Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thập Lý Âm Dương Giới, Thiên Nhãn Phong đỉnh Âm Dương.

Một tràng cơ quan thanh âm vang lên, theo cơ quan khởi động, vòng tròn kim loại cùng mắt quỷ mở ra để lộ một cái thông đạo, từ trên nhìn xuống liền thấy bên dưới là một gian thạch thất lớn.

Tại thạch thất bên dưới có một cái thân ảnh đang đã tọa trên giường đá, người này chính là Tịnh Dật sư thái của Vô Tình Cốc.

Quỷ Tôn Phục Thành thả người xuống, thấy vẫn không mở mắt làm như không nghe không thấy, nói : “ bản tôn vừa nhận được tin báo, Lâu Mãn Phong đã vào Thập Lý Âm Dương Giới. Chắc chắn muội rất muốn gặp hắn một lần. Ta có thể sắp xếp cho muội gặp hắn một lần, có điều.... Muội muốn gặp người sống hay người chết? Quyền quyết định vẫn nằm trong tay muội, sư muội”

Nghe đến hai từ cuối, Tịnh Dật sư thái đôi mắt liền mở, thần sắc trở nên giận giữ : “ thì ra là ngươi. Cũng may ngươi còn nhớ sư môn của mình. Có điều gia phụ không có thứ đệ tử như ngươi”

Phục Thành là sư huynh của Tịnh Dật song 20 năm trước hơn hắn đã phản bội sư môn, mang đi sát khí Thôn Thiên đao mà Lâu thị canh giữ nương nhờ U tộc, từ đó được U Vương cất nhắc làm U tộc Tả hộ pháp.

Lần này theo U vương quyết định trở về Thập Lý Âm Dương Giới, Quỷ Tôn lập quân lệnh trạng công phá Đào Hoa Nguyên lấy ra Quỷ Long Đồ, hắn tuy ở Đào Hoa Nguyên biết chổ vào nhưng lại không biết mộ nào mới là chính xác, không vào được hắn liền lược thi tiểu kế.

U tộc rầm rộ trở về, thả ra tin tức muốn lấy Quỷ Long Đồ, để cho Thiên thị gia tộc canh giữ trong Đào Hoa Nguyên, Thiên thị gia chủ Thiên Tẫn Phong trúng kế mạo hiểm từ trong Đào Hoa Nguyên đi ra.

Phục Thành cho người theo sau đuổi đến Vô Tình cốc vây chặt, khiến Công Mộ phái nhân thủ tiếp ứng, để rồi Phục Thành thừa cơ mà lấy đi Phá Mộ Lệnh, lại sắp đặt người mai phục đem sư muội trở về Mạc Bắc phục kích, rồi đem nhốt dưới nơi này.

Đề phòng sư muội cứng đầu hắn còn cố tình thả ra tin tức sư muội rơi vào tay U tộc, mục đích là để dụ Lâu Mãn Phong đến nơi này. Sau đó lấy Lâu Mãn Phong tính mệnh mà uy hiếp lẫn bức bách.

Hai bút cùng vẻ, đến bây giờ kế hoạch vẫn trơn tru không thoát khỏi tính toán của Phục Thành, một khi lấy được bí mật đi vào Đào Hoa Nguyên, hắn có thể thuận lợi vào trong đó mà lấy ra Quỷ Long đồ, U tộc có thể mở ra Long Trụ thả ra chướng khí ngàn năm.

Tính toán của Phục Thành, Tịnh Dật đã rõ, kẻ thù ngay ở trước mắt, lại nghe y uy hiếp liền không kìm được lửa giận, nội lực trong người vận lên, thân hình lăng không lao đến, một cước xuất ra.

“ Bành!!”

Tịnh Dật tuy công lực không thấp nhưng so với Phục Thành làm sao bằng được, một cước tập kích bất ngờ nhưng bị y một tay trả lại, cả cơ thể đánh văng vào vách đá.

“Năm đó ta lén mang sát khí Thôn Thiên đi, quả thật chỉ là bất đắc dĩ”

Tịnh Dật phẫn nộ :” Hừ! bất đắc dĩ ư? một câu nhẹ nhàng biết bao. Sau khi ngươi trốn đi, đại sư huynh đã bị giam cầm trong Trường Sinh điện cả đời, ta bị trục xuất khỏi Đào Hoa Nguyên, gia phụ ôm hận tự sát tạ tội. Bởi vì ngươi, gia tộc Lâu thị nhà tan cửa nát”

Thấy Tịnh Dật lại đến, Phục Thành một chưởng đẩy văng.

Tịnh Dật bất kể thương thế lại đến công kích, kẻ kiến mình nhà tan cửa nát phía trước làm sao mà tha được, bất qua hơn mười chiêu qua đi không đả thương, còn bị Phục Thành chế trụ hai tay.

“Cái chết của sư phụ quả thật ta có lỗi. Nhưng muốn trách phải trách ông ta thiên vị. Đại sư huynh được tu luyện tuyệt học Mộ phái, còn ta thì chỉ được học vài bản lĩnh cỏn con”

Phục Thành nói ra bất mãn, đem Tịnh Dật hất văng lại gường đá.

Tịnh Dật mắng lấy : “Thiên vị? năm đó ngươi bị U Vương truy sát, là gia phụ đã ra tay cứu ngươi một mạng. Còn nhận ngươi làm đồ đệ, cho ngươi ở lại Đào Hoa Nguyên. Ngươi không chỉ lấy oán báo ân, còn trộm lấy sát khí Thôn Thiên, giết người phóng hỏa, hủy hoại cả nhà ta”

Nói xong lại cướp đến đánh tiếp.

Vừa thẹn vừa giận, Phục Thành sở Hàn Tuyết Tuyệt Khí thần công, đối chiêu cùng Tịnh Dật thêm mấy đường hắn đem Tịnh Dật ép vào thế bại, nói: “ Khai ra mật đạo của Đào Hoa Nguyên, giao ra Quỷ Long đồ, bản tôn sẽ tha cho mẹ con muội không chết”

“ Ngươi nằm mơ giữa ban ngày” Tịnh Dật quyết tuyệt nói.

“ Hừ!” Phục Thành hừ một tiếng, nói : “ vậy thì chúng ta cứ chờ xem”

Nói xong, Phục Thành lại theo xiềng xích từ trên thả xuống theo cơ quan kéo lên mà nhanh thoát khỏi ngục thất, mà theo hắn đi ra thông đạo phía trên cũng nhanh đóng lại.

“ Sư phụ! Phát hiện ra Lâu Mãn Phong, Lạc Thời Thu ở Đào Hoa Nguyên” Cạnh Kỳ nhìn thấy sư phụ đi lên, nhận được thông tin từ thủ hạ cất lời.

Phục Thành nghe được nói : “ tốt lắm”

Cùng thời gian, đầm Tử Thủy chổ.

Một nơi khác trong Thập Lý Âm Dương giới, Tử Thủy đầm.

Khổng Minh đèn lồng dưới một gốc cây đã chết, trước cây có một cái nam tử, không chính xác là một cái hòa thượng mặc màu xám đen y phục, hắn đang đã tọa trên một cái tảng đá chắp tay niệm Phật tụng kinh.

Trên đùi hắn có một cây đao hết sức bắt mắt, cự đao to lón, đốc đao là hình khô lâu, chuôi đao tạo hình cái nắm tay, xiềng xích quấn trên đó. Sống dao lại một màu xích hồng tựa như máu một dạng.

“ Đạp! Đạp! Đạp!!”

Nhẹ nhàng tiếng bước chân vang lên, từ phía sau một cái áo tím nữ tử tiếp cận.

Mộ Dung Hách không có xoay đầu đứng dậy, nhắm mắt, chậm rãi nói : “ Phật nói có ba điều khổ, Cầu không được, Oan lại gặp, Yêu biệt ly”

Mộc Tuyết Ly đi đến, nói : “ Phật nói, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ”

“ Nếu muội muốn ta quay đầu chỉ cần nhỏ một giọt lệ mà thôi, chỉ là muội không thể. Mà ta cũng thân bất do kỷ. Thời trẻ luôn cảm thấy tình cảm thật vô dụng, đến nay lại hỏi trời xanh tình là thứ chi?” Mộ Dung Khả chậm rãi đáp.

Mộc Tuyết Ly nghe xong mà ngổn ngang cảm xúc, nói : “ chằng qua là trôi theo dòng nước thôi”

Ngừng một chút Mộc Tuyết Ly nói : “ người khác tranh đoạt Mộ Vương chi vị, huynh lại đem nó giao ra”

Mộ Dung Hiển chết nhường lại Mộ Vương cho Mộ Dung Hách đây là chuyện không nhỏ, thân là sư muội Mộc Tuyết Ly càng rõ ràng. Việc Mộ Dung Hách đem Mộ Vương ra cho Mộ Dung Phục cùng Mộ Dung Diệp tranh đoạt, nàng cũng biết lấy.

Mộ Vương ngôi vị mà Công Mộ phái tổ đường Lạc gia tranh đấu ngàn năm qua, ba trăm năm nay Cô Tô Mộ Dung thị hao phí tâm huyết lấy được mà không thành, Mộ Dung Hách có được ngôi vị này rồi lại ném ra.

“ Lẽ nào muội không muốn ta về Thông Linh tháp?” Mộ Dung Hách dò hỏi

Mộc Tuyết Ly nói : “ Về hay không, chỉ trong một suy nghĩ của sư huynh”

Mộ Dung Hách cầm lấy Quỷ Sứ Chi Nhận, trong lòng minh bạch cái gì, nói: “ hiện giờ ta rốt cuộc đã hiểu, sư phụ vì cái gì không thụ giới cho ta, bởi vì ta vẫn cai không được rượu mạnh, bỏ không được đồ đao!”

Trên tay Quỷ Sứ Chi Nhận xoay vòng rồi cắm xuống, một đạo đao kình bay ra ngoài khiến nhắc lên một tầng bụi mù.

“Theo muội nhận được tin, U Vương đã đến Thăng Long” Mộc Tuyết Ly nói.

Mộ Dung Hách hỏi : “ người kia đồng ý?”

“ Y đang bế quan, sự vụ cho Đế Hậu cùng các Đế Phi quản lý” Mộc Tuyết Ly nói.

Mộ Dung Hách bất ngờ: “ bế quan ư? y đã mạnh mẽ đến nổi phàm nhân chỉ có thể ngước nhìn, ngày y phá quan đi ra Sở quốc liền vong rồi”

Mộc Tuyết Ly nhẹ gật đầu, nói : “ từ động tĩnh của U Vương, có thể thấy được Đế Hậu đã đáp ứng U tộc, U Vương muốn mướn cợ thủ mộ lần này trợ Việt Đế diệt Sở, so với Tần quốc mà nóiĐại Việt cho hắn nhiều thứ hơn”

“Đây là việc tàn hại thương sinh, Việt Đế không lý nào đồng ý được, ảnh hưởng đến việc cai trị của y, sẽ thành thế nhân phỉ báng” Mộ Dung Hách ngưng trọng nói

Mộc Tuyết Ly nói : “ y sẽ để ý những chuyện này ư? người phỉ báng y còn ít ư? y giết còn ít ư? hơn nữa người làm là U Vương có phải là y ư?”

Mộ Dung Hách trầm mặc.

“ Hiện giờ chỉ có một cách duy nhất có thể ngăn cản được U Vương cũng như bảo hộ được U Đô thành” Mộc Tuyết Ly chậm nói : “Tịnh Dật sư thái, bà ta chính là Lâu thị truyền nhân, đã rơi vào tay Quỷ Tôn, nếu như lối vào Đào Hoa Nguyên bị lộ, U tộc lấy được có thể buộc Thủ Mộ phái rời đi U Đô thành”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK