Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

U Linh sơn trang một gian tiểu viện.

Đúng lúc này, trên hành lang tiếng bước chân vang lên.

Khi đến trước một cái gian phòng thanh âm liền biến mất, là một cái thiếu nữ xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng đi đến cửa phòng trước.

Cửa không có then cài, nàng dễ dàng đẩy cửa vào trong, lại nhẹ nhàng đóng lại.

Trong phòng ám vô cùng, nhưng thiếu nữ trời sinh có một đôi mắt nhìn rõ trong bóng đêm. Đấy là bí mật của cô, cô thích núp trong bóng tối, bởi vì cô biết người khác không thấy cô, nhưng cô lại thấy được người khác.

Người biết cái bí mật đó không có mấy ai, nhờ năng lực này mà cô có thể nhìn rõ ràng trong phòng.

Cô nhìn chăm chú vào một cái thân ảnh trên giường, trong đêm tối quan sát mình, ánh mắt trong suốt mà sáng rỡ, như mặt nước hồ.

Thiếu nữ đi đến rồi chui vào ổ chăn.

Thân thể của nàng là lạnh buốt mà mềm mại, nhưng rất nhanh liền đả phát bỏng, hơn nữa còn đang phát run, phảng phất như là một đoàn khiêu động hỏa diễm.

“Tôi vẫn còn là xử nữ.” Cô lại nói tiếp : “ Trước giờ chưa có người đàn ông nào chạm vào người tôi.”

Nàng rõ ràng mình chui vào chăn của nam nhân khác là hành động chẳng mấy tốt đẹp gì, cho nên mới đính chính cho y hay.

Cô lại bảo đảm : “Tôi lấy huynh rồi, nhất định cũng sẽ không để ai khác phạm vào.”

Nam nhân trong phòng không ai khác là Thiên Trạch, y không có ngăn cản bởi vì tại sao phải ngăn cản một cái mỹ lệ thiếu nữ cởi đồ đây chứ, nói : “ ta cứ tưởng Diệp Linh là lớn mật thôi chứ, không nghĩ Đại Diệp Tử cũng lớn mật không kém”

Diệp Tuyết trước nay luôn là cái sỉ diện rất lớn người, từ trước đến nay được Lão Đao Bả Tử thương yêu, nàng vẫn luôn cường ép Diệp Linh một đầu, bây giờ nghe ông ta muốn gả mình cho Thiên Trạch, tại nơi này nàng tuy được ông ta thương yêu nhưng nàng biết nàng không thể làm trái ý ông ta.

Mà Thiên Trạch dung mạo lẫn vũ lực cũng để nàng không bài xích, so với cái đám u linh trong này mà nói thì mạnh hơn rất nhiều. Mộc đạo nhân là nàng danh nghĩa cha nuôi, hơn nữa đối với nàng rất tốt.

Mà hôn nhân trước nay đều là cha mẹ quyết định, cộng thêm trong lòng nàng có một nghi vấn, nàng cũng muốn đến tìm nam nhân này.

“ Tôi muốn hỏi huynh một chuyện!” Diệp Tuyết nói

Thiên Trạch trả lời : “ là về chuyện giữa hai chị em nàng”

Hôm nay nàng đã nghe ra được khác thường, đó là Lão Đao Bả Tử là cha ruột của nàng chứ không phải phụ thân anh tuấn tiêu sái Diệp Lăng Phong, và việc Diệp Linh cùng nàng cùng mẹ khác cha, việc này khó mà chấp nhận dược.

Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại sự tình này cũng rất có khả năng, nàng muốn đêm nay đến cùng nam nhân sắp tới gả cho kia, một mặt muốn đi trước Diệp Linh một bước, mặt khác lại muốn rõ ràng chuyện nàng mơ hồ kia.

Về phần hỏi Lão Đao Bả Tử, ông ta không cho nàng câu trả lời như ý.

“ Nàng cùng Diệp Linh đúng là có tỷ muội, nhưng cha nàng không phải là Diệp Lăng Phong mà là Lão Đao Bả Tử, Diệp Linh mới chính là con ruột của Thẩm Tam Nương cùng Diệp Lăng Phong, cho nên ông ta đều thiên vị nàng” Thiên Trạch từ tốn nói.

Diệp Tuyết nói : “ Lão Đao Bả Tử rốt cuộc là ai?”

Thiên Trạch trả lời : “ Vũ Đương Mộc đạo nhân, sư tôn của Diệp Lăng Phong, biểu ca của Thẩm Tam Nương”

Diệp Tuyết chấn động : “ chuyện này là thật ư?”

Thiên Trạch nói : “ năm xưa Mộc đạo nhân là Vũ Đương tục nhân đệ tử cùng với Thẩm Tam Nương có tình cảm, chỉ là môn quy không thể đàng hoàng cưới xin bằng không chức vị chưởng môn sẽ mất đi. Ông ta bèn nghĩ cách để đệ tử ông ta cưới Thẩm Tam Nương, có thể nuôi nàng. Sau này ông ta vân du nhiều năm, mà Diệp Lăng Phong cùng Thẩm Tam Nương lâu ngày sinh tình lại sinh ra Diệp Linh, mà vì chuyện này bại lộ ông ta không thể đem chưởng môn chức vị nhường ra cho Mai sư đệ, đệ tử của ông ta là Thạch Hạc chính là Câu Hồn sứ giả cũng lặp lại chuyện này. Thế là ông ta dựng lên U Linh sơn trang để trả thù, có con nhưng không thể nhận mấy chục năm, mà Diệp Linh không phải con ruột của ông ta, nhưng nhìn ở chổ Thẩm Tam Nương, ông ta bỏ qua cho, thành ra nàng từ nhỏ đã so với Diệp Linh tốt”

Diệp Tuyết chấn động, cảm xúc ngổn ngang trăm mối dâng lên.

“ Là thật ư? chuyện này.... Lão Đao Bả Tử là cha ruột của ta, vậy cha ta ông ấy.... ông ấy lẽ nào....” Diệp Tuyết lấp lửng nói.

Nếu sự thật mà gả đàn ông này là đúng, lấy nàng trí tuệ có thể đoán ra được Mộc đạo nhân há thể dung Diệp Lăng Phong, có thể ông ta mới là người đem cha mẹ của nàng trước đây giết.

Chỉ là nàng sẽ báo thù ư? nàng không rõ, hoang mang....

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên.

Cửa phòng lại bị đẩy ra, một cái thân ảnh khác đi vào còn mang theo một cái đèn dầu, căn phòng hắc ám bên trong lập tức phát sáng lên.

“ Hì hì, Thiên Trạch ta đến.... Diệp Tuyết.... sao lại là ngươi” vẻ mặt Diệp Linh nhanh chóng thay đổi, ban đầu thì tươi cười nhưng sát na thì đầy giận dữ.

Diệp Tuyết cảm xúc ngổn ngang bị quấy phá, lúc này nhiều nhất là xấu hổ, tựa như
một cái đang tại trộm đường ăn hài tử, trùng hợp bị hài tử khác bắt được.

Diệp Tuyết cắn môi một cái, trừng mắt: “Vì cái gì không thể là ta? Ta là hắn sắp xuất giá thê tử, còn ngươi, ngươi sau lại đến chổ nam nhân ta”

Đối mặt với Diệp Linh nàng quả thật có chút đuối lý nhưng rất nhanh nàng nghĩ lại, cái nam nhân này không phải sắp đến là chồng mình ư, nàng vì sao phải xấu hổ thẹn thùng trước muội muội chứ.

Diệp Linh càng tức giận, lông mày dựng thẳng: “ ta là hắn nữ nhân, ngươi quyết không thể đụng ta đồ vật.”

Mà nói xong mấy lời này Diệp Linh vẫn là đứng ở nơi đó, trừng Diệp Tuyết, ngữ khí cũng tựa hồ mang theo tiếng khóc nức nở: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi vô luận cái gì đều so với ta tốt, Lão Đao Bả Tử cũng thiên hướng ngươi. Ngươi rõ ràng biết ta cùng với hắn trước, ngươi cũng muốn hắn từ ta.”

Diệp Tuyết cắn môi, nói: “Nhưng từ nhỏ đến lớn, vô luận chuyện gì ta cũng đều để cho ngươi, chưa từng có bạc đãi qua ngươi. Coi như bọn hắn đều thiên hướng ta, nhưng ta cũng chưa bao giờ có lỗi với ngươi một lần.”

Diệp Linh ấm ức nói : “ ngươi cho ta đồ không phải đều là bố thí cho ta ư, ta bất kể ta mới không cần ngươi đồ, đồ của ta ngươi không được phép động vào”

Thiên Trạch lúc này vươn tay ra, cách không đem Diệp Linh thu lấy : “ hai tỷ muội các nàng không cần tranh, đêm nay cùng hầu hạ ta một thể”

Nói đến đây hắn đem y phục dời vào không gian giới chỉ của mình, chậm rãi ngồi dậy.

Hai thiếu nữ thông qua ánh sáng của đèn dầu thấy được xích lõa nam nhân, mặt đỏ bừng lên, kinh thốt một tiếng.

“ Không được! Thiên Trạch, ta không đồng ý cùng cô ta” Diệp Linh chấp nhất nói.

Thiên Trạch đem kéo Diệp Tuyết ôm vào lòng : “ nàng nếu chậm một bước, ta liền đem Diệp Tuyết trở thành nữ nhân đầu của ta đấy, nàng có muốn hơn tỷ tỷ mình không?”

Diệp Tuyết tiếp xúc với da thịt, cơ thể như nóng ran lên, tiêu hồn xúc cảm

“ Háo sắc, bại hoại, đồ lưu manh” Diệp Linh nghe tên kia nói lòng hiếu thắng tranh với chị mình lại kéo lên, biết rõ là bị tên kia tính toán nhưng nàng quả thật không thể không nhảy vào, bởi nàng không thể để Diệp Tuyết hơn nàng được.

Diệp Linh cắn môi sau đó đem y phục cởi xuống.

Rất nhanh ánh nến tắt đi, trong phòng truyền ra từng đạo thanh âm tiêu hồn thực cốt.

Cách gian phòng một đoạn xa, Mộc đạo nhân âm trầm nhìn về căn nhà, phía sau hắn là vài cái thủ hạ đang chờ hắn hiệu lệnh.

Chỉ cần lão một tiếng lập tức đám thủ hạ liền phát động công kích ngay, nhưng lão do dự không tin Đạo Thánh sẽ không chuẩn bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK