Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất Bảo Lưu Ly Tông, đại sảnh.

Một lão già khô đét đang chậm rãi uống từng ngụm trà, mặc dù hắn là ngồi ở chỗ đó. Nhưng vóc người lại khiến cho kẻ khác phải giật mình, hắn cũng không phải loại người có thân thể cường tráng, nhưng bộ khung xương của hắn lại to hơn người thường nhiều.

Vốn chiếc ghế Salon rất lớn nhưng khi hắn ngồi trên thì trông nhỏ đi nhiều.

Các khớp xương nhô ra lằn hết cả ra ngoài của bộ quần áo, cơ thể thật sự giống như da bọc xương, ánh mắt chậm rãi yếu ớt mang theo vẻ già nua. Nếu là vào ban đêm chỉ sợ nhìn hắn như một bộ xương khô khổng lồ.

Trên đầu lơ thơ vài cụm tóc bạc mọc phía trên mảnh da đầu, nay ít càng thêm ít hơn khi bên cạnh một thân ảnh nữ hài đáng yêu đang nhổ đi vài cộng tóc của hắn, chính là công chúa của Thất Bảo Lưu Ly tông, vừa mới trở về không lâu Trữ Vinh Vinh.

Lão già khô đét lấy tay vuốt vuốt mấy sợi tóc ít ỏi trên đầu của mình. Bộ dạng của hắn như bây giờ nếu để giới hồn sư bên ngoài biết được chắc chắn sẽ khiến khối kẻ giật mình.

Được phong là Cốt Đấu La bí ẩn nhất trong số các vị Phong Hào Đấu La, không ngờ ông bị một tiểu nha đầu biến thành bộ dạng hoạt kê như thế này.Chỉ sợ điều này mà nói ra ngoài cũng chẳng có ai dám tin tưởng.

“Con vẫn biết Cốt gia gia tốt với con nhất mà” Trữ Vinh Vinh tựa hồ không chút nào để ý đến bộ mặt kinh khủng của Cốt gia gia, nàng hôn mạnh lên mặt của lão, lúc này mới từ trên đùi hắn nhảy xuống mà đi.

Nhìn khuôn mặt hoạt bát của Trữ Vinh Vinh, trong mắt Cốt Đấu La toát ra vẻ yêu thương ấm áp. Hắn đã chứng kiến Trữ Vinh Vinh lớn lên, mà tính cách của Tiểu Ma Nữ này lại cực kỳ hợp với lão, nói cách khác, tính cách hiện nay của Trữ Vinh Vinh chính là kết quả bồi dưỡng nhiều năm của Hắn và Kiếm Gia Gia.

“Nghe nói Tiểu Ma Nữ của chúng ta đã trở lại? Vinh Vinh, con ở đâu mau ra đây cho cha nhìn nào.” Ngay trong lúc này, cuối cùng cũng có người đến giải vây khiến Cốt Đấu La vui mừng ra mặt.

Nghe thấy thanh âm kia, đầu tiên Trũ Vinh Vinh có thái độ hưng phấn, nhưng ngay lập tức nàng ý thức được mình đang tức giận nên vội vàng khiến cho khuôn mặt nàng có vẻ tức giận, quay lưng về hướng cửa lớn.

Bộ dáng thay đổi nhanh chóng của Vinh Vinh khiến Cốt Gia Gia đang ngồi trên ghế Salon phải cố nhịn không cười ra tiếng.

Một trung niên cùng với một lão già mặc bạch y, tướng mạo nho nhã đang mỉm cười đi vào đại sảnh. Mà người trung niên này lại chính là cha của Vinh Vinh, vị Tông chủ đương nhiệm của Thất Bảo Lưu Ly Tông, là người đứng đầu của giới phụ trợ hệ hồn sư, Trữ Phong Trí.

Trữ Phong Trí liếc mắt một cái đã thấy được nữ nhi, hắn vội vàng bước lên : “Nha đầu, tại sao lại đưa lưng về phía ba ba. Gần một năm không gặp con khiến mọi người nhớ con nhiều lắm đấy.”

Trữ Vinh Vinh mạnh mẽ quay người lại : “Nhớ con sao? Con tưởng cha phải vui vẻ lắm khi con không có ở nhà mới đúng chứ...”

Trữ Phong Trí nhìn nữ nhi với bộ dáng tức giận khiến trong lòng hắn không khỏi buồn bã, trước tiên hắn ngồi xuống ghế Salon rồi hai tay mạnh mẽ ôm chầm nữ nhi vào lòng, nhưng không ngờ lại bị Trữ Vinh Vinh xoay người một cái lách mình tránh khỏi cánh tay của hắn.

Không ôm được nữ nhi, Trữ Phong Trí không khỏi cả kinh, hắn mặc dù là phụ trợ hệ hồn sư. Nhưng đã đạt tới trên bảy mươi cấp, riêng hồn lực khổng lồ của hắn cũng khiến thân thể được cải tạo mạnh mẽ, so với người thường thì mạnh hơn không biết bao nhiêu.

Mà Trữ Vinh Vinh lại được kế thừa vũ hồn của hắn, cũng là phụ trợ hệ hồn sư. Lúc này mặc dù hắn chỉ là tiện tay vung ra nhưng tốc độ cũng không chậm. Nhưng lại bị nữ nhi dễ dàng tránh thoát.

Trữ Vinh Vinh cũng không biết mình vừa khiến cha giật mình, hướng tới lão già áo trắng mà chui vào lòng hắn : “Kiếm gia gia, Kiếm gia gia, con nhớ người muốn chết... hu hu”

Cùng thân nhân xa cách gặp lại, dù sao Trữ Vinh Vinh vẫn còn là một tiểu cô nương, dưới tình huống kích động, nàng nhất thời khóc nức nở...

Bạch y lão giả duỗi tay ra ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng : “Thôi mà tiểu bảo bối của ta, cuối cùng con cũng đã trở lại rồi, Kiếm gia gia cũng nhớ con nhiều lắm.”

Trữ Vinh Vinh ngẩng đầu : “Thật hả?”

Bạch y lão giả nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là thật rồi, không tin con cứ việc hỏi lão Cốt Gia Gia của ngươi đi.”

Trữ Vinh Vinh vẻ mặt có chút giảo hoạt nói : “Chính là lúc nãy Cốt Gia Gia có nói là Kiếm Gia Gia ngài cũng nhớ con nhưng người lại nhớ con nhiều hơn một chút....chút”

“Hắn thúi lắm” Bạch y lão giả không hề cho lão già khô đét một chút mặt mũi nào cả “Rõ ràng là ta nhớ ngươi nhiều hơn hắn nhiều.”

“Ngươi nói mới thúi lắm.” Cốt Đấu La mạnh mẽ từ Salon đứng lên, thân thể kinh khủng cao hơn hai mét của hắn đứng lên, lại kết hợp với giọng nói khàn khàn càng làm tăng thêm vẻ kinh khủng của lão...

“Không phục à? Đi, chúng ta tìm một chỗ nào đó rồi tính.”Bạch y lão giả ưỡn ngực, không sợ hãi chút nào mà trừng mắt nhìn vào đối phương.

“Tốt lắm. Tốt lắm, Kiếm thúc, Cốt thúc, các người còn nhiều thời gian để đánh nhau mà, bây giờ Vinh vinh mới vừa quay lại, hai người hãy nhường nhịn một chút đi.” Trữ Phong Trí bất đắc dĩ nhìn hai lão già trước mắt mà nói.

“Hừ.” Bạch y lão giả cùng khô lão giả cơ hồ đồng thời hừ một tiếng. Ai cũng không thèm để ý đối phương nữa, ánh mắt cơ hồ đều rơi vào trên người Trữ Vinh Vinh.

Đôi mắt to của Trữ Vinh Vinh đảo qua đảo lại rồi nói: “Ta có một cách để chứng minh trong hai vị Gia Gia thì ai nhớ con hơn.”

Trữ Phong Trí vỗ vỗ vào trán mình thầm nghĩ. Tiểu Ma Nữ dù sao cũng vẫn là Tiểu Ma Nữ, một hồi chứng kiến cảnh náo nhiệt này, hắn nhịn không được đành phải nói: “Vinh Vinh. Không được nói linh tinh.”

Trữ Vinh Vinh lè lưỡi, nàng cả một chút cũng không sợ cha mình, nếu không nàng cũng sẽ không được đặt danh xưng là Tiểu Ma Nữ nữa : “người không có nhớ đến ta nhưng hai vị gia gia lại không như vậy, nhân gia từ xa xôi một mạch về đây thế mà người cũng không có ở nhà mà đón con. Hai vị gia gia hay là như vậy đi, Các ngươi mỗi người sẽ tặng con một kiện lễ vật, nếu lễ vật nào khiến con càng thích thì chứng tỏ người ấy nhớ con hơn một chút.”

“Ách” hai lão già liếc nhau, đều không nghĩ đến lại là chiêu này.

Trữ Phong Trí phải cố nén cười mà nói: “Tốt lắm vinh vinh, mau tới đây. Cho cha nhìn con một chút, ai nói là ta không nhớ con chứ, ta đã chuẩn bị cho con một món lễ vật cực hay, nhưng nếu con không chịu nghe lời thì ta cũng sẽ không cho con nữa”

“Lễ vật? là cái gì?” Vừa nghe đến hai chữ lễ vật, Trữ Vinh Vinh không nhịn được nổi lên lòng hứng thú, chỉ với hai ba bước đã đến trước mặt cha.

Vẻ mặt Trữ Phong Trí không đổi, tay hướng nữ nhi mà bắt lấy, nhưng thật không ngờ, thân thể Vinh Vinh chỉ lắc nhẹ một cái đã lại dễ dàng thoát ra khỏi tay hắn.

Miệng trề ra: “trước tiên con phải cầm lễ vật dã rồi mới để người ôm.”

Lúc này đây. Kinh ngạc cũng không phải chỉ có Trữ Phong Trí mà ngay cả hai lão già cũng giật mình nhìn nhau một cái.

Bởi vì Thất Bảo Lưu Ly Tháp có tính đặc thù riêng, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng không thể nhìn ra hồn lực của họ là bao nhiêu.

Trữ Phong Trí trong lòng vừa động, hỏi: “Vinh vinh, con....trước tiên con hãy nói cho ta biết hiện tại hồn lực của con là bao nhiêu cấp. Nếu thật sự có tiến bộ thì ta mới cho con lễ vật này”

Vừa nghe cha hỏi đến hồn lực của mình, Trữ Vinh Vinh nhất thời đắc ý hẳn lên : “Ba ba, tư chất của ta chắc chắn còn tốt hơn người nhiều. Trong một năm này con không lười biếng chút nào, Hồn lực tăng trưởng cũng không nhiều lắm, chỉ là khoảng hơn hai chục cấp mà thôi. “

“Ít như vậy thôi à, Vinh Vinh, con cần phải cố gắng nhiều thêm, " hả" chờ một chút, ngươi nói bao nhiêu?”

Trữ Phong Trí đã quá quen thuộc với tính tình con mình, từ nhỏ đến lớn, Trữ Vinh Vinh ghét nhất là việc tu luyện. Mặc dù thiên phú cực cao nhưng luôn phải bắt buộc mới khiến nàng luyện tập một chút, hơn nữa muốn được như vậy thì hắn cũng phải có nhiều thứ tốt để trao đổi lại.

Khi hắn ý thức được Trữ Vinh Vinh nói chính là hai mươi cấp thì trên mặt đã thể hiện ra vẻ không tin tưởng.

Trữ Vinh Vinh mở to, tỏ vẻ là vô tội mà nhìn : “Con nói là hai mươi cấp mà! Quả thật còn ít một chút. Bất quá, con sẽ cố gắng hơn.:

Thanh âm Trữ Phong Trí thoáng có chút thay đổi : “ Hai mươi cấp? lúc ngươi đạt tới hai mươi bẩy cấp, vậy nếu theo lời ngươi nói thì bây giờ phải là bốn mươi bẩy cấp rồi, ngươi không lừa gạt ta đấy chứ. "

“Tức chết mất thôi, sao lại không tin nhân gia chứ, Vinh vinh ta mặc dù trước kia làm nhiều chuyện không hay nhưng cho đến bây giờ con chưa nói dối bao giờ, Không tin, thì con sẽ cho hai vị gia gia thấy. " Vừa nói, nàng trực tiếp chạy đến trước mặt bạch y lão giả, đưa bàn tay nhỏ của mình cho lão cầm.

Bạch y lão giả cầm tay của Trữ Vinh Vinh, chỉ chốc lát sau trên mặt đã là một sự ngạc nhiên. “Phong trí, đúng vậy. Nha đầu này hồn lực đã tới bốn mươi bảy cấp rồi. Điều này thật là việc không thể tưởng tượng được.”

“Từ trước tới nay ta còn chưa được nghe nói qua trong một năm người nào có thể tăng đến hơn mười cấp, ngay cả vị Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất cũng không được như thế, chẳng lẽ Vinh Vinh nhà ta thật sự là Thiên Tài? Thật không ngờ được Sử Lại Khắc Học Viện lại lợi hại như thế.”

Trữ Vinh Vinh hỏi: “Kiếm gia gia. Sao ngài lại biết con học tại Sử Lai Khắc học viện?”

Bạch y lão giả cười nói: “Sao lại không biết chứ? Con chính là bảo bối của chúng ta, hành tung của con đều được phụ thân con nắm trong lòng bàn tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK