Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh Mệnh Nguyên Tuyền là thần dược chữa thương, cho dù còn lại tàn hồn hoặc một giọt máu một khúc xương đi nữa, chỉ cần Sinh Mệnh Nguyên Tuyền tưới qua liền có thể khôi phục lại.

Mà càng ngâm vào Sinh Mệnh Nguyên Tuyền cung ứng, khi đó thương thế sẽ được chữa trị nhanh hơn.

Thiên Trạch mưu tính 11 vạn năm tại Vũ Canh Kỷ mà đem ra được thần diệu chữa thương này, hắn có lưu lại một tay thủ đoạn cho mình, đem một ít Sinh Mệnh Nguyên Tuyền cất giấu trong Tử Long Kim Giới.

“Sa” Chỉ thấy Thiên Trạch tinh thần khóa chặt lên thân xác củ, nháy mắt hắn cơ thể cũ bị dời mất, cùng với đó nhiều kiện vật phẩm lại trống rỗng hiện ra.

“ Xoạt!”

Thiên Trạch đem toàn bộ y phục trên người cởi xuống, đem những thứ lấy ra trang bị.

Tử Long Kim Giới chính là món pháp bảo đang được Thiên Trạch dùng, nó được Thiên Trạch luyện ra khi đem Hậu Thổ cua xuống, vốn là một đôi vợ chồng nhẫn cưới.

Nhưng sau này có thêm Nữ Oa, Hi Hòa, Thường Hi thì mở rộng thêm, trở thành gia đình Thiên Trạch một cái tiêu chí.

Tuy chỉ là một cái hình thức, bất quá Thiên Trạch sở hữu vô số tài nguyên quý hiếm, lại đi qua lớn mạnh, hắn cũng đem một trong tiêu chí của mình này cường hóa lên, trở thành một kiện pháp bảo kiên cố, không chỉ dùng để phòng ngự mà còn có thể lưu trữ đồ vật.

Chỉ là có nội thế giới chổ, Thiên Trạch rất ít khi vận dụng đến Tử Long Kim Giới, nó được tạo ra đến nay rất ít được dùng đến. Mãi đến khi Thiên Trạch đi qua hố đen, nội thế giới không thể mở ra mới dùng lại.

Lúc này, Thiên Trạch đã nghiêng trời lệch đất thay đổi.

Xích lõa cơ thể đã không còn mà thay vào đó là một bộ y phục tử kim, cầm một cây quạt sặc sỡ, thắt lưng đeo tứ thanh phi đao, tay cầm trường thương.

Trường bào tử kim không gió tung bay, mái tóc lam xanh cũng được bó buộc cẩn thận, tại đầu trên an vị mão quan chạm trỗ Phượng Hoàng đồ hình, bốn đao năm kiếm tiểu binh như trâm xỏ xuyên qua mão quan, tựa như một cái quạt mở ra an vị đầu tóc.

Một cổ quân lâm thiên hạ bễ nghễ chúng sinh lan tỏa, hắn tựa như một tôn bất bại chiến thần đứng sừng sững trong tuyên cổ.

“ Cũng nên đi ra rồi” Thiên Trạch cất bước đến thạch bích phong kín, dùng thần thức truyền âm cho hai nô bộc bên ngoài, cũng không quên đem thân xác cũ của mình cùng Xuyên Không Chu cất đi.

“ Ầm ! Ầm!”

Tấm cửa đá nặng mấy vạn cân lại được cơ quan khởi động mà mở ra.

“Chủ nhân” hai tên nô bộc cung kính quỳ lễ.

Thiên Trạch nhìn cả hai dặn dò : “ tiếp tục như trước đây đưa cơm”

Hắn không muốn để sự tình của mình bại lộ ra ngoài, không phải là hắn sợ kẻ thù đem nguyên thân giam giử ở đây. Mà là không muốn chú ý và muốn đùa giỡn, từ từ đòi lại món nợ cho Thiên Trạch lẫn Bách Việt.

Một phần khác đó là hắn cũng rõ ràng, Bách Việt hiện giờ bị bốn nước chiếm đóng, nếu như hắn muốn khôi phục lại Bách Việt, thực lực chưa khôi phục lúc thì trong tối từ từ khống chế lại Bách Việt, thân phận lộ ra thì bị bốn nước chú ý.

Khi đó công cuộc khôi phục lại sẽ khó hơn so với trong tối đoạt lại, chờ hắn khôi phục lại lực lượng thì còn sợ bố con thằng nào chứ? Dễ dàng so với khó khăn cùng phiền phức tại sao lại không làm?

“ Tuân lệnh” cả hai cung kính đáp.

Thiên Trạch không để ý mà bước đi, chốc lát Thiên Trạch đã đi ra khỏi thông đạo quanh co, thoát khỏi cái lao tù bị bỏ hoang phế trong đô thành Tân Trịnh.

“ Lâu rồi mới ngắm bình minh của thế giới này, chỉ là so với trước càng có ý tứ” đi ra khỏi ngục giam sắc trời lại bình minh đang lên, Thiên Trạch tự thoại với mình.

Dựa theo thông tin của bản thể cấp cho, để Thiên Trạch biết thế giới này là một cái đặc sắc vô cùng. Không phải là thế giới Tần Thì Minh Nguyệt mà hắn biết mà là có nhiều thế giới dung hòa với nhau.

Tại thế giới này không chỉ có Tuyết Nguyệt thành, Lôi Gia Bảo, Thục trung Đường Môn, có Bất Lương Nhân, Cái Bang, Vô Song thành, Hoa Sơn ngủ kiếm phái, Đại Lý Đoàn thị, Cô Tô Mộ Dung, Công Thủ Mộ phái, Vạn Mai sơn trang, Thần Kiếm sơn trang, Thần Thủy cung....

Chiến Quốc Thất Hùng thay bằng Thập Nhị Hùng, tông phái mọc lên như nấm các đại phái giang hồ tranh bá cùng hoàng triều các nước, thậm chí cường giả vũ lực mạnh mẽ cũng có thể thay đổi hoàng triều, miễn là đủ mạnh liền có thể.

Là một cái rất hỗn loạn cùng tràn đầy đặc sắc thế giới giữa giang hồ đan xen với các vương triều.

Đây là chuyện khiến Thiên Trạch sinh hứng thú, nhưng hắn không vội trải nghiệm thế giới đặc sắc này, mà muốn trở về Bách Việt trước đã, triệu tập thủ hạ cũ và trong tối đoạt lại Bách Việt.

“ Chỉ là trước khi rời đi phải để nơi này náo nhiệt một ít đã” Thiên Trạch hai tay kết ấn, ấn xong cả thân hình giống như sương khói tan biến đi.

Thiên Trạch không biến mất, chẳng qua là hắn tàng hình đi. Đúng là tàng hình, thông qua Tiềm Thân chú khiến cho hắn ẩn giấu vào không gian xung quanh, người thường khó mà phát hiện ra được.

Thiên Trạch thực lực dù rơi xuống nhưng kiến thức thủ đoạn hắn tích lủy không ít, lại thêm trong người còn có lực lượng của mình đủ để hắn thi triển không ít thứ không thuộc về thế giới này.

Rất nhanh, Thiên Trạch thân ảnh được giấu đi, cộng thêm là rạng sáng không có ai qua đường, hắn rất nhanh rời khỏi nơi này theo hướng tây bắc thẳng đến một nơi trong Tân Trịnh.

Nằm ở năm mươi dặm cách tòa địa lao giam giữ Thiên Trạch, tòa Hình ngục lớn nhất của Hàn quốc Hắc Thiết ngục, nơi mà rất nhiều người ở Hàn quốc không muốn đến.

Lúc này, cửa lớn đã đóng, ở bên ngoài chỉ có hai tên binh lính ngáp ngắn ngáp dài canh giữ, ở bên trong vẫn có binh lính canh gác bất quá chỉ theo ca trực tuần tra canh giữ chốn ngục thất, số lượng chưa đến ba trăm.

Thiên Trạch đi đến trước hai gả canh gác này, sau đó nhân lúc cả hai không phòng bị rồi chế trụ, tiếp đến tra một ít thông tin, làm xong để lại hai tên chế trụ rồi nhảy qua tường vây thẳng đến nơi giam giữ tù nhân.

Chặng đường thuận lợi không có ai phát giác ra, thậm chí đám quân lính canh giữ cửa vào ngục giam cũng bị hắn chế trụ, tiếp đến mở ra cửa lớn mà thẳng vào.

“ Ai?” ở sau cánh cửa bọn lính canh thầm nghi hoặc, giờ này còn có người đi vào chốn này được ư?

“ Ba!” như mủi kêu bé nhỏ thanh âm vang lên.

Năm tên gần nhất canh giữ cửa, thân hình bị phong bế huyệt đạo không thể nói năng và cơ thể bất động, con mắt mở thật lớn cả kinh khi không rõ chuyện gì xảy ra.

Cửa lớn rất nhanh đóng lại.

Thiên Trạch chọn một tên trong đó tra khảo thông tin mình cần, tiếp đến lại tiếp tục mà di chuyển.

“ Dẫn ta đến chổ Hàn Tri” Thiên Trạch hạ lệnh.

Dưới thần lực ảnh hưởng, gả binh sĩ bị khống chế rất nhanh nghe mệnh làm theo, hắn lấy lại cơ thể liền dẫn đường cho Thiên Trạch đi đến ngục giam.

“ Giờ này còn có người vào ư?”

“Thả ta ra!”

“ Ta bị oan!”

“ Đại nhân! đại nhân ta bị oan!”

“Ngươi có im cho lão tử không?”

Thiên Trạch đã không lựa chọn che thân, hắn di chuyển theo tên quân sĩ, khi đi qua để cho một vài tên tù giam trong ngục phát hiện, có nghi hoặc có kẻ muốn đi ra hoặc là kêu lấy mình bị oan ức khi bị nhốt tại nơi này.

Thiên Trạch không để ý tiếp tục di chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK