Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Ly hoàng cung, đại điện Bình Thanh.

Giữa lúc quân thần đang bàn luận sôi nổi thì bị một người đến cho đình lại.

Quốc sư Tề Thiên Trần trước nay vốn không tham dự triều chính Bắc Ly từ Khâm Thiên Giám đến.

“ Tề quốc sư, có chuyện gì ư?” Tiêu Nhược Cẩn thấy quốc sư Tề Thiên Trần thần sắc vội vả đi vào, tính cách của vị này hắn cũng rõ, ngày thường y ở Tĩnh Nguyệt Các không ra bây giờ lên triều hẳn có chuyện.

“ Bệ hạ! Ngày hôm nay thần bốc một quẻ, là đại hung, có ảnh hưởng đến bệ hạ tính mệnh” Tề Thiên Trẩn thẳng vào chủ đề nói.

“ Cái gì!” quân vương Tiêu Nhược Cẩn thất thố.

Không chỉ y mà triều thần cũng chấn kinh.

Tề Thiên Trần thân là giam chính của Khâm Thiên giám, ngày thường rất ít khi ra khỏi Khâm Thiên giám, trong lòng các vị triều thần là nhân vật nửa người nửa tiên, y từ Bách Việt trở về báo tin đã khiến đám người kinh sợ, bây giờ nghe được y lên tiếng khiến văn vỏ bá quan cùng Minh Đức vương nghi hoặc vô cùng.

“ Tề quốc sư xin mời nói rõ” Tiêu Nhược Phong mở miệng nói.

Liên quan đến vương huynh tính mệnh không phải là chuyện nhỏ, một khi Bắc Ly vương ngã xuống triều đình sẽ biến động.

“ Nói! Quả nhân muốn nghe thử?” Tiêu Nhược Cẩn trấn định tâm tình, hai tay siết chặt mà hỏi, ngữ khí dày nặng ẩn ẩn nộ hỏa.

Tề Thiên Trần định mở miệng trả lời, đột ngột biến sắc, hắn đứng trong điện ngẩng đầu nhìn bên ngoài, hướng mắt lên bầu trời lại đột nhiên kinh hãi nói: “Có một tiễn từ nam tới, uy hiếp tới quân vương! xin bệ hạ mau di giá”

Lời này vừa ra kết hợp với lời trước khiến cho bách quan văn vỏ nhao nhao.

Tề Thiên Trần rất nghiêm túc nói: “xin bệ hạ mau mau né tránh! Thế của tiễn này có thể phá cả vạn thành!”

Tiêu Nhược Cẩn thân là đương kim quân vương, nay là triều đường sự tình còn chưa rõ mà hắn phải di giá, trong khi hắn đang ở trong chính hoàng cung của mình, có mấy phần không nguyện, chẳng hề sợ hãi hỏi: “Có tiễn gì mà phá được cả vạn thành?”

“ Tiễn của Thiên Cung”

Trả lời không phải là Tề Thiên Trần mà là Tiêu Nhược Phong.

Trong chốn võ lâm giang hồ có kẻ ưa thích liệt kê võ bảng, binh khí phổ gì đó, đưa từng người nổi danh giang hồ lên đó.

Lâu dần thì có đủ loại danh hiệu, chỉ riêng binh khí kiếm thôi đã có một loạt cách gọi Kiếm Vương, Kiếm Bá, Kiếm Hầu, Kiếm Hoàng, Kiếm Quỷ, Kiếm Hào.... những binh khí khác chẳng cái nào bằng.

Có thể dùng chữ Tiên để gọi đều gần như là nhân vật vang danh một vùng trong chốn trung nguyên.

Mà Thiên chữcực kỳ ít ỏi.

Nhưng dẫu vậy, vẫn có Đao Tiên Kiếm Tiên, cũng có Thiên Đao Thiên Kiếm, duy chỉ có Cung này.

Từ Xuân Thu đến Chiến Quốc, Cung Tiên có không ít. Mà Thiên Cung chữ này cơ hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Thiên Cung!” văn võ bá quán nghe được Tiêu Nhược Phong nói niệm lại, hít một hơi sâu cùng ngụm khí lạnh, cùng với đó là bất ngờ cùng nghi hoặc khi nghe được.

Bản thân Tiêu Nhược Phong võ công không một chút thấp, kiến thức nhiều hơn nữa lại là không phải người nói bậy, y mở miệng nói ra khiến cả triều xôn xao.

“ Bệ hạ, mau di giá!” Tiêu Nhược Phong trấn định, giục nói, hắn võ công một thân nên cảm ứng được một luồng áp bách khổng lồ truyền đến, kết hợp với lời nói của Tề quốc sư mà phán đoán.

Tiêu Nhược Cẩn nghe xong không lấy làm kiêu, lập tức đứng dậy rời thân.

“ Ầm! Ầm!”

Minh Đức vương vừa đi khỏi bảo tọa, chỉ thấy phía xa có một đạo lưu tinh rít gào bay đến, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi lao về phía này như một tia chớp.

Mủi tên từ xa mà đến, nhưng thoáng chốc đã rơi vào hoàng cung vị trí, nhắm thẳng vào điện Bình Thanh, khí kình cuồng bạo như muốn hủy diệt hết thảy, trên đường đi qua tựa như hủy sập không gian.

“ OANH!!!”

Đại địa rung chấn mãnh liệt, mũi tiễn kinh hồng phóng xuống điện Bình Thanh hủy sập kiến trúc nơi này, đem chung quanh năm mươi trượng san thành bình địa.

Khói bụi nhấc thời dâng lên, phong kình quét qua xung quanh, không ít binh sĩ Bắc Ly đứng trước đại điện bị dư kình giết chết, thân xác không còn nguyên vẹn.

“ Khụ! Khụ! Khụ!” tiếng ho khan không ngừng vang lên trong đống đổ nát, từng cái thân ảnh sặc sụa trong khói bụi.

Một cơn gió thổi qua đem khói bụi lặng xuống.

Đại điện Bình Thanh bị sập một nữa, phía trước điện rộng lớn sân trống kiến trúc cũng bị vở nát, xác người có nằm trên mặt đất có bị chôn trong phế tích.

“Ực!” Còn may mắn sống sót văn thần vỏ tướng nhìn tình cảnh này ai nấy không khỏi tê dại da đầu, nhất là đám quan văn không có võ lực nhịn không được mà chân run nuốt một ngụm nước miếng sợ hãi.

“ Hộ giá!!!”

Ở lân cận điện Bình Thanh đám cấm quân nhìn thấy tuy bị một tiễn chi uy cho sợ kinh, song vội vả theo cấp trên của mình nâng vũ khí chạy đến bảo vệ quân vương cùng các đại thần, đề phòng thích khách tập kích.

“ Đến!” Tề Thiên Trần cả người ngưng trọng nhìn về bầu trời trên một đạo hư ảnh lướt đến, hắn có thể khẳng định một tiễn kia là do người sắp đến kia mà ra.

“ Là ai?” Tiêu Nhược Phong nheo mắt nhìn lấy, trong đầu nghi hoặc suy nghĩ rốt cuộc trung nguyên chi địa này từ đâu xuất hiện một vị Cung Tiên, Bắc Ly và y rốt cuộc có ẩn tình gì không?

Trong hàng võ quan, Vũ Lâm đại tướng quân Tạ Lăng Vân rất nhanh ổn định lại thân hình, phóng nhanh ra bên ngoài điều binh khiển tướng, bố trí đại quân thiết lập tầng tầng thủ hộ.

Có thể làm Bắc Ly cấm vệ quân hiển nhiên đều là tinh nhuệ binh sĩ, đã quen thuộc mệnh lệnh của cấp trên sở ra, rất nhanh theo lệnh đem Bình Thanh điện chặn trước, phương trận chỉnh tề.

Thuẫn binh cầm giáo nhọn xếp trước, cung thủ an vị phía sau.

Tạ Lăng Vân thấy được một cái thân ảnh trên không trung tiếp cận gần hơn, bèn giơ cao đao trong tay, quát lớn : “ Kéo cung!”

Các binh sĩ cung thủ lập tức kéo căng trường cung trong tay.

Bóng ảnh dừng lại, chân dung lộ ra, một tòaNgọc Long Tọa phiêu phù trong không trung hiển hiện.

“Bắn!” Tạ Lăng Vân đè xuống trong lòng dị dạng chém mạnh đao trong tay xuống,

Tên bắn như mưa, đen nghìn nghịt, như cơn mưa tầm tã dưới áng mây trắng.

“ Hả!” Tề Thiên Trần đám người sợ kinh người, giật mình hô lên.

Chỉ thấy Ngọc Long Tọa trên Thiên Trạch cầm trên tay một thanh quang mang ngủ sắc trường cung, y kéo dây cài một mủi tên đồng.

“ Xoẹt!”

Kim quang như đám đám sương mù hướng về phía mủi tên đang nằm trên dây, sắt thép bình thường bỗng hóa thành kim tinh, hình dáng thông suốt của mủi tiễn bình thường biến thành màu hoàng kim, cuối cùng hóa thành đám đạo kim quang rời khỏi dây cung bay đi.

Phong lôi trận trận, thiên địa thất sắc, kim quang xé gió lao đến trước mặt Minh Đức vương mà đến.

“ OANH!”

Thiên địa như muốn rung chấn, một tiếng bạo tạc vang dội nảy sinh ra ngay sau khi mủi tên nhắm hướng quân sĩ bên dưới, lao như lưu tinh, trực tiếp đem mưa tên lao đến nhấn chìm, rồi phóng xuống binh sĩ Bắc Ly bên dưới bạo tạc.

Chỉ một đòn, toàn bộ nỗ lực của Tạ Lăng Quân đổ sông đổ biển, dưới một tiễn chi uy chi quân lâm thời tụ họp toàn diệt.

“ Xoẹt!”

Lại một tiễn nữa bay ra, một tiễn này hướng đến Minh Đức vương, kim quang trên thanh tiễn hàm chứa năng lượng cực kỳ lớn đem cả mặt đất viên gạch lẫn mái ngói đổ vụn, mẫu gỗ.... cuốn lên.

May mắn thay cho Tiêu Nhược Cẩn, hắn nhờ có bên cạnh đại hộ vệ Tuyết U Tuyền phản ứng kịp, đã kịp đem y nhảy thoát khỏi phạm vi công kích của mủi tiễn, bằng không đã mất mạng dưới một tiễn bá đạo kia rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK