Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Thượng Quan Vân Khuyết, Khuynh Quốc, Khuynh Thành như cùng nghĩ đến một vấn đề, hướng về Cơ Như Tuyết nói : “ tiểu nhân”

“ Nói ai tiểu nhân! Có phải bản Thánh Vương dễ dãi quá khiến mấy đứa các ngươi khi dễ Như Tuyết nhà ta phải không?” Đế Thiên An tùy ý nói.

Cơ Như Tuyết ngượng mắng : “ ai là nhà của ngươi, không biết xấu hổ”

“ Vậy Lâm Hiên làm nhà của ta cũng được! đêm nay hai chúng ta tâm sự một chút nhân sinh triết lý, chẳng hạn như làm sao chín tháng mười ngày nữ nhân lại sinh bảo bảo” Đế Thiên An hướng về Lục Lâm Hiên đùa cợt.

Lục Lâm Hiên da mặt mỏng lập tức phiếm hồng, trực tiếp cho hắn một quyền : “ cái đồ lưu manh, huynh đúng là không biết xấu hổ”

“ Ha ha!” Đế Thiên An cười khan hai tiếng, rồi hướng về Ôn Thao nói : “ được rồi, nên xử lý tù binh này thôi”

Lý Tinh Vân hỏi : “ xử lý hắn thế nào đây?”

“ Tát vào miệng” Thượng Quan Vân Khuyết đưa ra hình phạt

Cơ Như Tuyết tiếp lời : “ quất roi”

“ Treo ngược lại” Khuynh Quốc nói

Trương Tử Phàm nói : “ trút nước”

“Đánh rắm đi” Khuynh Thành nói

“ Chôn sống!!”

Nhất thời đám người đồng loạt đem mắt nhìn về một người.

Lục Lâm Hiên thấy mọi người nhìn mình ngượng ngùng : “ không biết như vậy có tàn nhẫn không nữa”

“ Chủ ý này không tồi” Đế Thiên An gật đầu, sau đó vận khí xuất chưởng, trực tiếp đem Ôn Thao mặt đất bên dưới đào ra một cái hố, bụi mù bốc lên ngay sau đó.

Lý Tinh Vân đợi bụi bắm lặn xuống, đem dây thừng tháo ra, Ôn Thao theo đó mà rơi xuống mặt đất bên dưới.

“ Ây…ây… ây…chuyện gì cũng từ từ chứ” Ôn Thao toát mồ hôi hột gấp nói

Khuynh Quốc đi đến bên miệng hố, nói : “ câm miệng, chẳng khác nào là đàn bà đực”

“ Tinh Vân à, thực ra hắn là Bất Lương Nhân gián điệp, tình cảm qua lại cũng nhiều ít rồi” Thượng Quan Vân Khuyết chủ động nói giúp cho Ôn Thao.

“ Bất Lương Nhân tính là cái gì, bản Thánh Vương muốn giết hắn một cái Lý Tinh Vân cũng có thể làm chủ được. Từ khi nào mà bản tọa lại không bằng y vậy?” Đế Thiên An lúc này mở miệng, theo tay phất nhẹ sỏi đất văng trên bợ rơi xuống hố bên dưới.

“ Chờ đã, ta biết chỗ của Tưởng Chiêu Nghĩa bị chôn” Ôn Thao gấp nói ra tình báo mới nhất của mình, hy vọng thoát hiểm.

Đế Thiên An không để ý, tiếp tục vận khí đem đất đá thả xuống : “ tốt nhất ngươi nên cho ta giá trị chút thông tin”

“ Chờ đã, ta biết Thông Văn quán và Huyễn Âm phường đang tìm các ngươi” Ôn Thao gấp lên tiếng.

“ Ta đây chính là Thông Văn quán” Trương Tử Phàm nói.

Cơ Như Tuyết xen vào : “ Huyễn Âm phường chính là ta đây”

“ Hạnh hội ghê ha” Ôn Thao toát mồ hôi, vội nói : “ chờ đã, ta có thể giao nộp Hắc Bạch Vô Thường cho ngươi mà”

“ Đế đại ca, tha cho hắn đi” Lý Tinh Vân nghe đến cừu nhân của mình chủ động xin tha

Lục Lâm Hiên một bên góp lời : “ Thiên An, huynh…”

Đế Thiên An đình chỉ chôn sống, một tay vươn ra hấp lấy bên dưới mặt đất Ôn Thao kéo lên trên : “ Hắc Bạch Vô Thường chỉ là cái giun dế, bản Thánh Vương muốn giết tựa như dẫm một con kiến mà thôi. Còn chưa đủ để đổi lấy mạng của ngươi”

Ôn Thao bình tĩnh nói : “ cần tôi làm gì?”

“ Nghe nói ngươi rất giỏi truy tung” Đế Thiên An hỏi lấy.

Thượng Quan Vân Khuyết chen lời : “ đúng à, hắn rất giỏi trong việc tìm kiếm đó, cậu tìm đúng người rồi”

Đế Thiên An nói : “ trừ đem Hắc Bạch Vô Thường giao ra, ngươi cần phải làm một chuyện đó là đem mộ huyệt của Lý Thuần Phong tìm cho bản Thánh Vương”

Long Tuyền bảo tàng do Viên Thiên Cương đứng sau sở tác. Nhưng vị trí chính xác Đế Thiên An không hay biết gì cả.

Tuy manh mối hạ lạc không rõ, song Đế Thiên An biết cách lần mò. Một là ở trên người Lý Tinh Vân, hai đó là tìm thử người liên quan với Viên Thiên Cương. Mà Lý Thuần Phong chính là hảo hữu của Viên Thiên Cương ba trăm năm trước, hơn nữa bản lĩnh cũng không một chút thua kém nào.

Mộ huyệt của Lý Thuần Phong cực kỳ bí ẩn, bất quá Ôn Thao năng lực truy tìm này xác thực đáng để cho hắn xem trọng.

“Lý Thuần Phong mộ huyệt” đám người nghe được thầm nói, trong lòng không rõ Đế Thiên An cần ngôi mộ này làm gì? Lẽ nào mộ của Lý Thuần Phong có liên can đến Long Tuyền bảo tàng ư?

“ Là!” Ôn Thao liền đáp, mộ huyệt của Lý Thuần Phong hắn cũng muốn tìm đến, sở dĩ trộm lấy Long Tuyền cũng là vì đi đến nơi đó, bởi hắn đoán Long Tuyền bảo tàng có liên quan đến nơi này.

“ Đi đi!” Đế Thiên An lười biếng, cong búng ngón tay hỏa diễm được hắn khống chế xảo diệu đem dây thừng đốt đi, dặn dò : “ nhớ kỹ, bản tọa có thể đem Viên Thiên Cương đánh chạy, cái mạng của ngươi cũng tùy thời giết. Ta nghĩ kẻ thông minh như ngươi biết làm ra lựa chọn chính xác”

“ Hả?” Ôn Thao nghe cũng giật mình, Bất Lương Soái tồn tại chính là vô địch ấy vậy mà nam nhân này mở miệng nói có thể đánh chạy, bất qua nhìn biểu hiện của Thượng Quan Vân Khuyết cùng đám người không phải là giả.

“ Cam đoan hoàn thành” Hắn nhanh chóng bình ổn lại tâm tình của mình, tự tin khẳng định xong, lập tức rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK