Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Phong hỏi luôn ba câu, thủy chung không ai đáp.

“Kiều mỗ thân thế chưa minh bạch, chức vị bang chủ dù sao cũng không thể đảm đương được nữa. Từ trưởng lão cùng Truyền Công, Chấp Pháp hai vị trưởng lão, vật trấn bang chi bảo Đả Cẩu Bổng này xin ba vị tạm giữ. Về sau khi định được ngôi bang chủ, ba vị trao lại cũng không muộn.”

“Như vậy cũng phải. Còn Đả Cẩu Bổng pháp chúng ta sẽ bàn đến sau.” Từ trưởng lão nói xong tiến lên toan nhận lấy chiếc gậy.

Tống trưởng lão đột nhiên lớn tiếng nói: “Hãy khoan!”

Từ trưởng lão ngạc nhiên dừng lại hỏi: “Tống huynh đệ có chuyện gì muốn nói”

Tống trưởng lão nói: “Kiều bang chủ là anh hùng hảo hán đại nhân đại nghĩa. Mới rồi bọn ta phản bang chủ, bang chủ lại tự đâm chảy máu để xá tội phản nghịch cho mọi người. Hành vi anh hùng như thế thì dù là Tần người làm bang chủ thì thế nào?”.

“Có kẻ âm mưu hãm hại Kiều bang chủ, chúng ta chớ nên nhẹ dạ tin người.”

“Chuyện qua đã mấy chục năm, chỉ bằng mấy lời nói vu vơ của vài người, ai biết là thực hay giả?”

“Việc thay đổi ngôi bang chủ đâu có thể dễ dàng như thế được?”

“Ta nhất tâm theo Kiểu bang chủ, muốn thay bang chủ khác, ta có bị chặt đầu cũng không phục.”

Có Tống trưởng lão lời đám bang chúng hưởng ửng.

Hề trưởng lão hô to: “Ai ủng hộ Kiều bang chủ thì theo ta đứng sang bên này.”

Ông ta tay trái kéo Tống trưởng lão, tay phải kéo Ngô trưởng lão đi qua phía đông. Kế đó ba đà chủ Đại Nhân, Đại Tín, Đại Nghĩa phân đà cũng bước sang....

Các đà chủ đã qua rồi, thuộc hạ bang chúng cũng ào ào đi theo.

Thế là Cái Bang biến thành hai phe, phía bên đông phải đến năm phần, ba phần đứng yên, còn lại thì do dự không biết phải theo bên nào.

Chấp Pháp trưởng lão Bạch Thế Kính trước nay hành sự chém đinh chặt sắt, nói một là một nói hai là hai, lúc này cũng phân vân không quyết định được.

Toàn Quan Thanh nói: “Hỡi các vị huynh đệ! Kiều bang chủ tài lực hơn người, anh hùng xuất chúng, ai cũng bội phục. Song chúng ta là người Đại Sở mà lại nghe lệnh một người Tần được chăng? Tài nghệ Kiều Phong càng lớn lại càng nguy hiểm cho chúng ta.”

Hề trưởng lão kêu lên: “Thối lắm! Thối lắm! Quân chó đẻ! Ta coi cái bộ dạng ngươi mười phần giống Tần đến chín.”

Toàn Quan Thanh lớn tiếng đáp: “Chúng ta đều là hảo hán tận trung báo quốc, lẽ nào cam tâm đi làm nô lệ, làm chó săn cho người khác giống hay sao?”

Mấy câu đó của y quả là hiệu lực, trong số những người chạy sang phía đông có mươi người muốn chạy trở lại phía tây. Bang chúng ở phía đông người thì mắng nhiếc, kẻ thì lôi kéo, rối loạn cả lên.

Có người lên chân xuống tay, có người cầm binh khí, mấy chục người quay ra đánh nhau túi bụi. Các trưởng lão lớn tiếng can gián anh em nhưng người nào cũng cho phần phải về mình, Ngô trưởng lão cùng Trần trưởng lão chỉ mặt nhau chửi rủa, tưởng như sắp động thủ đến nơi.

Kiều Phong bèn lên tiếng: “Anh em dừng tay nghe ta nói đây!”

Giọng Kiều Phong đầy vẻ uy nghiêm, mọi người đang đánh mắng nhau lập tức đình chỉ quay lại nhìn.

Kiều Phong lại dõng dạc nói: “Chức vụ bang chủ Cái Bang, ta quyết không đảm đương được nữa…”

Tống trưởng lão vội ngắt lời: “Bang chủ! Bang chủ chớ có nản lòng…”

“Không phải Kiều mỗ nản lòng. Chuyện khác thì hoặc giả có người âm mưu vu hãm, nhưng thủ bút của ân sư Kiều mỗ là Uông bang chủ thì bất luận ai cũng không thể ngụy tạo ra được.” Chàng cao giọng nói lớn: “Cái Bang là đại bang lớn nhất trên giang hồ, uy danh lừng lẫy võ lâm, có ai là không kính trọng? Nếu tự mình tàn sát lẫn nhau há chẳng khiến người ngoài phải cười đến trẹo quai hàm? Kiều mỗ trước khi chia tay xin nói một câu nữa: Nếu ai còn phóng một quyền, đá một cước vào anh em trong bang, ấy là tội nhân của bản bang đó.”

Cái Bang xưa nay vẫn coi trọng nghĩa khí, nghe nói mấy câu đó không khỏi hổ thẹn.

Bỗng có tiếng đàn bà cất lên: “Nếu ai giết hại anh em trong bang thì sao?”

Người nói câu đó chính là Mã phu nhân.

Kiều Phong đáp: “Giết người thì đền mạng, tàn hại anh em thì người đời thống mạ!”

Mã phu nhân nói: “Vậy thì hay lắm!”.

Nói xong lấy ra một cây quạt, mở ra.

“Phiêu phiêu tuyết đổ Nhạn Môn Quan, Cỏ bồng bay loạn mặt cát vàng, Nam nhi chẳng phải tham công trạng, Quyết chém Lâu Lang báo quốc ân.”

Kiều Phong vừa nghe bài thơ đó kinh hoảng không biết để đâu cho hết, chăm chú nhìn chiếc quạt thấy mặt bên kia vẽ bức tranh tráng sĩ ra biên tái giết giặc, chính là vật của bản thân mình.

Bài thơ do ân sư Uông Kiếm Thông viết, còn bức họa là thủ bút Từ trưởng lão. Nét vẽ tuy không khéo lắm nhưng đầy vẻ hiệp nghĩa, lộ được cái chí khẳng khái hào hùng của người tráng sĩ trong cơn gió bấc, tuyết đổ mênh mang.

Cái quạt đó là quà sinh nhật ân sư tặng năm chàng hai mươi lăm tuổi, trước nay chàng vẫn coi như báu vật cất kỹ một nơi, không hiểu sao lại lạc vào trong nhà Mã Đại Nguyên? Vả lại tính tình chàng thô hào khẳng khái, có bao giờ giắt quạt trong người như bọn công tử nho sinh?

“Đêm hôm trước khi được tin buồn của tiên phu, có kẻ lẻn vào nhà ăn trộm. Kẻ trộm dùng hương mê xông cho tiện thiếp và hai tì nữ ngã lăn ra, mở rương lục tủ tìm hết khắp nơi, lấy mất độ mươi lạng bạc. Ngày hôm sau thiếp nghe tin tiên phu táng mạng, đâu còn tâm trí nào mà nhớ tới chuyện trộm đạo tiền tài? Thế nhưng về sau tại chỗ cửa sổ kẻ trộm trèo vào, ta có nhặt được một vật của y đánh rơi dưới chân tường trong lúc vội vàng. Ta vừa nhìn thấy vật này trong lòng hoảng sợ, biết ngay vụ này quan hệ phi thường”

“ Kiều đệ, cây quạt này mười phần là của đệ rồi phải không, chứng cứ chính xác hết đường chối cãi” Thiên Trạch nói giễu : “ có điều Đoàn Dự hay ta dùng thì còn có vẻ được, đệ dùng cái thứ này không hợp”

“Đạo Thánh huynh nói là” Kiều Phong đáp : “Mã huynh đệ quả thực bị ai giết, kẻ nào ăn cắp cái quạt để hãm hại vu cáo, thể nào Kiều mỗ cũng phải tra xét cho tới ngọn tới ngành. Mã phu nhân! Thân thủ như họ Kiều này, nếu như muốn đến quí phủ lấy gì thì chẳng bao giờ phải về không, lại đánh rơi cả vật trong người. Đừng nói trong nhà chỉ có ba người đàn bà, dẫu là hoàng cung nội điện, trướng phủ tướng soái, trong chốn thiên quân vạn mã mà Kiều mỗ muốn lấy vật gì, vị tất đã không làm nổi?”

Mấy câu nói đó nghe thật hào hùng. Cái Bang ai cũng biết tài nghệ của chàng, đều cảm thấy thật là hữu lý, không ai dám bảo là chàng khoác lác.

Mã phu nhân chỉ cúi đầu không nói gì nữa.

Kiều Phong chắp tay thi lễ với tất cả mọi người rồi nói: “Non xanh vẫn đó, nước biếc còn đây. Kiều mỗ xin tạm biệt, chúng ta còn có ngày hội ngộ. Kiều mỗ là người Sở cũng thế, mà người Tần cũng thế, còn sống ngày nào quyết không tàn hại người Sở. Nếu trái lời thề thì như lưỡi dao này.”

Nói xong Kiều Phong quay sang phía Đơn Chính vẫy một cái trên không.

Đơn Chính chỉ thấy cổ tay tê buốt, ngón tay lỏng ra, đơn đao đã bị Kiều Phong cướp mất rồi. Chàng lấy ngón tay cái bên phải bấm vào ngón tay giữa, búng mạnh đánh “keng” một cái, thanh đao gãy đôi, mũi đao văng ra mấy thước, chuôi đao vẫn còn trong tay.

Kiều Phong quay qua xin lỗi Đơn Chính, ném cán đao xuống đất, quay mình đi thẳng.

Mọi người ai nấy ngạc nhiên, có người gọi với theo:

“Bang chủ khoan đi dã!”

“Cái Bang trông cậy vào bang chủ chủ trương đại cuộc.”

“Bang chủ mau trở lại đi!”

Nghe vù một tiếng, một chiếc gậy trúc từ trên không bay xuống, chính là Kiều Phong ném Đả Cẩu Bổng trở lại.

Từ trưởng lão giơ tay đón lấy, tay phải vừa cầm vào cây bổng, tự nhiên một luồng kình lực từ bàn tay chạy lên cánh tay, lại từ cánh tay lan ra toàn thân khiến lão bị chấn động mạnh chẳng khác gì điện giật. Lão vội buông ra, dư lực của cây bổng vẫn còn, cắm sâu xuống đất.

Bang chúng Cái Bang cùng kinh hoảng kêu lên, nhìn vào bảo vật tối quan trọng của bản bang, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Mặt trời lúc ấy vừa nhô lên, từng luồng ánh sáng rung động xuyên qua kẽ lá, rọi vào Đả Cẩu Bổng nhấp nhánh như thoa dầu.

“ Tùng Hạc lâu chúng ta còn chưa uống đủ, ta với đệ lại uống lần nữa” lời còn chưa dứt Thiên Trạch đã “ sưu” một tiếng cướp đến vị trí Kiều Phong.

Giang Ngọc Yến suốt cả buổi im lặng lại thốt lên một tiếng, mặt nàng lại đỏ lên khi eo bị người kia bắt lấy mang đi, chỉ là nàng không bài xích để mặc y khinh bạc.

“ Tốt! Đạo Thánh huynh nói phải lắm” Kiều Phong nghe được tâm trạng không vui ném đi, liền đồng ý ngay.

Đoàn Dự kêu lên: “Đạo Thánh huynh, đại ca! cho tiểu đệ theo với!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK