Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa lúc cuộc chiến giữa Thần và Nhân xảy ra, Ứng Long cất lên một tràng long ngâm vang vọng bốn phía, tường thành Triều Ca liên tục xuất hiện các vết nứt.

Chỉ một tiếng hồng, cuồng phong gào thét, thanh âm điếc tai khiến cho phàm nhân bên dưới kẻ nào kẻ nấy hoàng sợ, ai cũng vội vả đem hai tai bịt lấy, phong bế thính lực, còn cả ảnh hưởng tinh thần.

Nhưng kẻ công lực yếu kém thậm chí còn bị một tiếng long ngâm mà hộc máu tại chổ, vô số binh sỉ Thương Chu lăn lộn trên mặt đất, thống khổ khi nghe được long ngâm.

Long ngâm cất lên, ảnh hưởng cuộc chiến bên dưới, khiến cho Trụ Vương cùng như ba vị đại thần cũng phải tạm dừng bước.

“ Đó là long ngâm sao? thật đúng là long trời lở đất” Cơ Phát hai tay bịt tai, đả phong bế thính lực, nhưng đầu vẫn như búa bổ vậy.

“ Đến ngay ở đây cũng nghe được tiếng hống, nếu ở gần chắc bị nó chấn tan, mẫu thân chuyện này là sao” Vũ Canh sợ hãi mà hỏi.

Đát Kỷ đáp : “ Thiên muốn xuất hiện rồi”

Ứng Long gầm lên một tiếng, cái miệng đả mở ra, từ bên trong đi ra một cái thân ảnh.

Trong sát na, phương viên trong phạm vi mấy ngàn mét cảnh sắc đều biến thành màu trắng xám.

Thân Cực đồng dạng trong chín vạn năm qua cũng dốc long khổ luyện thần lực, Vô Sắc Giới cũng được hắn thức tỉnh và đem luyện đến đỉnh cao. Vừa đi ra khỏi Ứng Long miệng liền trực tiếp dung lấy loại thần lực này, áp chế lấy sức mạnh Lục Vân.

“ Tiếng hống của rồng.... ngay cả ta có được sự bảo vệ của Bất Tử Điểu cũng không chịu nổi. Run đến hoa cả mắt.... tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ” Thương Trụ thầm nói, trực tiếp cảm nhận uy lực của một tiếng gầm của hắc long để cho hắn cũng sinh ra kinh sợ.

Cảnh sắc tron mắt đột nhiên u ám, để cho Thương Trụ phát hiện, thầm nghĩ : “ sao vậy, mắt của ta có vấn đề gì ư, 4 bên của ta chỉ 1 màu u ám, không đây là...”

“ Đại ca, có phải đệ bị hoa mắt hay khônng? Sao tứ phía trở nên u ám thế này”

“ Không ta cũng thế”

Truy Nhật gương mặt cũng biến sắc, hỏi : “ ngươi biết chuyện gì không?”

Thiên Khôi đáp : “ là Vô Sắc Giới Thần Công”

“ Thần công đáng sợ bao trùm lên tứ phía đến cả hít thở cũng khó khăn, mọi chuyện trở nên phức tạp rồi” Tử Vũ cảm nhận trong không gian áp lực cường đài mà thán thở.

Thập Hình nhận ra cái thứ đang bao trùm trên người, lớn tiếng nói với Tử Vũ : “ Vô Sắc Giới nếu vậy là.... Đại Kiếm Sĩ à… tất cả mọi chuyện kết thúc rồi, Thiên thân chinh xuất chiến rồi ”

Tử Vũ sắc mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.

Thiên rất nhanh xuất hiện tại chiến trường, thân ảnh có mặt phía sau Trụ Vương, cách lấy chừng 5 mét, lớn tiếng hỏi : “ Con khỉ kia, cớ sao lại phản ta”

Chúc Dung nói tiếp : “ chúng ta tạo ra mọi thứ của ngươi, bao gồm cả phép tắc mà lũ khỉ các ngươi nhất định phải tuân thủ”

Trụ Vương cảm nhận được sự cường đại ở phía sau, nhưng chẳng một chút nào sợ hãi, vẫn đưa lưng về y, cười nhẹ mỉa mai rồi nói : “ đừng có tự đề cao mình nữa, không có phép tắc của Thần chúng ta vẫn có thể sống rất tốt”

Nói đến đây Thương Vương xoay người lại, thanh âm lớn hơn : “ Hơn nữa, trước giờ ngươi vẫn hiểu sai một chuyện, chúng ta là người, không phải lũ khí nào hết”

Lời vừa hết Trụ Vương nâng lên trường kiếm xoay người chỉ về Thiên.

Nhất thời đám Thần hơi biến sắc, kẻ kia lại dám đem kiếm chỉ Thiên.

“ Không phải ư” Chúc Dung nhếch môi đáp.

Chỉ thấy Trụ Vương cả người văng ngược về sau mười mấy mét, còn chưa kịp ra tay đã bị Thiên dùng thần lực công kích, ý niệm hắn vừa động liền đem Trụ Vương đánh văng về sau, đến cả trường kiếm cũng rơi cắm lên mặt đất.

“ Khục” Trụ Vương ho khan, cả người dưới áp lực khổng lồ mà khó mà đứng lên được, thân thể lại thụ thương dưới một đòn vừa rồi.

Chúc Dung chậm rãi đi đến trước, nói : “ Bất Tử Điểu mà ngươi dựa vào, 600 năm trước chính tay ta đã cắt đôi cánh của nó, rút ra từng cái hỏa vũ trên thân nó, không có gì phải kinh ngạc.... giống như hôm nay vậy”

Lời còn chưa dứt, khi Chúc Dung xuất hiện trước người Trụ Vương, hỏa long bên trái vươn đến mặt đất, cái miệng dữ tợn vươn ra cắn lấy cái cánh, đem Trụ Vương nhấc bổng lên không trung.

Chúc Dung nói : “ có điều Tế Sư của ta nói là, ta sẽ gặp một đối thủ rất đáng sợ… không có manh mối gì, ngươi có điểm gì đặc biệc?”

Trụ Vương nghe xong, giờ hiểu được vì sao Thiên lại đích thân xuất hiện đi đối phó với hắn, đáp : “ ra là vậy! ngươi vì một lời dự đoán mà từ xa chạy đến nơi này, thật không ngờ Thiên cũng có lúc sẽ sợ hãi, Thần quyền sẽ bị sụp đổ, thật đáng sợ phải không? hê hê…”

“ Nghe rõ đây! Có ta ở đây, Thần quyền sẽ không bao giờ sụp đổ” Chúc Dung lạnh nhạt lên tiếng : “ còn ngươi cùng với lời dự đoán đó, cũng trong ngày hôm nay sẽ vĩnh bất siêu sinh”

“ Oanh”

Hỏa long bên phải đầu ngẩng lên cao, rồi sét đánh lao đến người Trụ Vương, cả thân hình lại như một thanh sắc bén tuyệt luân bảo kiếm, dễ dàng xuyên thủng hộ giáp đâm xuyên qua da thịt Trụ Vương.

Máu tươi đỏ thẫm từ người Trụ Vương bắn ra, đau đớn truyền lại thần kinh để một kẻ có ý chí kiên cường như hắn cũng nhịn không được mà cất lên thống khổ tiếng la.

“ Con khỉ thấy tuyệt vọng rồi chứ? Khoàng cách giữa ngươi và ta lớn hơn nhiều so với ngươi vẫn tưởng” Chúc Dung giọng đều đều cất lên : “ còn về cái lời tiên đoán đó, hôm nay ta giết chết ngươi thì chuyện đó sẽ là hư vô, đúng không?”

Lời dứt hỏa long bên trái, phóng xuống cái miệng há ra đem bả vai bên trái cắn lấy, máu tươi lại bắn ra.

Trụ Vương giờ phút này, thân thể bị đầu hắc long bên phải xuyên qua, cả thân thể bị chính hỏa long này siết lấy eo đính ở không trung, một vai bị những cái răng sắc bén còn lại cắn lấy, tình thế vô cùng hiểm cảnh.

Trụ Vương hoàn toàn không nhấc lên được phản kháng, không phải là hắn yếu mà là Thiên quá cường đại.

“ Đại ca!” mấy tên sĩ binh quân Thương nhìn còn lại gả Tướng lĩnh mang theo trường kiếm chạy xông đến Thiên hướng, hô lên.

Nhưng cái gả tướng lĩnh một lòng cứu giá cho Thương Trụ kia, chỉ chạy được vài bước thân hình đả dừng lại, thốt lên một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất, hô hấp khó nhọc vô cùng.

“ Không cách nào tiếp cận được, giữa Thiên và ta dường như cách nhau một bức tường vô hình.... Dốc hết sức cũng không đi đến được. Sinh lực của cơ thể cũng như bị hút hết, đến cả sinh mạng cũng gần như kết thúc”

Mặc dù biết rõ cách biệc chi xa, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, muốn vận lên hết sức mạnh của mình tiến lên, nhưng lại không thành.

“ Không cách nào tiếp cận Thiên! Đại vương thì ra bị sức mạnh vô hình này áp đảo, không có cách nào đối kháng”

Ngay lúc này, từ đằng sau phóng đến một cái thân ảnh, lướt qua cái tướng lĩnh dũng cảm kia, nói : “ dừng lại đi”

Thiên đã xuất chiến, Thập Hình lơ là, Tử Vũ nhanh cơ hội tận dụng sai sót này, laaoj tức ngưn tụ một thanh cự kiếm đem Thập Hình đóng đinh trên mặt đất, không bị ràng buộc, lao đến tiếp ứng cho đại ca mình.

“ Bên cạnh hắn bao phủ thần lực rất mạnh mẽ, nếu miên cưỡng xông vào là chết đấy, để ra thử xem nào”

Lời vừa nói xong, Tử Vũ vận lên khí trên người dậm chân một cái tung người nhảy đến trước, cả thân hình lại đột phá được thàn lực phòng hộ.

“ Ồ” Chúc Dung thốt lên một tiếng, lòng tràn đầy hứng thú.

Tử Vũ tay trái chỉ thẳng tay phải bắt lên cổ tay, khí trong người toàn bộ thoát ly, nhanh ngưng thực thành một thanh cự đại trường kiếm.

Nhưng không cách nào, mủi kiếm chỉ dừng lại, cách ba tấc phía sau gáy Chúc Dung, mặc cho Tử Vũ tung ra bao nhiêu lực lượng cũng không xê dịch mảy may.

Thấy thế Tử Vũ lập tức biến chiêu, từ trên không hạ xuống đất, dẫm mạnh mặt đất khiến lớp đất vở vụn một đoạn, hai tay đưa đến trước ngực, vận khí.

Màu vàng kim khí giống như thanh trường kiếm không ngừng tụ hội trước người Tử Vũ, theo đó thanh cự kiếm không ngừng xoay tròn trong không trung, nhấc lên cơn xoáy khí.

Âm thanh rít gào không ngừng phát ra, nhưng lần nữa Tử Vũ không làm gì được.

Chỉ một cái ánh mắt, một tia thần lực phát đi.

“ Ầm!!!”

Thanh cự kiếm của Tử Vũ cứng rắn như kim thiết như pha lê vở nát thành từng mãnh, tia thần lự lao đến đâm xuyên đầu ngón tay của Tử Vũ một cách dễ dàng.

Tử Vũ thốt lên một tiếng, thân hình vội nhảy lùi về sau, khóe miệng chảy ra máu tươi.

“ Luyện khí ư? khỉ mà cũng biết được một chút kỷ xảo đấy. Ngươi có thể xông phá Vô Sắc Tường để đến đây, thật là rất hay, nhưng đây là cực hạn của ngươi rồi”

Lời dừng, Chúc Dung nâng tay lên thúc dục thần lực của mình, lại nói : “ Trước sau cũng chỉ là một lũ khỉ mà thôi”

“ Phốc”

Tử Vũ phun ra một ngụm máu, cả người nhanh bị cái đầu hỏa long cắn bên bả vai Trụ Vương công kích, cả thân hình bị nhấc bổng lên, sau đó bị mạnh mẽ chấn văng về sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK