Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày đã qua.

Sắc trời âm u, mây đen vạn dặm trong cơn gió se lạnh thổi qua là những hạt mưa nặng hạt rơi rớt.

Đại địa bên dưới, một chi đoàn đội rồng rắn xe ngựa nối đuôi đội mưa mà đi, để lại mặt đất bên dưới những vết hằn in lấy.

Đi hai bên là quân sĩ đều đặn tháp tùng, là sĩ binh nước Chu trọng điểm canh giữ lẫn áp tải những khung xe ngựa chở đến nơi được chỉ định.

Hàng ngàn khung xe ngựa như thế, hoàn toàn không khác biệt gì nhau về kích cở.

Là một cái lồng giam lớn, bốn phía là những thanh đồng kim loại kiên cố giam giữ, ở bên trong chính là con người. Mỗi khung như vậy từ 6 đến 10 người, những kẻ này đều là nô lệ của Đại Chu.

Là con dân của Đại Thương hoặc nô lệ cũ, bọn họ bị bắt giữ và tập trung đưa đến một nơi là mỏ than Bắc Sơn để làm việc.

Bắt đầu từ bây giờ cho đến khi sinh mạng kết thúc, những người bọn họ chỉ có một công việc. Giống như vô số nô lệ khác có mặt ở Bắc Sơn mỏ than, họ phải khai thác Huyết Khoáng, đó là công việc duy nhất của bọn họ cũng là tác dụng của bọn họ.

Một khung xe ngựa trên.

“ Ahh”

Một cái thiếu niên ngoại hình khá tuấn lãng, song một con mắt bị hư hại, nhìn qua đả biết từng bị một vật sắc bén làm hư, cái vết sẹo dài cắt từ trán xuống mi mắt nói lên tất cả, một cái quần cộc từ vải thô phần trên thì ngực trận, y từ cơn hôn mê tỉnh lại mà kinh hô.

Y tên là A Cẩu, vốn là nô lệ của Đại Thương quốc cũ, vì đắc tội với hoàng tử Vũ Canh trong lúc ma sát, bị chính Vũ Canh trên tay đoản kiếm làm hư 1 con mắt.

Ở bên cạnh hắn tuổi tác không khác biệc 14,1 5 thanh xuân thiếu nữ, một đầu tóc ngắn nhìn thấy A Cẩu tỉnh lại, vui mừng nói :“ Huynh tỉnh rồi, tốt quá! Huynh lại bị binh Chu đánh vào đầu hôn mê đúng hai ngày rồi”

Thiếu nữ dung mạo không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không phải là xấu nữ, cho người cảm nhận khi nhìn vào là một cái dịu dàng tốt bụng cô gái, nàng suốt chặng đường chiếu cố A Cẩu, bởi nàng là vợ của hắn- Bạch Thái.

“ Ở đây là đâu?” A Cẩu lên tiếng hỏi.

Một cái thiếu niên khác, tuổi tác không khác là bao A Cẩu, chồm người đến trước mặt y, nói : “ thằng ranh này cũng có phước quá, có cô vợ nhỏ chăm sóc. Suốt chặng đường cô ấy chẳng hề nghỉ ngơi chút nào đấy”

“ Trên đường đi” A Cẩu lẩm bẩm, rồi dùng duy nhất con mắt còn lại nhìn một hồi, liền phát hiện ra tình cảnh của mình, liền lớn tiếng : “ chúng ta bị bắt giam trong lồng à, tại sao vậy thả ta ra! Ê có người không?”

“ Im lặng đi” Gả to con béo nhất trong 6 người, một đầu tóc ngắn 3 phân lên tiếng nhắc nhở: “chúng sẽ giết ngươi đấy”

“ Ukm nó mới tỉnh, làm sao biết mình ở đâu, khó mà trách được”

“ Hình như nó còn chưa biết hoàn cảnh gì”

“ Chúng ta là tù binh đấy”

“ Đừng sợ cũng không có gì to tát. Lúc trước chúng ta là nô lệ Đại Thương thì giờ là nô lệ của Đại Chu, cũng vậy thôi mà. Chẳng qua là thay đổi chủ nhân thôi”

“ Cũng không nói như thế, làm nô lệ cũng phân biệc giữa thoải mái và khổ cực”

“ Hi nói giỡn thôi, thế nào cũng là nô lệ mà! Đồ ngốc”

A Cẩu nghe bên tai bốn gả thiếu niên thay nhau nói, lại hỏi : “ chúng ta bây giờ đi đâu? Chúng...binh Chu đang chở chúng ta đi đâu?”

“ Đi mỏ than Bắc Sơn”

“ Ê các ngươi có biết mỏ than Bắc Sơn là sao không? ta có nghe qua nhưng không biết là thật không?”

“ Ta cũng vậy.... đó là nơi rất kinh khủng”

“ Ừ... mẹ của ta đả từng kể cho ta nghe về nó, nhất định là sự thật”

“ Mẫu thân ta nói đó là địa ngục thật sự, những người mười mấy tuổi đến làm việc, may mắn thì sống đến 20 30 năm, nhưng cuối cùng cũng chết vì lao lực. Phụ thân ta sau khi ta ra đời không bao lâu thì bị bắt đến nơi đó làm việc. Sau đó một chút âm báo cũng không có, mẫu thân ta nói ông ấy đả chết ở trong đó. Miễn là đến nơi đó làm việc đều không thể sống sót để trở về”

“Các ngươi thấy còn cơ hội thì ngước nhìn lên ngắm nhìn bầu trời đi. Vì chúng ta đi vào mỏ than thì cả cuộc đời cũng đừng hòng nhìn thấy mặt trời”

Bầu trời u ám không thấy ánh sáng, giống như tương lai phía trước mờ mịt của vô số con người trên khung xe ngựa. Chờ đợi phía trước cho bọn họ là gì, liệu bọn họ có thể nán trụ được bao lâu, đều mờ mịt không rõ.

Thời gian lại trôi qua trong im lặng, bầu không khí u ám kìm nén bao trùm cái lồng giam này, hòa lẫn với đó là cơn mưa rả rích lạnh lẽo đổ xuống.

“ Hắn là kẻ nào vậy?” A Cẩu sau một hồi im lặng lại hỏi.

Ánh mắt của hắn rơi vào một người, kẻ thứ 7 trên cái lồng giam này, nhưng suốt từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào. Bởi y dựa lưng vào một góc lồng giam, vị trí khá là khuất, không nói lời nào chỉ có tiếng hít thở đều đặn truyền ra mà thôi.

Thân thể có thể nói là cường tráng nhất trong 7 người, hình thể cũng là lớn nhất, ngực trần lỏa lồ chỉ một cái quần ngắn ngủi được vải thô khoát lên. Các thớ cơ săn chắt tràn đầy lực lượng hiện ra trong mắt người nhìn, cho họ biết được ẩn sau trong cơ thể là căng tràn sức mạnh.

Một đầu tóc ngắn, suôn mượt màu đen tùy ý xỏa, kết hợp với vóc dáng bên ngoài cũng khiến cho nhiều cô gái xuân tâm dập dờn.

“ Không biết à”

“ Gả này nữa đường bị quân Chu phát hiện nằm ven đường, nhốt vào khung chúng ta”

“ Dường như y là võ sỉ”

“ Đầu tóc như vậy ta chưa từng thấy qua”

“ Dường như y đánh nhau với ai dẫn đến hôn mê, rồi bị bắt nhốt vào đây”

A Cẩu nghe được cũng hiểu ra được kẻ nam tử đặc biệc này lai lịch, có lẽ gả võ sĩ này gặp nạn rồi hôn mê. Xui xẻo nửa đường gặp phải quân Chu, rồi bị tống vào lồng giam chịu cảnh nô lệ như bọn họ.

Thời gian lại lặng lẻ qua đi.

Mỏ than Bắc Sơn.

Tường đá dựng cao đến năm bảy mét, xung quanh giáp với vách núi dựng đứng, độc nhất một cái cổng ra vào, quanh tường bày trí các hàng rào gỗ nhọn, dùng để xua đuổi thú giữ hay đề phòng có người công kích.

Cái mỏ than này nhìn từ trên xuống dưới, chẳng khác nào là một cái tòa thành trì kiên cố dể thủ khó công cả.

Cửa lớn phía trước.

“ Tất cả tù binh xuống xe”

“ Một người theo một người”

“ Nhanh lên!!”

“ Tất cả đứng lên!!”

“ Không được nói chuyện”

Lần lượt từng tên quân Chu quát lớn, hạ đạt mệnh lệnh cho những tên nô lệ trong khung củi sắt.

Lồng giam lần lượt được mở khóa, từng người một theo hiệu lệnh mà bước xuống, đứng trước cổng lớn.

“ Cung nghênh chủ nhân vĩ đại của Bắc Sơn khoáng trưởng, Lý Tịnh đại nhân”

Theo thanh âm to rõ của một tên quân binh trong doanh trại hô lên, một cái nhóm người chậm rãi di chuyển đến tường thành bên trên, để cho đám nô lệ bên dưới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bốn gả quân sĩ hai tay hợp nắm một cái thanh gỗ dài, phía trên căng lấy tấm vải làm màn che mưa cho vị đại nhân đi bên trong.

Đi theo cùng là hai thị nữ áo trắng theo hầu.

Có Thái Cực nhúng tay khiến cho Dược Cơ không đến được với Lý Tịnh, song một cái Uyển Cừ nữ tử khác lại thay vào đó. Từ đó Lý Tịnh khả năng Luyện Khí được cao hơn một bậc, nhưng hắn cũng không được phép ở lại Huyễn Đảo lâu mà bị Tôn Giả khác phát hiện rồi đuổi ra.

Lý Tịnh đi ra ngoài còn mang theo đứa con của mình cùng với nữ tử Uyền Cừ, khi trở về Trần Đường quan vì là Thương quốc đại tướng cho nên tham dự vào ngăn đở đại quân Chu quốc, trong lúc lại ma sát với Thần tộc cường giả.

Đứng trước Thần tộc thế lớn và bảo hộ cho hài tử, Lý Tịnh đành đồng ý yêu cầu của Thần tộc quy thuận, hắn trở thành kẻ trông coi một trong các mỏ khai thác Huyết Thạch cho tộc Thần.

“ Tới cả chưa hả những đứa trẻ mới đến?” Lý Tịnh cư cao lâm hạ nhìn xuống bên dưới lên tiếng.

“ Đường sá xa xôi đến đây còn bị nhốt trong củi để đưa đến đây, thật là quá tệ. Nhưng không sao tai nạn của các ngươi đến đây là kết thúc. Vì các ngươi đã đến Bắc Sơn”

“ Có lẽ các ngươi đả nghe được một số lời đồn độc địa. Nói nơi đây là một lời đồn độc địa, nhưng ta có thể đảm bảo với các ngươi toàn bộ đều là nói láo. Công nhân ở nơi đây sống rất tốt, hàng ngày họ làm việc vui vẻ”

“ Họ kính yêu ta, coi ta như thân sinh phụ mẫu. Nếu như các ngươi xem ta như là phụ thân của mình, ta cũng sẽ hết lòng chiếu cố các ngươi. Tất cả các ngươi đều là con ngoan của ta”

“ Hoan nghênh các ngươi coi Bắc Sơn như người nhà của mình”

Được Lý Tịnh tay bồng, đứa bé trai tầm bốn, năm tuổi bụ bẩm, mặc lấy một cái yếm hồng một tay cầm một con dao sắc bén nghịch loạn, hai chân đeo lấy hai cái lục lạc, Na Tra nhìn nước mưa rả rích rơi xuống, khó chịu nói : “ phụ thân, mưa quá”

“ Được rổi, được rồi bảo bối, sắp kết thúc rồi” Lý Tịnh thần sắc cưng chiều nhìn nhi tủ của mình, cười nói.

Na Tra ầm ỉ nháo lên : “Không, không nhé, ghét nhất là mưa đó”

“ Ngoan, bảo bối ngoan nhất” Lý Tịnh cưng chiều dổ nhi tử, tay còn lại đem chỉ về những nô lệ bên dưới : “ nhìn kìa, sắp đến có rất nhiều ca ca, tỷ tỷ chơi với con đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK