Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Minh cười hì hì bên trong, còn làm mặt quỷ trêu tức lại.

“ Đế thành có một trận gọi là Cửu Long Tứ Cực, mà trận này gọi Tứ Cực trận pháp, dù chỉ là tiểu trận nhưng không phải con có thể phá giải được. Thiên Minh đã làm chủ trận, con làm sao là đối thủ chứ. Có thấy sợi dây thừng trên tay nó không? gọi là Khốn Tiên, một khi con đi vào bị quấn lên con liền như cá nằm trên thớt.” Thiên Trạch đem con gái ôm đến trên đùi, nói : “ thật là, con cứ như hầu tử táo bạo như thế thì làm sao thắng được Thiên Minh chứ, muốn thắng nó chỉ dựa vào sức mạnh thôi thì không đủ”

Thiên Minh thu lại đồ của mình, bất mãn : “ cha, người thiên vị rồi đấy. Trước nay quyết đấu giữa chúng con, người không có can thiệp vào. Có biết mấy ngày nay con bị bạo lực này đánh nhiều không hả?”

Thiên Trạch đem Như Sương trấn xuống, nói : “ ta chỉ không muốn nhìn, con gái bị thua thảm quá mức. Sắc trời cũng không sớm, lo đến Tiểu Thánh Hiền Trang chơi đi”

Thiên Minh liền gật đầu, đi qua chổ Như Sương cho một cái dấu tay đi xuống tỏ vẻ yếu kém, còn hung hăng “ bại tướng” hai chữ nói, sau đó thong dong ra ngoài : “ nhân sinh thật tịch mịch, đối thủ thật yếu, còn chưa ra tay đã thắng rồi”

Như Sương giận mắng : “ ngươi nói cái gì”

Thiên Minh quay lại cho cái mặt quỷ rồi chạy đi.

“ Thiên Minh từ nhỏ đã cơ linh, lúc nào cũng đưa ra quỷ quái ý định. Dù không muốn thừa nhận, nhưng trừ thần lực ra con xử lý tình huống nắm bắt ứng biến hùng biện các loại đều thua nó cả. Con muốn thắng nó, vậy không thể để nó ra đề càng không để nó khiêu khích, càng không để nó chuẩn bị được. Lấy thế mạnh của con đem nó ép xuống, nó không phục đánh nó một trận, đánh khi nào nó phục” Thiên Trạch chỉ đường cho con gái mình.

Như Sương ánh mắt sáng lên.

“ Thiên Minh mà nghe được lời này hắn rất thương tâm đấy” Hồng Liên nói vào.

Thiên Trạch nói : “ con đó, lúc nào cũng nhảy vào hố do Thiên Minh đào cả. Con cũng phải đào hố cho nó nhảy vào đi chứ”

Như Sương nghe chút ngượng, nói : “tiểu tử này gian manh xảo trá như hồ, lại quỷ quái, mỗi lần chuẩn bị đều bị nó khám phá ra cả”

Thiên Trạch vuốt đầu tóc : “ mỗi người đều có sở trường sở đoản của mình, con trước sở trường là cầm kỳ thi họa, bây giờ có thần lực trong người. Con còn biết mình còn một cái lợi thế khác hay không?”

Như Sương nghe được mịt mờ lắc đầu.

“ Tuổi” Thiên Trạch nói : “ con hoài thai gần hai năm, tuy 12 tuổi nhưng thực tế gần 14, thành ra con lớn hơn Thiên Minh nhiều. Xếp theo vai vế trong nhà con là chị nó, con có thể lấy thế đè người, viện cớ, lý do có đầy ra quan trọng là con nghĩ thế nào.”

Như Sương mắt sáng lên, sao nàng lại không nghĩ ra chứ, ngạo kiều nói lại : “ chủ ý lưu manh như vậy, thiệt thòi ông còn là Việt Đế đấy”

Thiên Trạch nói : “ xưa nay trí thức sợ lưu manh, lưu manh sợ thằng liều, thằng liều sợ thằng điên. Con phải biết nhìn người mà nói chuyện, gặp trí thức thì dùng lý lẽ mà nói bởi trí thức có học vấn hiểu, gặp lưu manh thì phải bá đạo hơn, gặp đứa liều thì bày thế ra cho nó sợ.”

Người xung quanh lại yên tĩnh suy ngẫm.

“ Vậy còn người điên thì sao?” Cao Nguyệt hiếu kỳ hỏi vào.

Thiên Trạch cười lên, nói : “ đã là điên thì còn phải nói chuyện làm gì chứ! bọn người đó thấy thì chạy ra xa, dây vào làm gì cho thiệt thân!”

Cao Nguyệt nghe gật đầu.

“Bốn hạng người này còn có ý khác ư?” Như Sương lại hỏi.

Thiên Trạch nói : “ xã hội cơ bản chia làm hai, một là thượng lưu hai là hạ lưu. Bốn loại người kia chính là thượng hạ mà cha nói”

Như Sương gật đầu.

Thiên Trạch nói tiếp : “Giới thượng lưu gồm kẻ sĩ, quý tộc, quan lại vương thất, thổ địa, phú thương. Còn hạ lưu là những tầng lớp còn lại. Từ trước khi Đại Việt thành lập, sự phân chia này sâm nghiêm. Nếu quy toàn bộ người trong thiên hạ cùng lợi ích là 10, con có biết giữa hai thế lực này chiếm bao nhiêu thành không?”

Như Sương lắc đầu.

“ Người chia làm 10, giới thượng lưu chỉ chiếm một, nhưng lợi ích lại chiếm 9. Còn hạ lưu đông đúc hơn nhưng bị chi phối, chỉ chiếm 1 thành, thậm chí còn chưa tới” Thiên Trạch chậm rãi nói.

“ Chênh lệch như vậy à” Cao Nguyệt, Như Sương kinh ngạc.

Thiên Trạch nói : “ trăm ngàn năm nay đã vậy rồi, hạ lưu cả đời khó mà thay đổi vận mệnh của mình được. Từ đất đai thân phận quyền lợi khi sinh ra đã định sẵn, con nô bộc vẫn là nô bộc, con quan thì làm quan, con vua chúa thì sống trong nhung lụa. Cho đến khi Đại Việt dựng lên có thay đổi không ít, tầng lớp thượng lưu cùng hạ lưu cũng phân chia lại hoàn toàn”

Ngừng một chút hắn nói tiếp : “ loạn thế truy hoàng kim, thái bình truy phong nhã. Đây là xu hướng thời đại, dù là thượng hay hạ lưu đều có. Giới thượng lưu muốn chứng tỏ mình thân phận, chủ yếu bọn họ hướng đến kiến thức, văn nghệ những thứ tao nhã xa hoa, còn hạ lưu thì phức tạp hơn nhiều thể loại, có khi thô tục bất nhã có khi giản dị.”

Như Sương nghe xong nhẹ gật đầu, nàng đã hiểu được lời cha mình nói.

“ Đi với Phật thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy. Đây là đạo đối nhân xử thế, phải biết mình cùng ai mà trò chuyện, con không thể cùng tên lưu manh giảng dạy tri thức được, bởi chúng không muốn nghe, dùng lý lẻ khuất phục là sai lầm chỉ thiệt mình, mà dùng lực trấn áp mới là chính xác.”

“ Còn đối với kẻ có tri thức thì dùng lý lẻ mà đối đáp. Mà cái bọn này thích nhất là nói văn chương sách vở, ưa thích khoe khoang hiểu biết. Con cứ từ từ se chỉ luồn kim, trước thì để bọn chúng nghĩ mình đúng mà đi vào bẫy rập, dùng chí lý không thể phản biện được hoặc là nan đề chúng không giải được, trấn áp.”

“Còn bọn liều mạng, chúng đã liều thì đã không cần mạng, nói với chúng chỉ tốn nước bọt mà thôi. Trực tiếp đánh, so chúng còn hung ác hơn, đánh rắn dập đầu đã ra tay phải chế trụ chúng ngay, thà sai lầm còn hơn là thiệt thân”

“ Về bọn điên, mấy cái kẻ này không nên dính. Bởi đầu óc chúng không bình thường, không hành sự theo thói thường mà biết được. Tận lực tránh xa chúng đi, dây vào chẳng được gì cả”

Như Sương càng nghe càng thấy có lý.

“ Chiếu theo lời cha nói, con nghĩ lại xem trong thời gian này Thiên Minh ở lại chổ này cùng từng người con quen ứng biến thế nào?” Thiên Trạch lại hỏi.

Như Sương suy nghĩ một lát, lại nói : “ Đại Thiết Chùy thường bị Thiên Minh khiêu khích, sau đó các loại trò chơi đều thua bại, hơn nữa đều nghẹn khuất. Ban đại sư thì giỏi cơ quan, nhưng Thượng Đồng Mặc Phương cùng Lập Phương Báo Thù để ông ấy thua bại, đối với Thiên Minh cũng là bại tướng. Đạo Chích thì nói chuyện văn nhả, bày đạo mạo trí thức. Cùng Tiểu Cao trò chuyện đàn nghệ, tuy không thông rành nhưng lại nói toàn mấy khúc chưa nghe qua.”

Thiên Trạch nói : “ Đại Thiết Chùy nói dể nghe là tên đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, nói khó nghe là tên đần độn chỉ biết man lực. Trong đám người là dể giải quyết nhất, nó muốn lập uy tất nhiên sẽ lựa chọn ra tay với kẻ này. Chỉ vài câu khiêu khích là hắn nhảy vào bẩy rập, giải quyết hắn cực kỳ đơn giản”

Đại Thiết Chùy nghe tương đối xấu hổ, bởi thực tế lời người kia nói không sai.

“ Chia ra mà trị, Đại Thiết Chùy yếu nhất đã xử lý, còn lại đầu lĩnh Ban đại sư là nó nhắm đến. Y giỏi cơ quan, cũng là Mặc gia đầu lĩnh lâu năm có danh vọng lớn, Thiên Minh nó không biết nhưng chỉ cần đem thứ Lập Phương Báo Thù ra cũng nó mở Thượng Đồng Mặc Phương chiến tích. Trực tiếp nhất hữu dụng nhất chấn ép lão ta. Thành ra nó không thông cơ quan thuật gì cả, nhưng Ban đại sư không dám khinh thường nó. Cho dù có xích mích hay luận bàn về cơ quan, nó cùng có thể đem chiến tích này chấn, chỉ việc đem tuổi tác ra cũng đã ép lão ta chỉ nuốt hận vào người”

Ban đại sư vuốt râu, nói : “ tiểu tử này quả là quỷ quái cơ linh mà, thì ra lão cũng chỉ là quả hồng mềm cho nó nắn mà”

Thiên Trạch nói tiếp : “ Đạo Chích xuất thân trộm cắp, kiến thức không nhiều, có điều nó khinh công không giỏi không thể hơn được. Thành ra nói chuyện văn nhã tỏ vẻ hiểu biết, là đả kích hắn thiếu kiến thức, phường trộm cắp cũng chỉ là kẻ trộm cắp, làm sao hiểu được văn nhã. Nó tìm đến không hỏi ngâm thơ thì hỏi chuyện thường thức, đối thủ này cũng dể giải quyết, Mặc gia ba đầu lĩnh bại đã bại”

Đạo Chích sờ cằm nói : “ nó lựa ta làm người thứ 3 ra tay à, để ý ta quá đấy”

Tuyết Nữ nói vào : “tiểu tử này đến chổ ta chơi cờ tướng, lại chơi cờ mù, thắng 2 thua 1, nhất mực không chịu đánh cờ vây, trước khi đi để lại một thế cờ chết. Hóa ra là có ý đả bại ta đây mà”

Thiên Trạch nói : “ Cờ tướng là sở trường của nó, cờ mù trước nay nó chưa gặp đối thủ nào cả, cờ vây bất thông. Để lại thế cờ chết, nói rõ nàng cũng đã thua nó rồi. Mặc gia trong chỉ còn ba cái khó giải quyết”

“Tiểu Cao! Từ phu tử! Dung tỷ tỷ” Cao Nguyệt, Như Sương tiếp lời

Thiên Trạch nói : “ Từ gia đúc kiếm, nó mù tịt, bất quá trong túi nhiều. Kẻ này si kiếm đầu óc cứng nhắc, hẳn là dùng mấy đạo câu đố có trí tuệ mà nhảy thoát là có thể giải quyết ngay. Y và âm nhạc cái trước không thông cái sau thì có chút rõ”

“ Tiểu Cao” Đám người nói lên.

Thiên Trạch nói : “ âm nhạc là nó không thông nhất, nhưng không ít nữ nhân trong cung rành rỏi. Ta thỉnh thoảng lại dạy chúng vài bài hát vui nhộn, hoặc là học lỏm ta mấy bài thơ, câu đối. Nó có thể đem ra ứng biến, đôi khi lại nói mấy thứ khúc nhạc mà nó nhớ, chỉ cần bày ra một bộ ta hiểu ngươi không hiểu. Ta biết ngươi không biết, đối thủ này hơi khó xử lý.”

“ Gian manh” Cao Nguyệt, Như Sương cùng nói.

Thiên Trạch nói tiếp : “ Đoan Mộc Dung có thể nói là đối thủ cứng cựa, nó chưa ra tay bởi chưa tìm được cơ hội. Một khi đánh gục Y Tiên, Mặc gia trên dưới đều bị nọ hạ cả rồi, chờ nó đánh hạ xong liền gởi thư vào Đế thành cùng đám nhóc kia trò chuyện. Bọn nó trước nay mười phần hơn thua với nhau, việc Mặc gia là một cái Bách Gia Chư Tử trong bị đả bại, hiển nhiên là một cái thành tích cực kỳ không nhỏ nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK