Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ahhh!!”

“ Đừng!! đừng giết chúng ta!!”

“ Nương! Con sợ quá!!”

“ Hắn… hắn là kẻ nào!! Đáng sợ quá!”

“ Vậy mà!! Vậy mà toàn bộ bị giết”

“ Chúng ta.. chúng ta sẽ bị giết ư?”

“ Nhìn kìa! Những chấm sáng bay ra từ thi thể Sở quân!”

Náo động trong đêm, động tĩnh không hề nhỏ làm sao đám nô lệ Bách Việt không bị kinh động cho được. Giờ phút này, lớn nhỏ các gương mặt ai nấy cũng chấn kinh, có vui mừng với những cái chết của Sở quân, có sợ hãi trước vũ lực lẫn tương lai sắp đến của mình, cũng như hoang mang hy vọng người kia là cứu tinh mà bọn họ chờ đợi…

Động tĩnh lớn, lại nghe từ miệng của những sĩ binh quân Sở canh giữ lẫn bên ngoài, bọn họ cũng biết có người trong đêm dạ tập. Mặc dù biết rõ tình huống rất có lợi cho mình, số lượng sĩ binh canh giữ ngày một ít đi, nhưng không một ai dám đứng lên nhân cơ hội phản kháng cả.

Bởi một phần tay chân xiềng xích, trên tay lại tay không tất sắt, bọn họ nếu như dám mạo hiểm thì cũng phải dám đón nhận hậu quả mà mình làm ra. Chính là mạng sống của mình, tại chốn địa ngục trần gian này bọn họ ý chí đã sớm bị mài mòn đi và sợ hãi.

“ Cuối cùng cũng xong” Đế Thiên An lẩm bẩm, sau khi giết xong tên cuối cùng quân Sở, tại chổ nghỉ ngơi một lát, sau đócất bước đến một cái mảnh đất trống.

Đất trống phía trên, lớn nhỏ không đồng đều có nam lẫn nữ nhưng đa số là nam là chủ đạo, bị trói xích vào nhau, là những nô lệ Bách Việt chổ cư trú trong chốn quân doanh mỏ quặng này.

Dưới chân mỗi người đều xó xiềng xích giam giữ và được xích vào những cái cột trụ thanh đồng, đề phòng bọn họ chạy trốn, người nào người nấy đều gầy guộc lấm lem bụi đất trông chẳng khác nào là ăn may và có mùi hôi.

“ Ah!!!” không biết là tiếng thất thanh của ai hét lên khi thấy Đế Thiên Anchậm rãi đi đến, tiếng hét kinh sợ này càng làm cho những người này thêm hoang mang, không ít người gan nhỏ co cụm vào nhau mà run rẩy.

Nhất là khi tận mắt nhìn thấy đối phương giết người trong đêm, chỉ bằng một người có thể đem quân Sở giết,chỉ một mình hắn mà thôi, ai mà không sinh ra sợ hãi lo lắng được, liệu hắn có đem bọn họ một kiếm đồ lục hay không?

Dù sau hiện giờ bọn họ khó mà thoát thân, tay chân bị xiềng xích trói buộc, lại không chút vũ khí nào chống đỡ. Đứng trước một kẻ như Đế Thiên An mà nói chẳng khác nào là yếu ớt như ngọn nến trước gió cả.

Nhận thấy cơ thể không lộ ra những thứ khác người, Đế Thiên An cười nói : “ Không cần sợ! ta không giết các ngươi”

Thanh âm không lớn, nhưng tựa như có ma lực một dạng, khiến cho lòng hoang mang sợ hãi kinh hoảng, bi ai… của mấy ngàn người này có phần trấn định lại.

“ Ah!!”

“ Thật! thật không giết chúng ta!!”

“ Đại nhân! Ngài.. ngài nói thật ư?”

“ Sẽ.. sẽ tha cho chúng ta ư?’

Một số người nhịn không được mà cất lời dò hỏi, thần sắc khẩn trương vô cùng.

“ Ta cũng là Bách Việt người” Đế Thiên An đáp trả, thân ảnh đi đến một cái nhóm người, dừng chân trước một cái thanh đồng trụ sắt, trường kiếm lại vung lên.

“ ĐINH ĐANG!!!!”

Hoa hỏa phát sinh lập tức khi mủi kiếm Vấn Thiên cắt lên xích xắc, chói tai ma sát lọt vào tai đám người, trong ánh mắt ai cũng thấy được xích sắc giam giử bọn họ bị lưỡi kiếm hoa lệ cắt đứt.

“ Bách Việt người!! quá tốt rồi!”

“ Ông trời ơi! Có người đến cứu chúng ta rồi!”

“ Ân nhân! Ân nhân đến cứu chúng ta”

“ Ông trời phù hộ!”

“ Bách Việt! nghe không! Ngài ấy cũng là người như chúng ta”

Nhất thời một tràng thanh âm nhao nhao cất lên, như ong vở tổ từ cái đám người, khi nghe được thần bí nam tử kia nói lại giống như bọn họ tộc nhân, để cho những người ở đây đáy lòng mừng rở khôn nguôi.

Bọn họ từ khi bị đày đến nơi này, chịu ngược đãi khổ cực. Mặc dù biết rõ cơ hội rất mong manh, muốn vùng vẩy nhưng bất lực, chỉ có thể tại sâu trong tiềm thức của mình thắp sáng một cái nho nhỏ hy vọng, chờ đợi sẽ có một ngày thay đổi số phận.

Theo thời gian trôi đi, hy vọng đó càng ngày càng nhỏ bé, có người đã từ bỏ cũng có người vẫn níu kéo bám víu.

Nhưng thật không ngờ, hôm nay cái hy vọng kia thật sự xảy ra.

Một người xuất hiện thay đổi số phận của đám người, từ chốn địa ngục trần gian giải cứu.

Bỗng nhiên tiếng huyên náo mừng rở liền dừng lại, bất kể là già trẻ lớn bé đều không lên tiếng được. Tựa như bị định thân, con mắt ai cũng mở lớn thậm chí cái miệng giương lớn, thân thể một vài người liền run rẩy.

“ Công… công tử... là thập công tử” Một cái lão già hoa râm mái tóc, run rẩy lẫn nghẹn ngào hắn phá tan bầu không khí, đầu gối không vững mà quỳ xuống.

Lời của hắn vừa ra giống như hiệu ứng Domino một dạng, quân bài này ngã xuống kéo theo quân khác. Những người bên cạnh lão ai cũng không tự chủ quỳ xuống, nghẹn ngào khóc lóc.

“ Công tử! Người rốt cuộc đến cứu chúng ta”

“ Ồng trời có mắt!”

“ Là thập công tử! Thập công tử đến cứu chúng ta”

“ Ta liền biết… lão Lý ta đã nói có ngày công tử sẽ đến”

“ Ta vừa nghe cái gì!”

“ Chờ một chút! Đà La huynh! Ngươi nói là ai?”

“ Thập công tử nào?”

Tại Bách Việt ai cũng đều biết thập công tử Thiên An tài trí vô song, nhân nghĩa vang danh xa gần. Một đầu tóc xanh rực, đôi đồng tử song đồng kỵ dị mà xinh đẹp là điểm nhận biết, chỉ cần là ai nhìn qua một lần liền khó mà quên được.

Chính hắn, cũng là niềm tin mà rất nhiều người ở đây mong đợi. Chờ đợi trong những tháng ngày tăm tối, hắn chính là ngọn hải đăng mà bọn họ gởi gắm.

Bởi tại Bách Việt, nếu có vương tôn hoàng thất bận tâm đến sinh mạng của bần dân thấp kém, trừ tiểu công tử Đế Thiên An ra không còn ai khác.

“ Đứng lên cả đi!” Đế Thiên Anđem mặt nạ cởi ra, Bạch Nhãn nhãn đồng cũng được thu về, đi đến trước lên tiếng : “ ta đến chậm để các ngươi chịu khổ rồi”

Một lời này ra, nhất thời càng làm cho tù binh Bách Việt ai nất mắt đỏ bừng, nghẹn ngào khóc lên, sau đó lại càng ngày càng lớn.

Đế Thiên An lắc đầu, lên tiếng : “ việc trước mắt những nam tử nào còn sức lực quét dọn nơi này. Sở quân đã bị giết hết rồi, không còn ai uy hiếp các ngươi nữa. Những ai biết nấu nướng đến chổ cất lương thực tại chổ nấu một bữa ăn no. Sau đó nghỉ một giấc rồi theo ta về Thiên Hạ Vô Song Thành!”

“ Vâng!” Trăm miệng một lời, nghẹn ngào cùng vui sướng thanh âm vang lên, nước mắt lại không tự giác chảy ra.

Hạnh phúc đến quá đột nhiên khiến cho bọn họ khó mà bình ổn cảm xúc mình được. Bọn họ ngày đêm sở mong thời khắc đã đến, nhưng lại không nghĩ đến đích thân thập công tử, vị vương tôn hoàng thất có địa vị tôn quý kia lại tự thân xuất mã, đặt thân chốn nguy hiểm mà cứu ra bọn họ.

“ Khóc cái gì mà khóc! Mau nghe lệnh thập công tử làm việc! Tránh ra Đà La ta tuy lão nhưng sức lực thì vẫn còn mạnh lắm, tránh ra!” Một cái già lão tóc trắng bạc phơ lớn tiếng nói.

Thân phận của lão những kẻ trong này cũng biết, là quý tộc cũ của Bách Việt, trước kia có thể tính là một cái quan viên trong triều. Địa vị so với rất nhiều người đều cao, nhưng theo Bách Việt diệt vong thì không tính là cái gì.

Phượng hoàng rụng lông rơi đất không bằng gà.Nhất là cái chốn địa ngục này, trở thành nô lệ của Sở quốc thân phận trước đây cho dù cao quý thế nào đều không đáng một đồng, chỉ là vứt đi, sinh mạng tùy ý bị tước đoạt.

Rất nhanh sau đó, đám tù binh nô lệ cũng nhanh động thân, ai nấy tựa như cắn thuốc một dạng. Kẻ dập lửa, người kéo xác hoặc đi tìm lương thực…Hỗn loạn quân doanh trong đêm tất bậc không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK