Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại chiến trường Thiên Trạch, hắn một mặt ngự Truy Tinh Lôi Vân Thương khống kiếm giết binh sĩ Bắc Ly.

Tống Khuyết nhân cơ hội Thiên Trạch diệt Vương Bách Xuyên mà dịch thân rời đi.

Đạo Thánh là thái tử Bách Việt biến mất, cộng thêm y thực lực dễ dàng giết Vương Bách Xuyên đại quân trong thành đã loạn, hắn là người quản lý trong thành nếu có chuyện gì chỉ sợ công sức Tống gia bỏ ra như dã tràng xây cát.

Bách Việt đã suy vong nhưng chưa diệt, tuy Thiên Trạch ngôi vị bị phế nhưng lực lượng của y sở ra khiến hắn quan ngại, một khi Tống Trí chết trong thành này còn thuộc về Tống gia?

Trước giữ mạng sau đó chỉnh đốn binh lực vây giết mối họa này, đây mới là sáng suốt nhất nên làm. Hắn là kẻ cơ trí tuyệt không phải là hạng thất phu hữu dũng vô mưu.

Bất quá Tống Trí quên mất rằng, hắn muốn là một chuyện kẻ kia muốn là chuyện khác.

“ Sưu! Sưu! Sưu”

Luyện Khí Chi Kiếm trên bầu trời không ngừng phóng xuống, đem Tống Trí bức không đạt thành mục đích của mình.

Tống Trí sở kiếm cản trở lấy, đồng thời tránh né các thanh kiếm phong sát mình.

Mưa kiếm đã ngừng, cắm đầy mặt đất.

“Không ai có thể nghĩ được, danh dương thiên hạ Đạo Thánh lại chính là Xích Mi Quân của Bách Việt!” Tống Trí nhìn kẻ phía trước xuất hiện đối diện mình, y không có ra tay tiếp mà quan sát, hắn chủ động mở miệng.

Thiên Trạch trả lời : “ ngươi có thể phát hiện ra Tống Liêm bất thường, không hổ là kẻ cơ trí nhất trong Tống thị?”

Tống Trí nói : “ tiếc là vẫn chậm”

Thiên Trạch gật đầu : “ Đúng”

Tống Trí nói : “ cho dù Xích Mi Quân có thể đoạt lại tòa thành này, nhưng Xích Mi Quân cho rằng có thể bảo trụ được không?”

Thiên Trạch nói : “ ngươi thấy thế nào?”

Cả hai trò chuyện lại như bằng hữu một dạng, hoàn toàn không có như là đứng ở hai trận doanh đối lập.

“ Hiện giờ Bách Việt đã bị bốn nước chiếm đóng, quân lực có đến ba trăm vạn. Cho dù Xích Mi Quân vũ lực đến Thiên Nhân cùng mời chào cao thủ đi nữa. Nhưng theo lão phu thấy, ngài cũng không giữ được bao lâu. Một khi đại quân vây thành, công sức của ngài cũng bị hủy bỏ” Tống Trí cất lời : “ không nói Bắc Ly, ba nước còn lại cũng sẽ không hy vọng ngài còn sống. Nhất là gần đây ngài lấy Đạo Thánh kết oán khắp cả giang hồ trung nguyên. Còn chưa kể địa vị của ngài bị chính Việt vương từ bỏ”

Đạo Thánh thân phận là Thiên Trạch, một khi hắn đoạt lại Gia Lãm, bốn nước đã chiếm cứ Bách Việt thổ địa sẽ để yên ư?

Không chỉ triều đình mà cả giang hồ cũng khó tha, bởi Đạo Thánh gây thù chuốc oán khắp nơi, kẻ thù của y tuyệt không ít. Trước đây Đạo Thánh hành tung không rõ khó người truy bắt, nhưng khi y chiếm thành, những kẻ có tư oán kia biết y chổ làm sao mà không kéo đến đòi nợ chứ?

Thiên Trạch nói : “ ngươi nói nhiều như vậy là muốn ta tha mạng cho ngươi ư?”

Tống Trí cười lên : “ Xích Mi Quân có phần xem thường lão phu quá rồi đấy”

Thiên Trạch ngưng khí tụ binh : “ vậy ta thật không nghĩ ra ngươi lại tốn công như vậy làm gì, là kéo dài thời gian ư? tiếc là đêm nay, toàn bộ quân Bắc Ly trong thành đều chết”

Tống Trí nghe đến đây thở dài một hơi, bội kiếm ra võ, ánh kiếm lộ ra hàn quang, kiếm khí quanh quẩn, nói : “ nếu đã như vậy, lão phu cũng muốn xem thử quan tuyệt thiên hạ chi kiếm là thế nào?”

Hắn đích thật là câu giờ, hy vọng vào những hả tướng lĩnh mà hắn cất nhấc gần đây lên có thể cho hắn thấy được kỳ tích. Nhưng nghe kẻ trước nói, cũng đã rõ, đêm nay y ra tay tuyệt sẽ không có đường lui cho bọn họ nữa.

Nếu đã không còn đường lui vậy thì chiến đi. Hắn cũng muốn xem thử danh dương thiên hạ Luyện Khí Kiếm Quyết, đứng đầu trên Binh Khí Phổ của Bách Hiểu Sinh là thế nào?

“ Quả là một thanh kiếm tốt” Thiên Trạch đưa mắt nhìn thanh kiếm kia mà thốt lên : “ kiếm gọi Tru Tiên, ngươi nếu sống qua được, ta thả ngươi rời đi”

Đây là một thanh danh kiếm, cúi trông thân kiếm, như lên núi cao mà nhìn xuống vực sâu, lúc ẩn lúc hiện, phảng phất có con rồng lớn cuộn nằm, kiếm này vô luận chất liệu đúc đến người chú tạo đều không phải tầm thường.

“ Tru Tiên!” Tống Trí niệm lại cái tên này, sau đó đưa kiếm đến trước : “Kiếm tên Long Uyên! Mời quân tiếp chi”

Kiếm gọi Long Uyên, là do hai vị đại kiếm sư là Âu Dã Tử và Can Tương đúc thành.

Đúc thanh kiếm này, Âu Dã Tử và Can Tương đã đục Tì sơn, để dòng suối từ trong núi chảy ra, chảy đến bên lò đúc kiếm thành 7 cái ao có 7 sao Bắc Đẩu vây quanh, nên có tên là Thất Tinh. Mà kiếm thành nhìn giống thế rồng nên gọi Long Uyên.

“ Phừng!!”

Hỏa diễm bộc phát, Tru Tiên hiện ra.

Tống Trí da đầu tê dại, hắn rõ ràng cảm nhận được áp bức đè nén lên người khiến hắn như cỏng một tảng đá nặng trên người, sinh tử chi gian mỗi lúc một gần, thanh kiếm kia để hắn ngửi thấy được tử vong hương vị.

Chẳng trách người kia gọi Tru Tiên, hóa ra đây mới chính là Tru Tiên.

Áp bách cùng nguy hiểm nhưng lão không sợ hãi, cũng không có ý định bỏ chạy, giờ phút này, lão cũng như nhiều kẻ học kiếm khác, muốn đối diện với thiên hạ quan tuyệt kiếm pháp kia.

“Kiếm Hàng Thương Khung !”

Tống Trí lớn tiếng đưa kiếm.

Một kiếm này ra, kiếm khí như thủy triều bạo phát, kiếm ảnh ngập trời.

Tống Trí tuy không thể so bằng Tống Khuyết có danh hào Thiên Đao, nhưng hắn tại giang hồ cũng xông ra một cái Địa Kiếm xưng hào.

Có thể giết hắn người có nhưng tuyệt không phải là hạng vô danh, thực lực đã đạt đến nữa bước Thiên Nhân cao thủ, là cường giả chỉ đứng sau Tống Khuyết, tại Bắc Ly hắn cũng được xếp vào trăm cường trong.

Đặc biệc một cái, Tống thị ngũ kiệt mỗi cái lại ưa thích dùng một binh khí riêng. Và tự mình sở tạo cho mình một loại võ công thích hợp.

Địa Kiếm Thập Nhị Thức chính là thứ mà Tống Trí sáng tạo ra, chỉ có mười hai chiêu thức nhưng phối hợp trên tay hắn Long Uyên, một thanh danh kiếm của đại sư Âu Dã Tử càng khiến cho giang hồ và miếu đường người người kiêng kỵ.

Tống Trí tung hoành hơn hai mươi năm nay kẻ đến khiêu chiến không ít, đã bại một trăm ba mươi lăm kẻ, mỗi một kẻ đều là Tự Tại Thiên Cảnh cao thủ trở lên, và kiếm bại ba trận bởi Thần Kiếm sơn trang Tạ Vương Tôn, Tuyết Nguyệt thành chủ Lý Trường Sanh, cái cuối cùng Bạch Ngọc Lâu.

Trong mười hai chiêu của Địa Kiếm thì Kiếm Hàng Thương Khung chính là chiêu nặng sát phạt nhất, cũng là chiêu mạnh mẽ nhất.

Vừa ra tay chính là dùng tuyệt sát chiêu, bởi đối phó với kẻ phía trước, Tống Trí rõ ràng mình không thể không dốc hết sức được.

“ Xoẹt!”

Khi kiếm khí kiếm thế đẩy mạnh lên cao, một kiếm của Tồng Trí như đem không khí chung quanh đều rút đi, kiếm dưới ánh sáng đã bao trùm phương viên, vô luận tránh né ra sao cũng không thể thoát khỏi sự khóa chặt của Long Uyên.

“ Kiếm khí! Tru Tiên!”

Liền sau đó, nhiều thanh Tru Tiên ngưng tụ, ầm ầm lao đến Tống Trí.

Nhất thời, trong đêm các thủ hạ của Thiên Trạch đều ngừng chiến. Ánh mắt đều ngưng tụ nhìn về một nơi, không ít kẻ đình lại chém giết tung người khinh thân hoặc ngự binh mà quan chiến,

“ Tru Tiên” Phó Quân Sước là một trong những người đó, nàng đêm nay cũng thông qua Thiên Trạch truyền tin mà đuổi đến Gia Lãm tham dự chém giết, giờ phút này chứng kiến hai kiếm bá đạo kia, bản thân là Dịch Kiếm Tiên cũng khó mà kiềm chế được.

Kẻ học kiếm như nàng làm sao mà kìm được khi thấy hai cái tuyệt đỉnh cường giả dùng kiếm giao thủ chứ. Nhất là khí tức kia đều vượt xa nàng, loại chiến đấu này nàng chỉ thấy sư phụ của mình trên, Thiên Nhân.

“ Tru Tiên, thứ kiếm giết Tiên” Diệu tăng Vô Hoa ở một nơi trong thành, đem mắt nhìn về trong đêm như thông thiên cột trụ, ánh sáng vàng kéo lên trên, một thanh đại hỏa kiếm ngưng tụ dưới.

Hắn đêm nay mới chứng kiến được người mà hắn nương nhờ lực lượng, chả trách mạnh như mẹ hắn cũng phải thua bại.

Vô số đôi mắt nhìn, bọn họ sợ bỏ qua thời khắc kia, một nháy cũng không dám.

Để rồi....

“ Oanh!!!!”

Kiếm Hàng Thương Khung va chạm với Tru Tiên, nhưng như mảnh giấy mỏng yếu ớt bị xé toạt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK