Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm người Sách Liên Thành rời đi không lâu, từ hướng đối diện lại một nhóm binh mã khác đuổi đến. So với Thần Bộ môn hoàn toàn khác biệc, nhóm người này toàn là nữ nhân đang hộ tống một khung xe ngựa xa hoa to lớn di chuyển.

Y phục màu hồng làm chủ còn có hoa anh đào hoa văn, đầu đội một cái mũ vành tại viền mũ thả xuống vải che. Lấy nữ làm chủ, còn có y phục như vậy tại giang hồ lẫn triều đường chỉ có một cái thế lực, Anh Hoa cung.

Tích Nguyệt dẫn đầu phát hiện ra được phía trước sự tình, ra hiệu cho đoàn người ngựa dừng lại, nhanh chóng từ ngựa đi xuống, lại dẫn theo một số thuộc hạ chạy đến, đi đến một cái xác chết Thần Bộ môn, quan sát vết thương chí mệnh.

Quan sát một hồi, Tích Nguyệt đi đến khung xe ngựa, khom người tựa quỳ chắp tay mà bẩm báo : “ Khởi bẫm công chúa, là Thần Bộ môn Sách Liên Thành hộ tống xa giá Lệnh Phá Mộ. Chỉ là không biết ai to gan, dám cướp cả xa giá của triều đình.”

Người bên trong khung xe ngựa chính là Anh Tuyết công chúa, nàng chính là muốn thông qua con đường tắt này nhanh nhất đến Mộ Vương Thành, lại không nghĩ đến gặp được tình cảnh này, cất lời : “ xem ra thái tử sẽ không thấy được Lệnh Phá Mộ rồi”

Anh Tuyết là người thông minh, từ sự tình diễn ra có thể thấy được Lệnh Phá Mộ đã không thể thuận lợi về kinh, hạ lệnh cho thuộc hạ : “ Tích Nguyệt, ngươi ở đây, đem theo một vài người đi điều tra chuyện này. Thứ mà thiếu thành chủ đánh mất, ta phải thay chàng tìm lại”

Tích Nguyệt hồi đáp : “ Nô tỳ phụng mệnh”

Theo khung xe ngựa lần nữa di chuyển, Anh Tuyết lại tiếp tục lên đường thẳng hướng đến Mộ Vương Thành, để lại tâm phúc của mình truy tìm Phá Mộ Lệnh.

Lại nói Mộ Quỷ Tử, ngay khi phát hiện động tĩnh khác thường, thông qua đó mà nhân cơ hội rời đi. Một đường nhanh chân chạy, hắn chọn một cây trúc đem một ống tiết mở ra rồi để Phá Mộ Lệnh trên đó, cuối cùng lại đi một nơi khác chờ đợi thiếu niên kia đến.

Mộ Quỷ Tử phát hiện kẻ cần đợi cũng đã đến, Sách Liên Thành không nhận ra thiếu niên này nhưng hắn lại nhận ra được võ công mà y thi triển, xoay người cất lời : “ võ công của ngươi là từ Huyễn Mặc thần công biến hóa mà ra. Lâm gia ở Mặc Công thành có quan hệ gì với ngươi?”

Không sai, như lời của Mộ Quỷ Tử nói thiếu niên này là đến từ Mặc Công thành, hắn tận lực giấu diếm võ công chính là Huyễn Mặc thần công của Lâm thị, hắn chính là được Lâm minh chủ phái đến nơi đây chặn đường lấy Lệnh Phá Mộ.

“ Hả” Lâm Vũ Côn ánh mắt lay động, thần sắc có chút thất kinh khi Mộ Quỷ Tử có thể trong ngắn ngủi chiêu thức nhận ra lai lịch của hắn, có điều nhận ra thì thế nào? Lâm Vũ Côn không đáp, tay trái đưa ra tỏ ý muốn lấy Lệnh Phá Mộ.

“ Ngươi muốn Lệnh Phá Mộ” Mộ Quỷ Tử hiểu hành động này là gì.

Lâm Vũ Côn không đáp mà gật đầu.

“ Vậy thì xem bản lĩnh của ngươi như thế nào?” Mộ Quỷ Tử làm sao đồng ý, một tay đưa ra tỏ rõ lập trường.

“ Phanh! Phanh!!”

Rất nhanh cả hai liền công qua thủ lại, Mộ Quỷ Tử cùng Lâm Vũ Côn quyền cùng cước va chạm, nội lực không ngừng thoát ly.

Không biết qua đi bao lâu, Lâm Vũ Côn bị Mộ Quỷ Tử chấn văng, cả người tại không trung lộn một vòng, thông qua bàn chân đạp gãy cây trúc mà trụ lại được, đồng thời hắn lại lấy ra một thanh cành trúc khác, xoay tròn trên tay mình.

“ Xuy!”

Mộ Quỷ Tử biến sắc khi thấy cành trúc nhỏ bắn mạnh đến mình, hắn đã tận mắt thấy vô hại cây trúc kia dễ dàng đoạt mạng người khác như thế nào. Nhìn cành trúc đến gần, hai mắt ngưng thần, súc khí tụ lực.

“ Crac!”

Cành trúc tuy nhanh cùng hiểm, nhưng Mộ Quỷ Tử đã thành công đem tay bắt được, thông qua nội lực trong người mạnh mẽ triệt tiêu đi được nội lực mà thiếu niên kia quán chú vào. Nhưng hắn không ngờ đến, cành trúc lại bị gãy làm đôi trong khi hai luồng nội lực tranh đấu.

Một nửa cành trúc bị gãy lại theo quán tính bật nảy về phía Mộ Quỷ Tử, nó xoay một vòng bắn đến mi tâm của y.

“ Xuy xuy!!”

Trong lúc tử vong đến gần, Mộ Quỷ Tử không lường trước sự việc này khó mà ứng đối được, chỉ có thể đón nhận tử vong hơi thở. Đúng lúc đó, từ phía sau hắn một lưỡi đao mỏng bắn xuyên từ trên cao, đem đoạn trúc chẻ làm đôi.

Đoạn trúc bị chẻ đôi theo đó mà theo quán tính tách ra hai phía, cuối cùng găm xuống mặt đất bên dưới.

“ Mãn Phong!” Mộ Quỷ Tử thở phào nhẹ nhõm một cái, nhìn thấy một cái thân ảnh nam tử xuất hiện gần mình, hắn liền nhận ra ngay.

“ Sư tôn!” Lâu Mãn Phong chắp tay thi lễ.

Từ Đế Thiên An hắn biết được thái tử có ý với Lệnh Phá Mộ, sư tôn của mình đi theo hắn sẽ không có chuyện thuận lợi. Cho nên Lâu Mãn Phong một đường bám theo, trốn ở trong tối quan sát.

Chính lúc này, một cái thân ảnh khác lại đến làm cho hai sư đồ bọn họ tạm dời mắt mà nhìn, đó là một cái nữ tử ăn mặc hồng y. Khi vừa xuất hiện đã thông qua hao dải lụa ở cánh tay công kích thiếu niên áo xanh.

Dải lụa mềm mại không có bao nhiêu sắc bén, lại dưới nội lực của Tích Nguyệt nó lại trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Như sắc bén lưỡi đao dể dàng cắt xuyên qua các cây trúc, dài ngắn biến ảo, công kích dồn dập khiến cho Lâm Vũ Côn chỉ có thể né tránh.

“ Xoẹt!!”

Dải lụa theo Tích Nguyệt khống chế chợt dài ra hết cở, quét ngang mà đến, nhưng Lâm Vũ Côn đã kịp ngả người né kịp. Một kích này khiến mấy chục cây trúc bị dải lụa cắt ngọt đi, thi nhau ngã xuống.

Lâm Vũ Côn biến sắc khi nhìn hai kẻ đến, đại não âm thầm phân tích sau đó tung người mà thoát thân chạy đi.

Mộ Quỷ Tử nhìn thấy thiếu niên kia rời đi, cất bước đến gần Tích Nguyệt, chắp tay chào hỏi : “ đa tạ cô nương ra tay tương trợ, nhìn trang phục của cô nương hình như là người trong cung ra”

“ Tích Nguyệt chính là Chưởng Ti của Anh Hoa Cung” Tích Nguyệt cũng đưa tay hồi đáp : “ Các hạ chắc là Các tôn của tổ đường Lạc gia, Mộ Quỷ Tử”

“ Không sai, chính là tại hạ” Mộ Quỷ Tử thừa nhận

Tích Nguyệt đem mắt xoay người nhìn thiếu niên đi đến gần, nói : “ vị này có phải chăng là Lâu Mãn Phong”

“ Lâu Mãn Phong gặp qua Tích Nguyệt Chưởng Ti” Lâu Mãn Phong cũng chắp tay thi lễ

Cách ba người một đoạn, lúc này Sách Liên Thành cũng bị động tĩnh ở nơi này mà chú ý đuổi đến, hắn ra hiệu cho vài tên thuộc hạ đi cùng rời đi, chậm bước đến vị trí của ba người, trong đôi mắt lóe lên tinh quang khi phát hiện ra Lâu Mãn Phong bám theo sau.

“ Sách Liên Thành Bạch Hổ đường Thần Bộ môn tham kiến Nội Vụ ti Tích Nguyệt của Anh Hoa cung” Sách Liên Thành đi đến, hai tay cùng đao chặp lại thi lễ.

Tích Nguyệt không đáp, mà hỏi Mộ Quỷ Tử : “ nghe nói Sách đại nhân của Thần Bộ môn hộ tống các hạ, đem theo tín vật Phá Mộ Lệnh của Mộ phái vào kinh diện thánh”

“ Phá Mộ Lệnh” Nghe được, Mộ Quỷ Tử chợt nhớ ra thứ này, lập tức đề thân mà quay trở về vị trí mình giấu Phá Mộ Lệnh.

Khi đến được vị trí, Mộ Quỷ Tử biến sắc khi thấy ống trúc cất Phá Mộ Lệnh đã bị mở ra, vật bên trong đã không còn, thất thanh : “ Phá Mộ Lệnh biến mất rồi”

“ Hả” Lâu Mãn Phong thông qua khinh công đuổi đến phía sau sư phụ mình , khi nghe xong cũng giật mình biến sắc khi nghe được, gấp nói : “ trúng kế rồi”

Lâu Mãn Phong một đường bám theo sư tôn mình, cho nên từ xa phát hiện được Sách Liên Thành ám thủ, cho nên hắn không do dự mà bám theo sau. Nhưng vì xuất phát sau, cho nên khi đuổi đến chỉ đến nơi mà sư phụ mình gặp hiểm.

“ Sao? Là thằng bé vừa rồi” Sách Liên Thành trong lòng cũng nghi ngờ Lâu Mãn Phong ra tay, nhưng cũng không có chứng cứ, chỉ có thể hướng mủi đao về thiếu niên áo xanh.

“ Không phải” Tích Nguyệt không cho là vậy, nói : “ phươnghướng của thằng bé đó bỏ chạy ngược lại với bên này”

Mộ Quỷ Tử tâm tư xoay chuyển, xoay người bước đến hai người, chắp tay : “ Chưởng Ti Tích Nguyệt, Sách đại nhân, kẽ lấy trộm có lẽ vẫn chưa đi xa chúng ta chia nhau đi tìm”

Nói xong cả bốn người gật đầu, sau đó chia ra mỗi người một hướng mà nâng lên khinh công rời đi.

Duy chỉ có một Sách Liên Thành là ở lại, theo hắn hiệu lệnh những thuộc hạ nấp trong tối lại đi ra, tìm kiếm xung quanh nơi này. Để xem thử còn có manh mối nào để lại cho bọn họ phát hiện hay không.

Sách Liên Thành quan sát một hồi, đi đến mấy cái tảng đá lớn không xa, đột ngột ánh mắt hắn sáng lên khi phát hiện ra được một quyển sách đặt trên mặt đá, đem tay nhặt lên thấy được văn tự trên đó, cất lời : “ Bảo Vật tụ, Thành Nguyên phủ, Trương Thọ”

Khóe môi Sách Liên Thành bất giác nhích lên độ cong, cuốn sách này để lại ở nơi này, ngay vị trí Phá Mộ Lệnh bị mất. Để cho Sách Liên Thành loại bỏ suy đoán Lâu Mãn Phong lấy đi thứ kia, mà có kẻ khác nẫng tay trên, chính thứ này là hắn sơ sót để lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK