít một ngụm khí lạnh, bọn họ chỉ mới là Đấu Tông cường giả mà thôi, đi theo Đế Thiên An quả thực có đồ tốt thật đó nhưng mà đối thủ toàn là cấp bậc quái vật cả.

Trong cấp bậc Đấu Tôn, cách biệt giữa mỗi tinh cấp đều là một trời một vực, rất nhiều Đấu Tôn cố gắng mấy chục năm cũng không cách nào tăng được một tinh.

Bởi vậy có thể nhìn ra được khoảng cách giữa các tinh cấp trong Đấu Tôn chênh lệch đáng sợ như thế nào, đám người cấp thấp không nhịn được cùng chung suy nghĩ :"Hồn Điện này, quả nhiên đáng sợ"

Tử Nghiên một bên bỉu môi lên tiếng :“ Vô dụng, chỉ đó mà sợ”

“ Khục khục” Hùng Chiến lẫn đám người ho khan lúng túng lên, trong đầu thầm nhổ nước bọt, bà cô trẻ này thực lực Đấu Hoàng còn chưa tới ai trong bọn họ cũng dư sức làm thịt, nhưng mà có cho vàng bọn họ cũng không dám, dù sao đại ca của nàng quá cường đại, chưa kể thế lực phía sau nàng còn cường đại khủng khiếp.

Từ khi đi một chuyến di tích Đấu Thánh thu hoạch không ít chiến lợi phẩm, đồng thời cũng kết oán không nhỏ với Cửu U Địa Minh Mãng.

Thiên Long Cổ Hoàng kiếm gây ra động tĩnh dẫn đến tham niệm của một vài kẻ muốn nhúng chàm vào.

Đế Thiên An cũng chẳng phải là tên ăn chay, mượn luôn đám người này tế kiếm, có điều càng đánh càng xé ra to, càng đánh càng bất lợi, khi mà các cường giả của Cửu U Địa Minh Mãng kéo đến.

Đánh không lại còn không biết chạy, cũng không quên thu mấy cổ thi thể của tộc nhân Cửu U Địa Minh Mãng làm chiến lợi phẩm cho mình, dưới thủ pháp của hắn rất nhanh có thêm mấy cổ khôi lổi.

Thực lực của Long Cung lại bành trướng một cách đáng sợ, khi gia nhập thêm 10 cổ Đấu Tôn khôi lổi, đồng thời đem về cốt tủy Đấu Thánh đề thăng lực lượng cho bản thân lẫn người nhà.

Để lại Thú Vực phong vân, tộc quần Cửu U Địa Minh Mãng truy sát lệnh tìm giết hắn, nhưng mặc cho bọn họ lùng sục thế nào đều không thể tìm được hắn. Mà khi thực lực đả tăng lên, hắn tiếp tục duổi bàn tay mình đến các thế lực khác.

Hồn Điện không thể tốt hơn, khi thế lực này là khối u ác tính của Trung Châu, người người đều ghét, lại thêm thu về tài nguyên cũng không kém, đó chính là linh hồn mà đám Hồn Điện không ngừng thu thập.

Đương nhiên Đế Thiên An không có dại gì làm chim đầu đàn, đem người của mình đẩy lên chuyến tiến, ác đấu với Hồn Điện.

Tuy thế lực hắn mạnh nhưng Hồn Tộc phía sau mới đáng sợ, thành ra hắn tổ đội phe cánh đem các thế lực Trung Châu kéo vào chiến tuyến của mình.

Tinh Vẫn Các là quy thuận nhanh nhất, dù sao Dược Trần một tiếng là được, ban đầu ở Thiên Sơn Mục Đàm chính Dược Trần thông tri cho Phong Tôn Giả là để tránh đệ tử Tinh Vẫn Các chết oan chết uổng, cho nên khi nghe Đế Thiên An triệu tập vây đánh Hồn Điện liền một hai nghe theo.

Theo đó là Phần Viêm Cốc thì khỏi bàn, Đường Hỏa Nhi cũng thu vào hậu cung, hưởng thụ không ít tài nguyên của Long Cung cho nên cũng xách thương gia nhập. Nhị Tông còn lại là Hoa Tông dưới dâm uy của hắn uy hiếp dụ dỗ cũng tham dự vào bên trong.

Về phần Đan Tháp thì càng dể nói, tình nhân cũ của Dược Trần chính là Huyền Y một trong 3 cự đầu của Đan Tháp, để Dược Trần đi thuyết khách là được rồi, một hồi trò chuyện xuống cũng biết được là ai chôm Đan Khố của mình, là ai lấy đi Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa ở Tinh Vực, ai đem Vạn Dược sơn mạch hốt sạch.

Nhưng cũng chỉ có thể bấm bụng lại, nếu không chờ đợi chính là sự hủy diệt, bởi Dược Trần thả ra tin tức rung chuyển bọn họ, hắn chính là sư đệ của Đà Xá Cổ Đế, kẻ duy nhất có thể tiếp bước Đấu Đế, cũng là người duy nhất biết được Cổ Đế động phủ.

Lời qua tiếng lại rồi biết được Long Cung muốn ra tay với Hồn Điện, đối với Đan Tháp mà nói chính là thế lực thường xuyên va chạm, rất nhiều Luyện Dược Sư đều bị bọn họ bắt giết, hai bên đả kết thù song thế lực Hồn Điện cực kỳ mạnh.

Hơn nữa diệt trừ Hồn Điện với Đan Tháp chỉ có lợi mà thôi, hơn nữa đây là cơ hội ôm bắp đùi, dù sau thế lực của Long Cung quá mạnh mẽ, còn có Thái Cổ Hư Long Tộc đứng ở phía sau chống lưng, lại là Đấu Đế tương lai. Có ngu mới có thể đắc tội vào, tham dự vào lien minh do Đế Thiên An lập ra vây giết Hồn Điện.

Trong rừng, sương mù trắng xoá tràn ngập tầm nhìn. Ở hoàn cảnh này, tầm nhìn cực kỳ eo hẹp, dù có sử dụng linh hồn cảm giác cũng chỉ có thể điều tra ước chừng hơn trăm mét phụ cận là không thể tiếp tục kéo dài hơn.

Song với nhãn đồng của Đế Thiên An có thể nhìn xuyên qua sương mù, khoảng cách lại rất xa cho nên đám người dễ dàng xuyên nhập, bỏ qua từng trạm kiểm soát các tông môn nhỏ lẻ mà Hồn Điện khống chế.

Ban đêm, Vong Hồn sơn mạch có vẻ vô cùng âm u, đủ loại tiếng thú rống quanh quẩn trong dãy núi làm cho người khác có cảm giác lông tóc dựng đứng.

Khi tiếng thú rống dần biến mất, thì chỉ trong giây lát sau lại nghe thấy vài thanh âm loạt xoạt từ xa truyền đến tai đám người Đế Thiên An.

Khi những âm thanh này vang lên thì hai mắt đang nhắm chặt điều tức của Phong Tôn Giả bỗng mở bừng. Nhìn làn sương mờ, sắc mặt lão thoáng có chút biến hóa, kinh hãi thất nói: "Chẳng lẽ gặp phải một đoàn Phệ Thạch Ma Kiến?"

Phệ Thạch Ma Kiến là một loại ma thú cực kì kinh khủng trong Vong Hồn sơn mạch, không phải bởi vì chúng nó mạnh cỡ nào, mà bởi vì số lượng của chúng lên tới hàng ngàn hàng vạn con.

Vong Hồn sơn mạch mang hung danh có một số nguyên nhân là từ sương mù, nhưng càng nhiều là vì một ma thú, loại ma thú này chính là Phệ Thạch Ma Kiến.

Cấp bậc của Phệ Thạch Ma Kiến cũng không cao, chỉ có tam, tứ giai mà thôi. Nhưng sự đáng sợ của chúng là đàn kiến lên đến hàng vạn con như thủy triều cuốn qua.

Lúc đó, dù là bát cấp ma thú cũng chỉ có cách tạm lánh phong mang.

Vả lại, loài Phệ Thạch Ma Kiến này có thể cắn nuốt hết thảy máu thịt của cơ thể ngăn trở trước mặt chúng nó.

Bên trong Vong Hồn sơn mạch, thuỷ triều Phệ Thạch Ma Kiến mà lướt qua, thứ còn lại chắc chắn sẽ chỉ là những bộ xương, ngay cả vết máu li ti cũng tìm không thấy.

Phàm là cường giả vô tình vào núi mà gặp phải loại kiến này cũng tương đương với kết quả được một vé miễn phí về chầu tổ tông.

Nếu không phải loài Phệ Thạch Ma Kiến này chỉ có thể sinh tồn bên trong hàn vụ rét lạnh, thì chỉ sợ ngay cả ở ngoài vùng núi này cũng không có ai dám cư ngụ.

Trong những năm này, khi hung danh của Vong Hồn sơn mạch dần được truyền bá ra, công lao lớn nhất thuộc về loài kiến này.

Đám người Vân Sơn cũng biến sắc gương mặt sợ hãi, nhưng thấy Đế Thiên An không một chút quan tâm,lại nghe hắn thì thầm vào tay của Tử Nghiên, theo đó trong ánh mắt của đám người bé gái này nhảy xuống đám sương mù không một chút sợ hãi.

"Này…" Ngay khi mọi người đang ngạc nhiên, một thân ảnh nhỏ xinh lại không chút tổn hại lướt ra từ sương mù, sau đó đáp xuống một cành cây, đó tất nhiên là Tử Nghiên vừa mới lao đi.

Trên vai nàng lúc này là một con kiến màu vàng nhạt có tám cánh, lớn chừng nửa thước.

“Phệ Thạch Kiến Hậu” Nhìn thấy con kiến tám cánh kia, sắc mặt Phong Tôn Giả cùng Kiếm Tôn Giả nhất thời biến đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK