Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ron tỏ ra hơi sửng sốt với cách nhìn sự việc như vậy, nhưng ba và anh cả của nó vừa về đến đúng lúc để miễn cho nó cái chuyện rắc rối đáp lại câu nhận xét của thầy Moody.

Bà Weasley đang ở trong một tâm trạng phấn chấn đến nỗi bà không thèm phàn nàn cái chuyện họ dẫn về nhà cả lão Mundungus.

Lão đang mặc một cái áo khoác dài lòng thòng trông lại phồng lên một cách kỳ quái ở những chỗ không phải là chỗ để phồng lên, và lão nhất định không chịu cởi áo ra và mắc lên cùng chỗ với áo khoác đi đường của thầy Moody.

Khi mọi người đã có ly trong tay, ông Weasley nâng ly của ông lên, nói: « Tôi cho là chúng ta nên cụng một cái để chúc mừng Ron và Hermione, các tân Huynh Trưởng của nhà Gryffindor. »

Ron và Hermione rạng rỡ mặt mày khi mọi người uống mừng hai đứa nó rồi vỗ tay hoan hô chúc mừng.

« Tôi chẳng bao giờ được làm Huynh Trưởng. » Cô Tonks hớn hở nói sau lưng Harry khi mọi người kéo nhau về phía cái bàn để tự lấy thức ăn.

Tóc bữa nay đỏ màu cà chua chín và dài tới thắt lưng; trông giống như chị của Ginny, lại nói tiếp: « Hồi đó thầy Chủ nhiệm Nhà của tôi nói là tôi thiếu những phẩm chất cần thiết nào đó. »

Ginny hỏi trong khi đang lựa món khoai tây nướng : « Như phẩm chất gì ạ? »

Tonks đáp: « Như khả năng cư xử đàng hoàng chẳng hạn. »

Ginny bật cười; Hermione có vẻ như không biết nên cười hay không và lờ đi bằng cách hớp một ngụm bia thiệt to món bia bơ rồi bị sặc bia nghẹt thở.

Ginny đấm thùm thụp lên lưng Hermione, hỏi: « Còn chú thì sao, chú Sirius? »

Sirius đang ở ngay bên cạnh Harry phát ra một tràng cười nghe như chó sủa : « Không ai thèm chọn chú làm Huynh Trưởng đâu. Chú với James bị phạt cấm túc quá nhiều phen. Nhưng Lupin là trò ngoan, anh ta được cái phù hiệu Huynh trưởng. »

Thầy Lupin nói: « Tôi nghĩ là cụ Dumbledore có lẽ đã hy vọng là tôi có thể kềm hãm phần nào mấy người bạn thân nhất của tôi. Nhưng tôi cũng không cần phải nói là tôi đã thất bại một cách thảm hại. »

Tâm trạng của Harry đột ngột phấn chấn lên. Ba của nó cũng chưa từng là Huynh Trưởng bao giờ. Bỗng nhiên bữa tiệc dường như thú vị hơn rất nhiều; nó chất thức ăn đầy dĩa của nó, cảm thấy yêu mến hết thảy mọi người trong phòng.

Ron đang nổ văng miểng về cây chổi mới của nó với bất cứ ai chịu khó nghe : « từ số không lên bảy chục trong mười giây, đâu có tệ, đúng không? Nếu so với Sao Chổi Hai Chín Chục chỉ từ số không đến sáu chục và đó là nói khi gió đuôi thuận lợi, theo như tạp chí Chổi Nào? »

Hermione thì đang nói với thầy Lupin một cách nghiêm túc về quan điểm của cô bé đối với quyền lợi yêu tinh : « Ý con nói là, nó cũng vô lý như phân biệt người sói vậy, thầy có đồng ý không? Nó cũng phát sinh từ cái điều kinh khủng là các pháp sư tự cho là họ cao quí hơn những sinh vật khác. »

Bà Weasley và Bill thì đang tiếp tục cuộc tranh luận muôn thuở của hai mẹ con về mái tóc của Bill : « thiệt là hết chỗ nói, mà con thì đẹp trai như vầy, nếu ngắn hơn một chút thì coi đẹp hơn nhiều, đúng không, Harry? »

Harry hơi giật mình khi bị hỏi ý kiến : « Ơ… con không biết »

Nó nhẹ nhàng tách ra khỏi hai mẹ con Bill và đi về hướng hai anh em Fred và George đang bí mật rù rì với lão Mundungus ở góc phòng.

Buổi yến tiệc chào đón Huynh Trưởng nhanh chóng qua đi, Harry nhón gót đi lên cầu thang trong hành lang ngang qua mấy cái đầu gia tinh, lòng mừng là nó lại được một mình, nhưng khi nó vừa lên gần tới đầu cầu thang tầng một thì nó nghe có tiếng thổn thức trong phòng khách.

Nó lên tiếng thăm dò: « Chào »

Không có tiếng trả lời nhưng tiếng khóc nức nở vẫn tiếp tục. Nó leo tuốt những bậc cầu thang còn lại, hai bậc một bước, rồi băng ngang qua hành lang, mở cánh cửa phòng khách

Một người nào đó đang ngồi co rúm dựa bức tường tối thui, bàn tay cầm đũa phép, toàn thân rún động vì những cơn thổn thức. Còn cái xác nằm sóng xoài trên tấm thảm bụi bặm trong một vạt ánh trăng, rõ ràng là đã chết, chính là Ron.

Tất cả không khí dường như biến khỏi buồng phổi của Harry; nó cảm thấy như thể nó đang rớt xuyên qua sàn; đầu óc nó đóng băng.

Ron chết, không, không, không thể nào.Nhưng mà khoan đã, không thể nào – Ron còn ở dưới nhà mà… Nó khàn khàn gọi: « Bác Weasley? »

Bà Weasley vừa khóc nức nở vừa chĩa cây đũa phép run lẩy bẩy vào xác chết của Ron, đọc thần chú: « Kỳ… kỳ… cà kỳ cục »

« Đùng » Cái xác của Ron biến thành xác của Bill, nằm ngửa giang tay xoãi chân, mắt mở to vô hồn. Bà Weasley càng khóc nức nở thảm thiết hơn.

« Kỳ… kỳ… cà kỳ cục » Bà lại nghẹn ngào đọc thần chú.

« Đùng » Xác của ông Weasley thay thế cho xác của Bill, cặp mắt kiếng xiêu lệch, một dòng máu ri rỉ chảy xuống mặt ông.

Bà Weasley rên rỉ: « Không! Không!… Kỳ… kỳ… cà kỳ cục! KỲ CÀ KỲ CỤC »

« Đùng » Xác chết hai đứa con trai sinh đôi

« Đùng » Xác chết Percy.

« Đùng » Xác chết Harry…

Harry trừng mắt ngó cái xác của nó nằm trên sàn, la to: « Bác Weasley, ra khỏi đây ngay! Để cho người khác »

« Chuyện gì đó? » Lupin vừa chạy vô phòng, bám sát gót thầy là chú Sirius, cùng với thầy Moody lộp cộp đi theo phía sau.

Lupin nhìn từ bà Weasley đến xác chết của Harry trên sàn và dường như hiểu ra ngay tức thì. Rút cây đũa phép ra, hô lên, giọng kiên quyết rõ ràng: « Kỳ cà kỳ cục »

Cái xác của Harry biến mất. Một trái cầu óng ánh như bạc lơ lửng trên chỗ trước đó có cái xác Harry.

Lupin lại vẫy cây đũa phép một lần nữa và trái cầu bạc biến mất trong một cụm khói mờ.

Bà Weasley cố nuốt nước mắt, nhưng rồi lại òa ra một trận bão khóc lóc, mặt vùi trong hai bàn tay.

« Chị Molly » Lupin bước tới gần bà, cất giọng ngao ngán: « Chị Molly, đừng »

Lập tức bà Weasley gục đầu lên vai thầy Lupin khóc mùi mẫn.

Lupin vỗ đầu bà nhè nhẹ, dịu dàng nói: « Chị Molly, chỉ là một Ông Kẹ thôi mà… chỉ là một Ông Kẹ ngốc nghếch »

Bà Weasley rền rĩ than kể trên vai thầy Lupin: « Tôi cứ thấy họ ch… ch… chết hoài! Lúc nào cũng th… th… thấy! Tôi ch… chiêm… chiêm bao thấy »

Sirius vẫn còn đăm đăm nhìn cái khoảnh thảm, chỗ Ông Kẹ đã đội lốt xác chết Harry nằm lúc nãy.

Moody thì đang nhìn Harry, nó tránh ánh mắt thầy. Nó có một cảm giác ngồ ngộ là con mắt pháp thuật của thầy Moody đã theo dõi nó suốt từ lúc nó ra khỏi nhà bếp.

Bà Weasley lúc này cố nén đau khổ, cuống quít chùi mắt bằng cổ tay áo : « Đừng… nói cho… cho anh Arthur biết! Tôi không… không… không muốn cho ảnh biết… tôi ngu… ngu quá »

Thầy Lupin đưa cho bà một cái khăn tay và bà Weasley hỉ mũi.

Giọng bà run run: « Harry, bác xin lỗi, chắc con nghĩ bác không ra gì. Thậm chí không đuổi đi nổi một Ông Kẹ »

Harry rán mỉm cười: « Bác đừng nói vậy »

Nước mắt lại trào ra, bà Weasley nói: « Chẳng qua là… là bác lo… lo quá. Một nửa gia đình ở trong Hội kín… nếu mà qua được trận này tất cả bình yên vô thì… là cả một phép màu kỳ diệu… và Percy thì không thèm lý tới gia đình… nếu xảy ra chuyện khủng… khủng khiếp gì đó mà mình không dàn xếp được thì sao? Và sẽ ra sao nếu bác và bác Arthur bị giết? Ai sẽ chăm… chăm… sóc Ginny và Ron? »

Thầy Lupin cứng rắn: « Thôi đủ rồi, chị Molly à. Lần này không giống như lần trước đâu. Hội bây giờ được chuẩn bị chu đáo hơn, chúng ta có thuận lợi ngay từ đầu, chúng ta biết âm mưu của Voldermort »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK