Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất thời đám người đều nghe say mê với khúc nhạc từ tòa bảo tháp phát ra, mãi cho đến khi khúc nhạc diễn tấu hết đi, tòa tiểu tháp lần nữa trồi xuống.

“ Thật khiến người sợ hãi cơ quan chế tạo” Mộc đạo nhân thở than lấy.

Hắn bên cạnh Chu Đình con mắt đỏ bừng nhìn gắt gao chiếc hạp đồng kia, hắn thân là chế tạo cơ quan, tận mắt chứng kiến một thứ ảo diệu cơ quan, có thể không cần người gãy đàn phát ra nhạc khúc, để cho hắn bây giờ lòng hiếu kỳ, tò mò đả đốt đến đỉnh điểm.

Một ngàn câu hỏi vì sao? như thế nào? Cách thức chế tác, thủ pháp... không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Một chuyến đi này đến U Lâm Tiểu Trúc, cho đến bây giờ với hắn mà nói, đả quả nhiều thu hoạch khi chứng kiến rất nhiều cơ quan để hắn mở rộng tầm mắt.

“ Thật kỳ diệu, cơ quan tự phát ra nhạc luật, chẳng trách nha đầu kia trộm bằng được” Công Tôn Lan ánh mắt lay động, nàng biết rõ nha đầu này chính là muội muội của Thượng Quan Phi Yến.

“ Thật dể nghe, khúc nhạc này sao ta lại chưa nghe qua được” Hoa Mãn Lâu lòng suy ngẫm.

Từ khi hắn bì mù gia đình lại có điều kiện cho nên hắn so với rất nhiều người hưởng thụ rất nhiều thứ người không cách nào tiếp xúc, nhạc khúc cầm phổ các điệu danh ca tiêu khúc... hắn đều đả nghe qua.

Ngay khi khúc nhạc dừng lại, Ảo Âm Bảo Hạp trở về vị trí như cũ, lúc này một màn khói xanh bắt đầu lan tỏa làm cho đám người chú ý lấy, cho dù đang tức giận run người A Lâm cũng bị dời đi tầm mắt.

Chỉ thấy khói lam xanh tản ra thấy được một đồ hình thái cực xoay chuyển dưới mặt đất, từ bên trong một thân ảnh nam tử ẩn hiện phía sau.

“ Công tử” A Lâm thốt lên một tiếng, trên tay mấy món đồ cũng bất cẩn rơi ra.

Đế Thiên An gật đầu phất tay một cái Ảo Âm Bảo Hạp bị rơi ra bay đến tay mình, cả Phá Thổ Thất Lang bay đến cơ quan giam giử.

“ Tách”

Một tiếng vang cửa giam mở ra, thân ảnh đi vào bên trong từ người xuát ra một viên đan dược bóp nát hương thơm lập tức lan tỏa cho đám người

A Lâm vội tiếng lên tố cáo : “ công tử, quỷ lừa gạt này chính là tên trộm tinh.”

“ Được rồi” Đế Thiên An cất lời : “ lừa gạt cũng là bản sự, trộm cắp cũng là một bản lĩnh, chỉ trách các ngươi khờ, kỹ không bằng người thì trách ai được.”

Thượng Quan Phi Tuyết con mắt đảo một vòng, gương mặt cười vui vẻ, ngay khi hít lấy mùi hương thân thể cũng lấy lại được hành động, nhảy bổ lên phía trước ôm lấy thân ảnh nam tử kia.

Cười hì hì nói : “ Đế Thiên An ca ca không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân, tâm nhãn thiệt là cao hơn vô số người, Tuyết Nhi bội phục nhất người.”

Đế Thiên An búng ngón tay lên trán nàng, nói : “ muội đó, quỷ tinh ranh, từ ngày muội vào đây đều không một ngày yên lành cả.”

“ Nào có” Thượng Quan Phi Yến nhón người hôn lên gò má Đế Thiên An.

Quay sang nhìn A Lâm không phục, nói : “ A Lâm, đem Độc Huyết Hóa ra, nó là chiến lợi phẩm của ta... ai u”

“ Này thì chiến lợi phẩm” Đế Thiên An búng lấy trán nàng, nói : “ đem mấy món đồ này đem trả cho chủ nhân của nó.”

“ Dạ” A Lâm cất lời, trừng con mắt nhìn Thượng Quan Tuyết Nhi sau đó thu lấy mấy vật phẩm của nàng trộm được vào túi Kim Tàm.

“ Đế Thiên An ca ca, ngươi không thể tuyệt tình như vậy được, trong đó có vài món là của đám tỷ muội tặng cho Tuyết Nhi”

Đế Thiên An không nhìn nàng, lại nói : “ muội trộm cắp lừa gạt thế nào ta không quan tâm, là do bản lĩnh lấy được. Bây giờ bị bắt được, liền thu hồi, nói thêm một câu ta phạt muội bóc hành 100 cũ”

“ Hừ” Thượng Quan Tuyết Nhi hừ một tiếng, đầu quay sang một bên.

“ Lừa gạt cũng là bản sự, trộm cắp cũng là một bản lĩnh, công tử nói đúng lắm” Tư Không Trích Tinh bờ vai lắc lấy.

Cười nói : “ mấy lời của công tử thật khiến tại hạ thích ý vô cùng, chúng ta giao cái bằng hữu thế nào”

“ Không hứng thú” Đế Thiên An từ chối, đi đến trước người tám nữ, cười nói : “ ta vốn đang rèn kiếm, cứ tưởng là có đạo chích ghé thăm, không ngờ lại có một bầy tiên nữ đến nhà à. Mấy tên tiểu quỷ tiếp đón không chu toàn các vị sẻ không chê trách chứ”

Công Tôn Lan đi đến, gương mặt ửng hồng nhìn tấm áo thun bó sát để lộ các múi cơ săn chắc ẩn hiện trên người y, tràn đầy lực lượng, nói : “ công tử đừng mong chỉ mấy lời ngon ngọt là ta có thể bỏ qua cho, lần này ta đến là để đòi nợ lần trước”

“ Khanh khách” Âu Dương Tình đi đến dựa sát vào người.

Lớn mật tay vuốt ve tấm lưng y, rồi nói : “ thiếp cũng đến đòi nợ, công tử trộm tâm của thiếp, thiếp đến là lấy về đó.”

“ Hồ ly tinh, không biết xấu hổ” Thượng Quan Tuyết Nhi chê trách : “ mấy phụ nữ hư hỏng các cô đừng hòng đánh chủ ý đến Đế Thiên An ca ca, hừ nói cho mấy cô biết, huynh ấy là phu quân của ta đó.”

“ Khụ khụ” Đế Thiên An ho khan lên, rồi nói : “ nơi này cũng không phải là nơi nói chuyện, các vị đã đến nhà, ta cũng không thể không tiếp khách, mặc dầu ta chẳng mấy nguyện ý đám nam nhân còn lại chút nào”

“ Lời của công tử, thật khiến ta thương tâm” Cổ Tùng cư sỉ cười nói.

Mộc đạo nhân cười ha hả, hắn là chưởng môn phái Võ Đang địa vị vô cùng lớn, đi đến nơi nào cũng có người chào đón. Nhưng mà tại đây, hết cách à, người ta chướng mắt lão, việc này lảo cũng đả trong dự định rồi.

“ Vừa rồi, chiếc hạp đồng kia cơ quan là do ngài chế tác ư? Quá kỳ diệu, cơ quan động lực như thế nào? Làm sao lại phát ra khúc nhạc?...”

Chu Đình bắn ra một tràn thanh âm, nhưng còn chưa nói hết đả bị Đế Thiên An bắn một chỉ lực phong tỏa huyệt đạo lên người, làm cho hắn im lặng.

Đế Thiên An nói : “ thiệt là phiền, hắn ồn ào như vậy, không nhiễu khốn mỹ nhân chứ.”

“ Khúc khích” mấy cô nương cười nhẹ lấy, gương mắt đều đỏ hồng phương tâm lại đập loạn cả lên.

“ Ai lại thêm một đám như hoa như ngọc cô nương, bị trộm đi phương tâm, còn cho người sống không chứ” Lục Tiểu Phụng thở dài ngán ngẩm lên.

Hoa Mãn Lâu tay đập lên vai hắn, rồi bước đi theo đám người kia rời khỏi gian phòng, Lục Tiểu Phụng quay sang giải huyệt cho Chu Đình, nói : “ lảo ca, người ta chướng mắt chúng ta nam nhân à, không khéo lảo bản nương của huynh không cẩn thận bị trộm luôn mất giờ.”

“ Nói đúng rồi, ta thật hối hận, năm xưa làm sao sẻ gả cho tên này” Lão bản nương mặt cũng đỏ hồng xuân tâm dập dờn lên.

Nhóm người rất nhanh cất bước di chuyển trong thông đạo lớn, làm cho bọn họ khiếp sợ chính là trên thạch động lại bố trí một con cơ quan xà to lớn, đôi mắt đỏ hồng uốn lượn như vật sống.

“ Nó là cơ quan xà, dùng để phát hiện mấy vị khách không hảo ý” Đế Thiên An tốt bụng giải thích.

Dừng lại tay chạm lấy một tảng đá, theo đó nó sáng lên, sau đó hắn lại cất bước đi qua, rồi nói : “ đồ của ta, muốn trộm cứ việc trộm, có chăng có bản lảnh đó để lấy hay không, chỉ cần có bản lảnh lấy được bao nhiêu cứ lấy”

“ Hảo” Tư Không Trích Tinh thốt lên một tiếng, tay vỗ một cái : “ công tử hảo khí khách à, làm cho trộm vương ta thật ngựa ngáy, nhất định ta phải trộm hết mấy thứ giá trị của công tử.”

“ Trộm vương” A Lâm lẻo đẻo đi theo sau thốt lên một tiếng, ngay lập tức đem tay giử kín lồng áo của mình như sợ hắn trộm đồ một dạng.

Nhất thời làm cho đám người cất lên một tràng cười.

Thượng Quan Tuyết Nhi như gấu túi chết sống không chịu nhả, ở phía sau lưng tay quàng qua cổ để nam tử kia cỏng lấy, cười lên một tràng đắc ý : “ chúng ta hợp tác không, ta 7 ngươi 3, ta biết rất nhiều chổ cất giấu bí bảo à”

Âu Dương Tình đi bên cạnh, cười nói : “ tính thiếp một người, song thiếp không cần trộm đồ, thiếp chỉ cần trộm tâm chàng thôi.”

“ Ta cảnh cáo các ngươi muốn trộm ý đồ bỏ đi, Đế Thiên An từ giờ thiếp gả cho chàng, không thể để cho đám trộm cướp này hoành hoành tác quái được” Nhị Nương đỏ mặt đi đến tay doạt lấy cánh tay kia của Đế Thiên An lớn mật tuyên bố chủ quyền.

“ Không biết xấu hổ” Thượng Quan Tuyết Nhi mắng lên.

Đế Thiên An cười lên một tràng, cười nói : “ giai nhân có lòng, Đế Thiên An có dạ, có điều ta trời sinh phong lưu à.”

“ Thiếp không ngại cùng nữ nhân khác chung đụng à, Âu Dương Tình đời này trừ công tử không lấy chồng à” Âu Dương Tình đôi ngực cọ xát vào tay hắn nói.

“ Cả thiếp nữa” Thất nương phía sau đỏ mặt hô lên.

Một tràng oanh oanh yến yến làm cho Lục Tiểu Phụng đám nam nhân hâm mộ, đây là nữ nhân xinh đẹp tự nguyện nhảy vào à.

Đám người này đều là mỹ nhân tuyệt sắc cả, nhất là Công Tôn Lan mỹ mạo kinh người, một đám tuyệt sắc thiếu nữ đứng một chổ đòi gả cho một người, bọn họ không hâm mộ ư.

Tầm mười phút di chuyển, đám người đi đến một cái động lớn, bên trong nóng hừng hực, dung nham nóng bỏng bên dưới sôi sục.

Treo vô số vũ khí trên vách đá, đều là trên giang hồ võ lâm nhân sỉ hiếm có cầu mong vũ khí, nhưng ở đây chỉ là tàn thứ phẩm mà thôi.

“ Vẫn nghe công tử Đế Thiên An, tay nghề rèn đúc quan tuyệt thiên hạ, hôm nay có thể đến Đúc Kiếm Trì quan khán, lảo phu đúng là mở rộng tầm mắt”

Mộc đạo nhân cầm lấy một chuôi kiếm ngón tay gõ lên thân kiếm, lanh lảnh kim loại thanh thúy cất lên.

“ Những thanh vũ khí này đều là sắc bén hơn người, tùy tiện một thanh cũng khiến cho bao võ lâm nhân sỉ sở cầu, nhưng ở đây nó chỉ là tàn phẩm” Lục Tiểu Phụng cũng than thở lấy.

Sau đó nhìn thấy Tư Không Trích Tinh cả người hưng phấn cầm lấy một chuôi vũ khí kỳ là hình bánh xe, nói : “ ngươi chọn thứ này”

“ Ừ” Tư Không Trích Tinh con mắt sáng rực, ngón tay xỏ vào lỏ tròn bành xe không ngừng xoay tròn.

Theo hắn búng lên, chiếc phi luân lăn một vòng rồi rơi vào tay hắn, sao đó tay ném mạnh đi các bánh phi luân lập tức tách rời thành các lưỡi nhận nhỏ.

“ Còn có cơ quan” Công Tôn Lan nhìn thấy nói, đem trên tay mình một chuôi đoản kiếm bỏ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK