Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương triều Kim Bằng ở ngoài trung nguyên, từng là một trong 36 nước Tây Vực phồn thịnh, chẳng những điền sản phong phú mà chốn thâm sơn vàng lẫn với cát khai thác không bao gìơ hết. Cả những vật trân quý cũng như những kho vô tận....

Song 50 năm trước vương triều Kim Bằng bị những nước láng giềng thèm nhỏ miếng rồi liên hiệp mà phát binh đánh. Trước khi diệt quốc, Kim Bằng vương khi đó đã để cho hậu duệ đi vào trung nguyên lánh nạn.

Vì bảo tồn một phần thực lực để mưu cuộc trùng hưng ngày sau, tài phú trong quốc khố chia làm bốn phần giao trọng thần tâm phúc và phái bọn chúng đưa tiểu vương tử đến trung nguyên, Ngụy quốc là nơi được chọn.

Tuy nhiên tiểu vương tử Kim Bằng dù thừa hưởng khổng lồ tài phú, nhưng hắn lại không tìm cách lợi dụng khoản tài phú này, đi đoạt lại Kim Bằng Vương Triêu mất đi vương quyền, mà khi vào trung nguyên lại trốn đi.

Hắn xuất sinh Đế Vương nhà song chí hướng lại khác, từ nhỏ đã đã được người gọi là Thi Thư Họa Tam Tuyệt. Dạng người này trời sinh tính tự nhiên rất không màng danh lợi, đối với ngôi vua được mất, hắn e rằng không để bụng, thầm nghĩ có thể thơ rượu tiêu dao, thật yên lặng quá suốt đời.

Bốn vị đại thần Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Mộc, Nghiêm Lập Bản, Bình Dương Hạc lợi dụng Kim Bằng Vương Triêu tài phú, lại kiếm không ít tiền, muốn lợi dụng khoản tài phú này, mượn binh xuất sư, nhưng Tiểu Vương Tử không ở thành ra không làm gì được.

Cuối cùng cả bốn thương lượng thay tên đổi họ chờ đời Tiểu Vương Tử đổi ý.

Nghiêm Lập Bản tiến đến Quan Trung đổi tên thành Diêm Thiết San.

Bình Dương Hạc đổi tên là Độc Cô Nhất Hạc dưới cơ duyên vào Nga Mi bái nhập rồi trở thành chưởng môn.

Thượng Quan Mộc bây giờ mang tên Hoắc Hưu.

Y là một cái truyền kỳ ở Ngụy quốc, 50 năm trước y khởi nghiệp bằng tay trắng cho đến bây giờ trở thành phú hộ giàu nhất Ngụy quốc, nhưng thực tế y là nhờ vào tài phú của Kim Bằng vương triều gây dựng.

Trừ đó ra thiên hạ người khó ai biết rằng Hoắc Hưu mới chính là Thanh Y Lâu chưởng quản, một trong những tổ chức sát thủ bao phủ Ngụy quốc.

Mà Thiên Trạch thông qua lục lọi ký ức của Diêm Thiết San liền biết được chuyện của 50 năm trước, sau khi dọn sạch tài bảo của Diêm Thiết San thì tìm đến chổ của Hoắc Hưu, hắn cũng không cần đi xa bởi y cũng ở trong Quan Trung thành.

Ở Châu Quang Bảo Khí Các phía sau trên núi, có một tòa tiểu lâu dựng núi đỉnh.

Thiên Trạch một đường xuyên qua rừng cây và đến chân tòa tiểu lâu.

Trên cánh cửa sơn đỏ đề một chữ lớn Ngụy quốc văn tử “ĐẨY”.

Thiên Trạch liền đẩy một cái, cánh cửa mở ra.

Bất luận cửa nào cũng có thể đẩy ra được chỉ khác nhau ở chỗ mình có dám đẩy
hay không, cùng với phía sau cánh cửa chờ đợi là gì mà thôi.

Phía trong cửa là một đường hẻm quanh co chật hẹp. Đi hết một quãng đến chỗ góc
đường lại có chữ lớn “CHUYỂN”.

Thiên Trạch liền chuyển hướng. Sau khi chuyển qua mấy khúc quanh hai người
đi lên thạch đài. Trước mặt lại hiện ra chữ “ĐÌNH”.

“ Thật là thông minh, thật thật giả giả”“Thiên Trạch liền dừng lại, hắn phối hợp làm theo đó là bằng nguyên thần cảm ứng phát hiện cơ quan bố trí trong nơi này.

Ngó thấy chữ “Đẩy” ở trên cửa, mười người ít ra có đến chín không chịu đẩy cửa. Mà không đẩy cửa là không vào được.

Ngó thấy chữ “Chuyển” thì lại không chuyển hướng. Bất luận là ai cũng đừng hòng ra khỏi Cửu Khúc Mê Trận được bố trí. Coi thấy chữ “Đình” mà không dừng lại thì chính là đối mặt với sát cơ bố trí, các cơ quan cạm bẫy khởi động không chết cũng khó sống.

Giữa thật và giả cùng đánh đố người trí tuệ, rất ít kẻ mới chịu theo khuôn phép làm.

“ Tạch! Tạch!”

Mà theo Thiên Trạch dừng lại cơ quan dưới chân khởi động, vách đá bắt đầu chuyển động để lộ ra một khuôn cửa ngầm.

Phía sau cửa là một trái núi.

Thiên Trạch chưa đi xuống đã nhìn thấy một vùng châu quang bảo khí.

Ruột núi trống rỗng trong phạm vi mấy chục trượng vuông. Nơi đây xếp từng đống
Hồng anh thương, từng bó Quỷ đầu đao. Ngoài ra còn có những rương Hoàng kim,
châu báu.

Đây đều là Hoắc Hưu chiếm dụng một phần tài bảo của Kim Bằng Vương Triều, qua đi nhiều năm lấy ra thì ít mà bỏ vào thì nhiều, tích lủy 50 năm giá trị ước tính lên đến 3000 vạn lượng hoàng kim, hơn cả quốc khố Ngụy quốc.

Khu giữa lòng trái núi có một thạch đài nhỏ. Trên thạch đài giải manh chiếu cũ, trên đó có một cái lão nhân.

Hoắc Hưu mặc xiêm áo bằng vải màu lam trải qua nhiều lần giặt dũ đã phai màu
gần như áo trắng. Chân lão xỏ đôi giày rách. Lão ngồi dưới đất đang hâm rượu
trong một cái bình thiếc cũ kỹ đặt trên lò lửa bằng đất nặn.

Mùi rượu thơm ngát.

Mùi thơm dàn dụa trộn lẩn vào không khí trong hầm khiến ai cũng ngửi thấy. Cái hỏa lò bằng đất nung tuy bé nhỏ nhưng cũng đủ làm tiêu tan khí hàn lạnh để
trở nên ấp áp dễ chịu.

Nhưng là khi Hoắc Hưu chứng kiến Thiên Trạch đến lúc, ánh mắt trở nên giống như là chuôi ra khỏi vỏ đao, lợi hại trung lại tràn đầy ngoài ý muốn.

Sát ý cùng sát khí như hồng hoang mãnh thú nhìn.

“ Không nghĩ tới, ngươi lại có thể đến chổ này” Hoắc Hưu đứng dậy, thanh âm có phần bén nhọn nói.

Thiên Trạch nói : “ ta đến chỉ mượn tiền Diêm Thiết San, không nghĩ đến tình cờ lại khám phá ra âm mưu quỷ kế của ngươi. Mà cũng chả trách được, cái đống tài bảo này nhiều như thế, bị thu hồi ai mà không tiếc. Chỉ cần Đan Phụng cùng Thượng Quan Cẩn chết thì hết kẻ đòi tiền của ngươi”

Hoắc Hưu nghe xong chậm rãi gật đầu, nói: “Trước y cũng không đòi lão phu, nhưng mấy năm gần đây y cùng quẩn quá mà lại là người xái tiền như rác, chưa từng biết đến chuyện kiếm tiền là khó nhọc.”

Thiên Trạch nói : “ cho dù có khổng lồ tài phú đi nữa, chỉ biết tiêu thì cũng hết thôi”

Hoắc Hưu lạnh lùng nói : “Hạng người đó nên chết lắm.”

Thiên Trạch nói : “Nhưng y chết chưa đủ, vì Độc Cô Nhất Hạc và Diêm Thiết San sẽ đến đòi chia mớ tài sản đó.”

Hoắc Hưu đáp : “Mớ tài sản đó nguyên là của lão phu. Chỉ một mình lão phu trăm cay nghìn đắng mới bảo vệ được và làm cho mỗi ngày một tăng thêm. Lão phu quyết không để kẻ khác giây máu ăn phần.”

Lời này giải thích rõ hắn nguyên nhân đứng sau giật dây Lục Tiểu Phụng tham dự vào việc Đại Kim Bằng Vương nhờ vả, muốn mượn y thay hắn trong tối đoạn hết manh mối, cũng gián tiếp cảnh cáo kẻ trước.

“ Ngươi sai! đúng là mớ tài sản này của ngươi, nhưng từ khi ta đến nó đã chuyển sang của ta rồi” Thiên Trạch cười nói

Hoắc Hưu đứng dậy, gương mặt âm trầm nhìn, nói : “ ngươi đáng chết”

“ Ngươi nắm chắc giết được ta chăng ?” Thiên Trạch hỏi

Hoắc Hưu đáp: “Lão phu không nắm chắc, nhưng nhất quyết Đạo Thánh chết ở nơi đây.”

Thiên Trạch ồ lên một tiếng.

Hoắc Hưu lại nói: “Bất luận là ai đã tiến vào trong mộ thì đừng hòng sống mà ra nữa.”

Thiên Trạch không nói nhẹ nhàng cầm thương chỉ.

“ Đạo Thánh từ khi xuất đạo đến nay quả tu vị sâu dày, đáng tiếc là lão phu hiện chưa nẩy hứng thú để động thủ với công tử. Trước nay lão phu không thích động thủ với kẻ sắp chết.” Hoắc Hưu lời dứt, lão khẽ ấn tay vào thạch đài.

Sầm một tiếng vang lên. Một cái cũi sắt lớn từ trên rớt xuống bao trùm cả thạch đài.

“Ngươi lời nói thật khiến ta hồ đồ mất rồi” Thiên Trạch tiếu ý nói

Hoắc Hưu hỏi lại: “ Đạo Thánh cảm thấy đáng tức cười phải không ?”

Thiên Trạch đáp: “ là”

Hoắc Hưu nói: “Khi lão phu đi rồi Đạo Thánh sẽ không phải tức cười nữa. Con người biết mình sắp chết đói thì bất luận việc gì cũng không đáng tức cười.”

Thiên Trạch hỏi : “ chết đói ư?”

Hoắc Hưu lạnh lùng đáp: “Lão phu đi rồi thì nơi đây chỉ còn một thứ độc nhất ăn được tức là thịt trong mình Đạo Thánh và đồ uống duy nhất là máu”

Thiên Trạch không nói.

Hoắc Hưu nói : “ lão phu biết Đạo Thánh nội lực thâm hậu nhịn đói nhịn khát một hai tháng cũng không thể, nhưng mà kéo dài bao lâu đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK