Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối buông xuống.

Một khung xe ngựa từ Tụ Hiền trang cửa lớn mà ra.

Xa phu là Kiều Phong cả người trên dưới không ít huyết tinh, trên nóc xe Thiên Trạch nằm dài uống rượu.

Mà ở phía sau là nhân gian địa ngục, cơ hồ cao thủ đến Anh Hùng Yến đều bị giết sạch, chỉ còn lại vài cái không có võ công là được Thiên Trạch bỏ qua.

Xe ngựa rời khỏi thành trấn, tiến ra quan lộ.

Một cái tòa lâu, một cái thân ảnh thon thả đứng tại nóc lâu phóng mắt dõi theo khung xe ngựa rời đi.

Một thân vảy cá hình dáng sắp xếp đan xen cùng các sợi màu đen bạc kim loại, dệt thành một bộ nhuyễn giáp.

Cái kia một thân nhuyễn giáp bó sát, đem người trước lồi sau vểnh vóc người hoàn mỹ triển hiện phát huy vô cùng tinh tế, lộ ra cánh tay ngọc so ánh trăng kia cũng muốn trắng.

Đó là một cái nữ nhân, đúng vóc dáng lồi lõm với những đường cong chết người tuyệt không thể là nam nhân có thể có được.

Mặc dù nàng cả khuôn mặt đều bị một tấm mặt nạ như quỷ quái che giấu, nhưng mà ẩn sau mặt nạ ở dưới là một khuôn mặt,tuyệt đẹp.

Tại trong tay nàng nắm một thanh trường kiếm màu hồng, chuôi kiếm ngắn gọn phần cuối là tạo hình hoa sen hồng đẹp mắt, đốc kiếm tạo hình đầu cá.

Nàng vốn không có tên, kiếm trong tay của nàng chính là tên của nàng.

“Mục tiêu lần này của ngươi, là một người vô cùng đặc biệc, đặc biệc giống như con người của hắn vậy! Đạo Thánh”

Trên mái lầu nhìn khung xe rời đi, đại não nàng lại nhớ lại không lâu trước kia nàng nhận được chỉ lệnh, mục tiêu của nàng lần này người.

“ Ngươi chính mục tiêu của ta. Chỉ có người như vậy mới xứng đáng để ta ra tay”

Nhìn cái khung xe ngựa kia người rời đi nàng nói.

Đạo Thánh náo động các nước, gây lên giang hồ địa chấn không nhỏ, là tổ chức nhiều năm nay mục tiêu truy sát, đối với nàng mà nói là một lần rất đáng giá đích thân làm nhiệm vụ, cho dù không nắm chắc có thể giết được y không, nhưng mục tiêu lần này rất đáng để thử thách.

“ Đại nhân! phía trước đã chuẩn bị, phải chăng có thể xuất hành” một cái áo đen mang khăn bịt mặt tiến đến sau cung kính nói.

Nhẹ gật đầu, nữ tử dẫm một cái cả người nhảy vào hư không, trên tay trường kiếm thoát ly rồi áng ngự dưới chân.

Liền ngay sau đó, mười mấy cái áo đen tung người khinh thân truy đuổi theo sau.

Khung xe ngựa Thiên Trạch một đường di chuyển trên quan lộ, chừng hơn ngàn dặm thông suốt không có bất lợi hay gặp người gì.

“ Hí hí hí hí”

Đột nhiên hai con ngựa kéo xe đang chạy lại ngả quỵ xuống, cả khung xe chao đảo.

Thì ra, khó người phát hiện được trên quan lộ ẩn trong sắc trời tối đen, một sợi to như tóc được buộc qua hai bên đường lớn cây, Kiều Phong không chú ý đến cứ khiển ngựa mà chạy thì vấp phải sợi tơ mảnh này.

Tơ mảnh nhưng bền chắt vô cùng, là Thiên Tằm Ti nổi danh giang hồ, rất được nhiều kẻ trong giới võ lâm ưa chuộng, hai con ngựa theo quán tính chạy mà vấp phải sợi tơ, không những bị kéo ngả mà hai chân trước cũng bị gãy mất.

“ Vù!”

Hai bên đường, cùng một lúc bắn ra hàng trăm mủi tên cùng lao gỗ, là bẫy rập được chuẩn bị trước dành cho Kiều Phong đám người.

Đáng sợ hơn khi hai con ngựa ngã xuống, mặt đất phía trước sụp xuống lộ ra một cái hố chông, hai con ngựa kéo cả xung xe theo quán tính về trước rồi rơi xuống.

Hai con ngựa bị cọc gỗ xuyên qua thân thể chết ngay, cả khung xe đâm thủng tàn tạ, kéo theo bụi mù.

“ Cút ra đây!”

Thanh âm như sấm, Kiều Phong tại trên không khinh thân mà lên tay ôm lấy A Châu chậm rãi hạ xuống, gương mặt giận dữ hét lên.

Khi hắn phát hiện ra vấp phải bẫy rập, vào sinh ra tử nhiều lần Kiều Phong rõ ràng mình trúng mai phục, hắn lập tức không nghĩ ngợi dùng Cầm Long Công đem A Châu bên trong xe ngựa hấp đến, sau đó vỗ nhẹ một tay mang nàng lên trời.

Về phần Thiên Trạch hắn không một chút lo lắng, hắn đem Giang Ngọc Yến kinh hoảng hấp đến bên người, thấy Kiều Phong ứng biến hắn cũng theo lên, không chỉ né đi mưa tên mà còn tránh được rơi xuống hố chông.

“ Sưu! Sưu!”

Gần năm mươi cái hắc y, trước ngực cùng sau lưng có chỉ bạc thêu một tấm lưới, khăn che mặt cũng không khác gì, ai nấy cầm đao kiếm kết thành một vòng tròn vây sát đám người Thiên Trạch.

Giang Ngọc Yến hoa dung thất sắc, nhưng khi thấy bên cạnh nam nhân cơn sợ liền qua đi, chỉ cần có y ở bên cạnh nàng không hề sợ hãi, bởi nàng biết y cường đại như thế nào?

“La Võng!” Thiên Trạch, Kiều Phong, A Châu nhìn thấy đám người này liền hô lên.

Trung nguyên chiến loạn khắp nơi, các môn phái mọc lên như nấm, trong đó không ít sát thủ tổ chức tại rộng lớn chi địa sinh trưởng trên mảnh đất rộng lớn này.

Lấy nhện làm tiêu chí, thiên la địa võng là khẩu hiệu, phàm kẻ lọt vào mục tiêu La Võng chỉ có chết, trước nay chưa từng có ngoại lệ nào có thể thoát được tổ chức sát thủ hùng mạnh cùng đáng sợ này.

Mà nhận biết La Võng tổ chức sát thủ cũng rất dễ, lưới đồ hình hoặc nhện hình xăm là tiêu chí của tổ chức này.

Bất luận Thiên Trạch, Kiều Phong hay A Châu đều nghe qua, cho nên khi thấy đám sát thủ mặc lấy tiêu chí của tổ chức, không cần nghĩ ngợi phán đoán liền biết là tổ chức nào tập sát bọn họ.

“ Lên!” một gã La Võng không cho đám người Thiên Trạch quá nhiều thời gian, lập tức khinh thân nâng kiếm chém đến, kiếm khí một đường lăng lệ mà đến.

“ Sưu! Sưu!”

Bốn mươi tám đường kiếm khí đao khí nhanh phóng xuất theo sau, bốn mươi tám gả sát thủ đồng loạt công kích. Cả bọn di chuyển theo trận hợp kích đã tập luyện, đem con mồi của mình dồn ép vào tuyệt địa.

“ Grao!”

Kháng Long Hữu Hối lại ra, chí cương chí dương chưởng lực uy mãnh cản lại một nữa đòn công kích.

“ Ầm Ầm”

Thiên Trạch lại quạt một cái, phong lôi lại dấy lên, đem một nữa công kích ập đến diệt.

Bốn mươi chín người một kích không thành lại đổi chiến thuật, không ngừng di chuyển qua lại theo một cái trận hợp kích, từ xa xạ ra đao khí cùng kiếm khí, tựa như một tấm lưỡi từ từ truyền xuống.

Tiếc là lưới này bị vở một góc, dưới Phong Lôi Phiến bị diệt, hơn nữa còn kéo thêm mười tên bị cuồng phong lao đến đánh chết.

“Xoạt!”

Chính ngay lúc góc lưới bị phá, một đạo kiếm khí dài mười mấy trường vàng cam từ một phương chém xuống, như uông ánh trăng lăng lệ lại bá đạo.

Kiếm khí này mục tiêu không phải A Châu, không phải Kiều Phong mà là Thiên Trạch.

“ Ầm”

Không tránh chẳng né, Thiên Trạch đem Lôi Phong Phiến ném ra, cánh quạt mở rộng dưới sắc trời hôn ám đẹp mắt cực kỳ, chính diện nghênh đón đường kiếm khí, tạo dẫn ầm vang một tiếng.

“ Thanh kiếm đó” Kiều Phong, A Châu và Giang Ngọc Yến lúc này cũng bị chú ý đến thần bí người tập kích Thiên Trạch, đó là một cái không lộ rõ dung mạo sát thủ đang đứng trên ngọn cây, tay cầm một thanh kiếm màu hồng kiếm khí còn quấn quanh thân kiếm không tan.

Thanh kiếm đặc biệc tinh xảo cùng xinh đẹp, chuôi kiếm ngắn gọn phần cuối là tạo hình hoa sen hồng đẹp mắt.

Đốc kiếm tạo hình đầu cá, thân kiếm dài và sắc cạnh trên thân còn khắc cạnh giống như từng đốt xương, đặc biệc phàn mũi kiếm thu nhỏ còn có một lổ nhỏ trên đó.

“ Kinh Nghê!” Thiên Trạch nhìn vẻ ngoài cùng thanh kiếm trên tay, lập tức nhận ra.

Kinh Nghê là tên của nữ sát thủ đó, không nói đúng hơn là nàng lấy kiếm làm tên.

Kiếm Kinh Nghê một thanh rất nổi danh trên giang hồ, do đại sư Âu Dã Tử thời Xuân Thu rèn cho Việt vương Tiễn Câu, mỗi một thanh Việt Vương Bát Kiếm đều là kiếm khách tha thiết ước mơ sở hữu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK